*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: @nynuvola (wp)
Cậu tìm đến một khách sạn nhỏ kín đáo, giá 70 một đêm.
Cũng phải chăng.
Có đôi lúc Ngôn Dật nghĩ thật không công bằng, đồng dạng đều hầu hạ Lục Thượng Cẩm, tại sao những Omega khác có thể được tặng xe sang biệt thư, tài khoản số dư không đếm xuể, chỉ mỗi mình cậu trắng tay.
Lục Thượng Cẩm cho phép cậu mua tất cả mọi thứ, nhưng tài sản dù chỉ một chút cũng không cho, những thứ tưởng chừng đắt giá chẳng qua chỉ là muối bỏ bể đối với hắn mà thôi, hắn căn bản không để vào mắt.
Loại khách sạn vô danh thế này quản lý khá lỏng lẻo, có thể sống ở đây mà không cần đăng ký chứng minh thư, chỉ cần trả tiền là được. Cậu không còn cách nào khác ngoài chọn chỗ này, vì cột giới tính trêи chứng minh thư của cậu được đánh dấu "Omega thỏ tai cụp A3" bằng front chữ màu tím cao quý và bắt mắt.
Người bình thường sẽ ngưỡng mộ và đánh giá cao các tế bào tuyến thể có thể thức tỉnh, giống như giáo viên phụ trách sẽ luôn dành một số lời khen ngợi và đặc ân cho học sinh giỏi.
Thái độ đối với những Alpha phân hóa bậc một J1 chính là sự trân trọng, giống như việc có người sinh ra đã đạt được mức độ khác biệt mà người bình thường không thể đạt tới, tiền đồ và tương lai rộng mở.
Nếu như gặp một Alpha phân hóa bậc hai M2, tất nhiên không dám làm gì đắc tội, bất kể là Alpha hay Omega phân hóa M2, khả năng cao sẽ có đại gia tộc đứng sau cung cấp tài nguyên cho họ hoạt động, bởi vì sự phân hóa bậc hai đòi hỏi phải có lượng tin tức tố hiếm. Ngoại trừ người được trời cao ưu ái, tự nhiên xuất hiện tuyến hình tiến hóa, phần lớn J1 còn lại muốn phân hóa tuyến thể cần phải thử nghiệm hàng trăm hàng nghìn loại tin tức tố để kϊƈɦ thích xúc tác tiến hóa, và trở thành 1% hàng đầu của kim tự tháp.
Mà tuyến thể phân hóa A3, một khi xuất hiện, mọi người đầu tiên không phải là ngưỡng mộ ghen tị, mà là chen chúc vây xem, vừa sợ hãi vừa tò mò giống như phát hiện ra loài khủng long còn sống trêи thế giới, chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè trêи weibo, ngày thứ hai toàn thế giới đều sẽ biết đến, ở một tỉnh, một thành phố hay một quốc gia nào đó, đã xuất hiện tuyến thể A3 quý hiếm.
Cho đến nay, chỉ có một số ít điệp viên ưu tú được ghi nhận trong mật án sỡ hữu loại tuyến hình A3 này.
Chính sách bảo vệ quyền riêng tư tuyến thể của các quốc gia còn chưa hoàn thiện, tuyến hình đẳng cấp liền được in trực tiếp lên chứng minh thư.
Thợ săn cũng theo đó mà phát triển, chuyên tìm kiếm những Omega đẳng cấp cao cho các thế lực đại gia tộc, bắt cóc hoặc là cấy ghép, vì gia tộc tạo ra những đời sau càng mạnh mẽ hơn.
Rất ít người lựa chọn cấy ghép khi tìm thấy Omega tiến hóa, bởi vì ngoài vấn đề khả năng sinh sản, liệu Omega cấy ghép có thể chịu được việc các tuyến thể hoạt động công suất lớn như vậy không. Cho nên để tránh xảy ra tai nạn, các gia đình đông con sẽ chọn cách an toàn hơn là sinh đẻ bằng máy móc.
