*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: @nynuvola(wp)
Lục Thượng Cẩm đột nhiên bị nhắc nhở, hít sâu một hơi, tức giận hỏi: "Hạ Bằng Thiên nói với tôi rằng anh để ý đến một Omega Hamster mà tôi đưa đến bệnh viện để làm phẫu thuật thay đổi tuyến thể."
Tất Nhuệ Cạnh buồn bực phủi tàn thuốc lá: "Chớ có nói hươu nói vượn, khi nào thì tôi cướp người của cậu? Đổi tuyến thể cho ai?"
Khóe miệng Lục Thượng Cẩm hơi co rút.
Mặc dù anh em Hạ thị cách nhau vài tuổi nhưng tướng mạo giống hệt nhau, thậm chí giọng nói cũng theo cùng một kiểu mẫu, suy nghĩ kỹ một chút về giọng mà Hạ tổng yêu cầu hắn nhường lại Omega Hamster kia cho Tất Nhuệ Cạnh, hình như rất giống với giọng của nhị công tử nhà họ Hạ nói chuyện với hắn ngày hôm nay.
"Dám đùa bỡn tôi." Lục Thượng Cẩm cắn răng.
Tất Nhuệ Cạnh vỗ trán, thấp giọng dặn dò vệ sĩ bên người: "Canh thời gian, coi khi nào phu nhân tỉnh rồi thì nhớ đến phố mới cửa Bắc mua mì."
Vệ sĩ thấp giọng đáp: "Phu nhân vừa gọi điện thoại tới, bảo là không ăn món đó nữa, muốn ngài mau trở về nấu súp thịt dê cho phu nhân."
"Chờ tôi về cũng đã mấy giờ rồi?" Tất Nhuệ Cạnh cau mày nhìn đồng hồ đeo tay một cái, "Được được, mau nói mẹ Triệu đi mua thịt dê, để ráo nước chờ, tôi tự lái xe trở về."
"Vâng."
Tất Nhuệ Cạnh giẫm tắt tàn thuốc, vỗ vai Lục Thượng Cẩm: "Nhà có chút chuyện, đi trước nha."
Lục Thượng Cẩm một mình về lại ngôi nhà đã lâu không có ai chăm sóc, đồ đạc bám một tầng bụi, hắn cũng lười thuê người.
Gạt tàn thuốc trêи bàn trà bị đập vỡ, tan thành nhiều mảnh nằm dưới đáy ghế sô pha, Lục Thượng Cẩm đi đến bên cửa sổ sát đất, nhặt từng hộp đựng thức ăn của thỏ còn vương vãi trêи mặt đất xếp chồng lại gọn gàng.
Hắn đã rất lâu rồi chưa từng hỏi Ngôn Dật muốn ăn gì, nhiều lúc tự cho là bản thân đã biết rõ cậu, nên mới mua những thứ mà hắn nghĩ là cậu thích ăn.
Trước đây khi hắn hỏi cậu muốn ăn gì, thích món nào, thỏ con ngốc nghếch luôn trả lời "Thích ăn món mà anh gắp cho em"
Lúc đó Lục Thượng Cẩm sẽ chú ý thói quen nhỏ của cậu, thích ăn dâu tây, một lần có thể ăn được một hộp lớn, nhưng đồ ăn lạnh nhiều nước không tốt cho dạ dày, hắn chỉ cho phép cậu ăn nửa hộp một ngày.
Thỏ nhỏ thất vọng ngồi trêи ghế dựa hờn dỗi hồi lâu, Lục Thượng Cẩm đành phải mang canh mộc nhĩ trắng lại cho cậu ăn, ôm hôn mãi mới dỗ được.
Ban đầu, tính khí của Ngôn Dật rất bạo dạn.
Dần dần liền trở nên dễ dụ.
Hắn cho rằng cậu bây giờ hiểu chuyện hơn nhiều, nhưng nếu tỉnh táo nghĩ lại, một người ngày càng trở nên dễ dỗ dành, chẳng qua là bởi vì người bên cạnh cậu ấy càng lạnh nhạt hơn, chỉ cần một cái ôm thôi cũng đủ khiến cậu thoả mãn hạnh phúc rồi, nào dám làm mình làm mẩy mè nheo đòi được dỗ dành như khi xưa nữa?
Lục Thượng Cẩm đi lên đi xuống căn biệt thự trống rỗng to lớn hai vòng, căn phòng chứa đồ và một tủ quần áo chất đống chăn gối bên trong. Thật ra Ngôn Dật có phòng ngủ riêng nhưng không bao giờ ngủ ở đó, dường như mọi thời điểm cậu chỉ ngủ trong cái tủ nhỏ hẹp này mà thôi.