Thời tiết năm nay bất thường, tháng 4 nhưng trời vẫn lạnh, trong khách sạn nhỏ không có hệ thống sưởi ấm dưới sàn, Ngôn Dật chất chồng chăn và gối mềm thành một cái tổ nhỏ, kéo lò sưởi điện qua, ủ ấm cho tấm lưng gầy.
Cậu vẫn chưa quên việc lấy di động trong tủ quần áo ra trước khi đi, lỡ như Lục Thượng Cẩm có gọi cậu về nhà, vẫn có thể tiếp được điện thoại.
Ngôn Dật lơ đãng không mục đích lướt điện thoại, di chuyển qua lại những ứng dụng, rõ ràng không có gì để kiểm tra, tựa như buồn ngủ, lại tựa như không bỏ xuống được, trong tiềm thức vẫn đang chờ một lý do nào đó để an tâm ngủ.
Cậu lật xem lại tin nhắn, nhìn thấy cái tên ghi chú "Cẩm ca" của Lục Thượng Cẩm.
Lúc trước ghi chú chính là "Người thương", một đêm nào đó do giận dỗi liền gạch bỏ.
Những tin nhắn cũ rất nhiều, mỗi lần Lục Thượng Cẩm nhắn tới cậu đều không xóa đi, một loạt những tin lạnh lùng như "Đến phòng làm việc của tôi", "Hôm nay về trễ", "Tối nay không trở về " gần nhất, cứ lướt mãi đến khi thấy được dòng nhắn "Ngủ ngon bảo bối."
Trái tim cậu khẽ run lên, giống như dây liễu mùa xuân gãi vào da thịt.
Dùng tin nhắn này làm ranh giới, từ đó kéo xuống từng cái từng cái, mỗi một cái đều làm khóe môi Ngôn Dật cong lên một ít.
——Ngày 23 tháng 1 năm 2011 ——
Cẩm ca: "Hôm nay công ty quá bận, có nhiều thứ anh không hiểu được, em chờ anh, anh nhất định trở về trước mười giờ đêm, còn nếu em buồn ngủ thì ngủ trước đi, nào về anh sẽ ôm em."
Ngôn Dật: "Em chờ anh về... Muốn anh hôn lên tai em."
Cẩm ca: "Được, hôn tai em, hôn lên bàn chân nhỏ."
Ngôn Dật: "Ca ca ôm anh nè qaq "
—— Ngày 16 tháng 2 năm 2011 ——
Cẩm ca: "Ngôn Ngôn, nhớ em, buổi tối đi ăn đại tiệc."
Ngôn Dật: "Muốn ăn cái gì? Em sẽ chuẩn bị trước."
Cẩm ca: "Không cần em phải làm, anh đưa em ra ngoài ăn, em thích ăn gì không? Anh sẽ chọn món em thích ăn."
Ngôn Dật: "Em thích anh những món anh gắp cho em..."
Cẩm ca: "Ngày mai là Tết nguyên tiêu, mua một ít chè trôi nước cho em ăn nhé, trôi nước nhỏ như hạt đậu, đút từng miếng cho em ăn."
Ngôn Dật: "Không muốn, muốn dùng miệng đút cơ, mỗi người ăn một nửa."
Cẩm ca: "Anh cứng rồi, trở lại sẽ XXX em."
Ngôn Dật: "Tiểu bạch thỏ thơm ngát đang ở trong chăn chờ anh (?? ω??)."
—— Ngày 25 tháng 9 năm 2012 ——
Cẩm ca: "Sớm muộn gì anh cũng sẽ giết chết hắn."
Có điều lúc này cậu không trả lời, vừa nhận được tin nhắn liền vội vàng đi tìm Lục Thượng Cẩm, hắn bị thương, suy yếu dựa vào vách tường, hơn phân nửa bả vai bên phải và trước ngực đều quấn băng trắng, Ngôn Dật hỏi chuyện gì nhưng hắn không nói.