Lục Thượng Cẩm thường xã giao bên ngoài đến hai ba giờ sáng mới về, tìm kiếm cậu khắp câc ngóc ngách nhưng không thấy, lần mò mãi cuối cùng ôm lấy con thỏ đang cuộn tròn người ngủ từ trong tủ bế ra.
Ngôn Dật dụi mắt, mềm mại víu cổ hắn, ỉ ôi oán trách: "Ở một mình sợ lắm... Ngày mai anh phải về sớm một chút nhé."
Lục Thượng Cẩm rất đau lòng, bao bọc cậu trong lồng ngực, dỗ dành: "Ngày mai nhất định về sớm với em."
Loáng một cái đã nhiều năm như vậy, Ngôn Dật từ lâu không còn làm nũng với hắn nữa.
Lục Thượng Cẩm vẫn cho rằng Ngôn Dật thay đổi trước nên tình cảm bọn họ dần phai nhạt, bây giờ mới bất giác nhận ra, nguyên lai người thay đổi chính là hắn.
Hắn cúi người lục lọi, từ dưới gối lấy lên một tấm hình.
Trong hình, hai thiếu niên trêи không quá mười tuổi khoác vai nhau, Ngôn Dật đang bĩu môi kéo tai thỏ, Lục Thượng Cẩm nghiêng đầu nhìn cậu, trong mắt là ý cười đơn thuần.
Khi đó bọn họ mới quen biết nhau, cũng chưa từng hôn môi, chỉ lặng lẽ đỏ mặt nắm lấy tay nhau.
Bức ảnh được ép nhựa, nhưng có thể nhìn ra đã khá mòn vẹt, đọng vài vệt nước mắt khô, sờ vào hơi sần sùi, chỉ có thể bảo quản nguyên vẹn bằng cách bọc bằng lớp nhựa.
Nhớ lại những tháng năm này, từ tình yêu cuồng nhiệt hóa thành lạnh lùng xa cách, giống như không thể nghĩ ra bất cứ điều gì chứng minh khoảng thời gian đó từng tồn tại, trừ tấm ảnh duy nhất mà người ba Omega của hắn đã chụp.
"Hóa ra nó vẫn còn ở đó." Đôi mắt Lục Thượng Cẩm trở nên dịu dàng, để bức ảnh lại dưới gối. Bên cạnh còn nhét một hộp quà màu đen, ghim cài áo cà rốt được lau chùi sạch sẽ nằm bên trong, sau khi tìm kiếm thì có thể lấy ra không ít đồ vật mà Ngôn Dật xem như bảo bối cất giấu đi, đặt dưới gối, lúc ngủ ôm vào mới có thể yên tâm chìm vào giấc mộng.
Trước đây mọi thứ vẫn tốt đẹp như vậy, chẳng ai nhắc đến độ khớp cả, tại sao độ khớp lại đột nhiên trở thành cái cớ cho sự ghét bỏ, Lục Thượng Cẩm day mạnh thái dương.
Hắn nhặt một khẩu súng lục trong kho vũ khí dưới lòng đất, lắp ống giảm thanh và mang theo ba băng đạn, lái xe ra khỏi biệt thự, lợi dụng lúc trời tối đi đến nhà của Lục Lẫm ở ngoại ô thành phố Trường Huy.
Lục Thượng Cẩm đỗ xe cách đó một km, đi bộ đến gần Lục gia, phòng ngủ của Lục Lẫm tắt đèn, hắn đứng trong bóng tối vườn hoa chờ nửa tiếng, xác định là Lục Lẫm đã ngủ say mới âm thầm nạp đạn, trèo lên ban công và nhảy vào tầng hai, thuận theo cầu thang đi xuống rẽ vào tầng hầm.
Tầng hầm dưới lòng đất Lục gia rộng rãi sáng ngời, rộng hàng trăm mét vuông được thiết kế với hai mươi phòng riêng biệt, Lục Thượng Cẩm nín thở, chậm rãi tiến sâu vào lối đi của tầng hầm yên tĩnh.
Đến một căn phòng thì dừng lại.
Bên trong đèn sáng, thoạt nhìn có người sống ở đây.
Tay phải Lục Thượng Cẩm cầm súng, dựa vào tay nắm cửa, nhẹ nhàng mở ra một khe hở.
Bên trong rất sạch sẽ, đặt một cái giường, TV treo tường chiếu những bộ phim điện ảnh cũ.