—— Ngày 30 tháng 9 năm 2012 ——
Cẩm ca: "Ngủ ngon bảo bối."
——
Năm 2016, bọn họ chia tay.
——
Ngôn Dật liếc nhìn từng ghi chép trước đó, che miệng lại, nước mắt theo ngón tay chảy xuống gối. Trong nhiều năm qua, cậu đã từng thay đổi số điện thoại di động, nhưng lần nào cũng lưu lại những tin nhắn quý giá này.
Tại sao mọi thứ trở nên như bây giờ, rõ ràng là tình cảm có thể kéo dài đến suốt cuộc đời, lại cứ thế lẳng lặng vụt qua rồi sụp đổ?
Cậu có thể chịu đựng sự bạo lực lạnh lùng của Lục Thượng Cẩm, nhưng cậu vẫn tham luyến ngọt ngào đã qua, cậu không muốn một Lục Thượng Cẩm thế này. Hắn thay đổi rồi, khác hẳn với con người vừa bá đạo vừa ôn nhu ngày ấy, Cẩm ca đã không còn là Cẩm ca nữa.
Cậu ngẩn người, đưa tay bấm vào dãy số đã thuộc nằm lòng.
Đối phương nhận điện thoại tốc độ nhanh hơn so với tưởng tượng.
"Ngôn Dật." Lục Thượng Cẩm ngữ khí lạnh lùng ẩn chứa tức giận bên trong, "Trước khi tôi dùng năng lực "lần theo định vị" để tìm em, thì hãy quay lại. Nếu không, tôi sẽ không bao giờ trở về nữa."
Chim ưng phân hóa năng lực M2 "Lần theo định vị", bất luận con thỏ nhỏ chạy trốn tới chân trời góc bể, hắn đều có thể bắt được cậu.
Ngôn Dật trân trọng nâng điện thoại, cuộn tròn người, lông mi thấm ướt run rẩy, giọng nói bởi vì quá bi thương nghẹn ngào mà dần méo mó.
"Cẩm ca... Tại sao... Tại sao không thích em?" Cậu đã không khóc bao nhiêu năm rồi, đến mức bây giờ sự yếu đuối của bản thân từng tầng dần bị phá vỡ.
"Em vẫn luôn rất hiểu chuyện, nếu như là vì em đến club, thì em thật lòng xin lỗi anh, em sai rồi, em sai rồi, anh đừng bỏ mặc em... Đã lâu như vậy, tại sao anh còn chưa nguôi giận... Em sai rồi có được không, phải làm sao anh mới có thể tha thứ cho em, van xin anh nói cho em biết đi mà..." Một nửa giọng nói của cậu vùi trong tiếng khóc, cậu nằm trong tổ nhỏ của mình, chôn mặt vào khuỷu tay, tựa như quay lại ngày đi học mẫu giáo, đứa trẻ lo lắng và sợ hãi khi không tính ra được 2+5 bằng mấy, gào khóc rất to.
Đối phương im lặng vài giây, vừa muốn mở miệng, trợ lý bên cạnh đã nhắc nhở: "Tiên sinh, là điện thoại của Hạ tổng."
Trò chuyện bị ngắt.
Tia sáng trước mắt Ngôn Dật cũng tan biến theo âm thanh máy bận trong điện thoại.
——
Lục Thượng Cẩm thiếu kiên nhẫn nhận điện thoại mà trợ lý đưa tới, ép buộc bản thân nói năng một cách bình tĩnh nhất: "Hạ tổng."
"Anh gần đây có phải đang coi trọng một Omega Hamster?" Hạ tổng hỏi.
"Phải." Lục Thượng Cẩm lạnh nhạt trả lời, "Tôi rất thích, nhưng gần đây cậu ấy bị bệnh, đang chăm sóc tốt lên."
Muốn làm cấy ghép tuyến thể, chuột Hamster kia phải giam giữ tại phòng chăm sóc đặc biệt, chuẩn bị cho việc giải phẫu lấy tuyến thể bất cứ lúc nào.
Hạ tổng khịt mũi: "Ngày đó có người không cẩn thận đưa tấm ảnh của Hamster nhỏ kia cho Tất Nhuệ Cạnh nhìn, hắn cực kì thích thú, anh sẽ không đi tranh giành với hắn chứ, ai mà không biết, cái loại Alpha tiễn độc mộc (Arrowwood)(*) đâu có dễ dây dưa. Huống hồ không phải anh đã có vợ rồi sao."
Lục Thượng Cẩm hít một hơi: "Tôi cảm thấy được tấm hình đó chính do cậu đưa cho Tất Nhuệ Cạnh xem."
Đối phương bỗng cười phá lên một tiếng: "Ai nói vậy."
——
Ngôn Dật yên lặng nằm trong tổ ấm chăn mềm của mình, không dám tắt đèn, lại sợ chói, lưỡng lự một hồi đành dùng hai tai che lên đôi mắt.
Cậu không biết cần phải gì để sinh thỏ con. Từ trước đến nay mỗi lần ở cùng Lục Thượng Cẩm đều sẽ dùng áo mưa, chủng tộc bất đồng dẫn đến tỉ lệ thụ thai rất thấp, cậu cũng chưa từng có thai.
Lục Thượng Cẩm không đề cập đến chuyện muốn có con, khả năng cao chính là không thích.
Cậu cố gắng rặn một lúc, nhưng chẳng có cảm giác gì cả, có lẽ vẫn chưa đến thời điểm, hẳn là phải mang thai một thời gian mới có thể sinh ra thỏ con.
Có điện thoại gọi tới.
Ngôn Dật sợ hết hồn, trái tim nhảy nhót nửa ngày mới ấn nghe. Cậu thừa nhận, bản thân vẫn ôm một tia hi vọng đối phương sẽ nói gì đó, liệu có chút giao động nào hay chăng.
Giọng nói của Lục Thượng Cẩm không tí gợn sóng khiến tâm trạng cậu càng thêm nguội lạnh.
"Tôi hỏi em một lần cuối, phẫu thuật em có làm hay không?"
Ngôn Dật kéo khóa gối: "Thật sự hiện tại không thể làm... Sang năm... Sang năm em nhất định làm."
Lục Thượng Cẩm khẽ hừ giọng: "Tại sao?"
Ngôn Dật do dự trả lời, cậu sợ Lục Thượng Cẩm không muốn có con, nếu như sinh ra là Alpha còn có thể bị Lục gia cướp đi làm người thừa kế, nhưng nếu không, cậu sao có thể bảo vệ con khi mất đi năng lực của tuyến thể A3.
Sự tín nhiệm của Ngôn Dật đối với Lục Thượng Cẩm đã giảm xuống mức cho phép, cậu dần dần bắt đầu hoài nghi, liệu rằng sau khi thay đổi tuyến thể, hắn có thể bảo vệ được cậu hay chăng.
Lục Thượng Cẩm cắn răng: "Vậy tùy em, em muốn thế nào thì là thế ấy..."
==============
(*) Tiễn độc mộc (Arrowwood): cây mũi tên, là loại cây bụi có nguồn gốc từ miền Đông Hoa Kỳ và Canada, phát triển mạnh trong rừng ẩm và đầm lầy.
Tác giả có lời muốn nói:
Ban đầu tôi định đặt thời gian của họ trước chúng ta vài năm, sau này tôi nhận được gợi ý rằng điều đó có thể khiến người đọc bối rối. Vì vậy tôi đã sửa đổi dòng thời gian để thuận tiện hơn khi xem.
Lời editor: ngược vẫn còn đó, nhưng bé thỏ đã bắt đầu nguội lạnh rồi.