Một Omega khoảng năm mươi tuổi đang ngồi trêи xe lăn, hai chân co quắp khô héo như chiếc đũa, cổ tay quấn một cái vòng buộc bằng thép, sợi xích kéo dài từ vòng tay gắn đến những chiếc đinh thép trêи tường. Mới nhìn còn tưởng rằng đây là một tên côn đồ giết người, Omega ngẩng đầu lên mỉm cười dịu dàng với Lục Thượng Cẩm.
Nhẹ nhàng và rực rỡ, tuy rằng khóe mắt có nếp nhăn, nhưng cũng không thể che giấu được khuôn mặt xinh đẹp khi còn trẻ.
Omega khẽ vẫy tay với Lục Thượng Cẩm, ôn hòa cười nói: "Mau lại đây, ba rất nhớ con."
Lục Thượng Cẩm để súng xuống, khóa trái cửa, vội vã đi tới trước mặt Omega, quỳ xuống, để ông xoa mặt mình.
"Ba." Lục Thượng Cẩm nhẹ giọng gọi ông.
Diệp Vãn cố gắng chống đỡ cơ thể yếu ớt của mình, ôm hắn một cái, nhìn kĩ con trai, đôi mắt Lục Thượng Cẩm đỏ ngầu.
"Ngủ không ngon à?" Diệp Vãn đau lòng xoa lên đôi mắt hắn.
Lục Thượng Cẩm rũ mắt, lại như bị bị ai đó đâm trúng một dao phải trợn to mắt, nhìn chằm chằm cái bụng đang nhô lên của Omega, hẳn đã gần đầy tháng.
"Lại mang thai?" Hai mắt hắn đờ đẫn, ngơ ngác nhìn chằm chằm bụng Diệp Vãn.
Ánh mắt Diệp Vãn nhu hòa nhưng ảm đạm, nhẹ giọng trả lời: "Đúng vậy. Lục Lẫm muốn một đời sau ưu tú hơn."
"Ông ta đã giết một anh trai, hai em trai và bốn em gái của con, vậy còn chưa đủ sao?" Lục Thượng Cẩm siết chặt khẩu súng lục, khớp xương kêu lên răng rắc.
Ngày 25 tháng 9 năm 2012, Lục Thượng Cẩm tìm thấy xác của họ được ngâm trong các lọ chứa formalin dưới tầng hầm, mỗi người trong số họ đều dán nhãn phân hóa cấp độ, có người là Omega tắc kè, Beta, cũng có Beta chim ưng và một Alpha chim ưng chưa phân hóa.
Hắn không tiết lộ ra, vẫn luôn điều tra.
Ngày 1 tháng 4 năm 2016, cũng bắt đầu từ ba năm trước, hắn ngừng mang hoa đến đặt trước bia mộ của Diệp Vãn.
Bởi vì ngày đó hắn phát hiện, người ba Omega của mình đã chết bên ngoài nhiều năm, bị giam cầm ở tầng hầm trong căn nhà này, liên tục sinh đẻ.
Người ba Omega Diệp Vãn của Lục Thượng Cẩm, hình thái tuyến thể là tắc kè hoa A3, tuyến thể hi hữu A3 quý giá giống hệt Ngôn Dật, bản thân là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, đã từng là lính bắn tỉa của Lục Lẫm, cũng là quan sát viên của ông ta.
Chủng tộc Tắc kè hoa J1 phân hoá năng lực "360? Quan sát toàn bộ phương hướng " ;
Chủng tộc Tắc kè hoa M2 phân hoá năng lực "Tàng hình bầy đàn" ;
Chủng tộc Tắc kè hoa A3 phân hoá năng lực "Đột phá chín đoạn".
Một Omega hàng đầu với cả ba khả năng phân hóa sinh ra để chiến đấu cũng không thể thoát khỏi số phận bị bắt cóc và giam cầm, bị Lục Lẫm ép khô vận mệnh đến giọt máu cuối cùng, Ngôn Dật chỉ là một con thỏ nhỏ mà thôi, năng lực phân hóa của cậu thậm chí không thể gây thương tổn cho người khác.
Thân là một Alpha phân hóa bậc hai, hào quang lấp lánh vang xa, vỏ ngoài là một người ưu tú lạnh lùng với cổ tay thép cứng rắn, bình tĩnh tự chủ, nhưng kể từ ngày ấy, chỉ cần nhìn thấy tuyến thể A3 của Ngôn Dật, hắn sẽ nóng nảy không kiềm chế được.
Cho nên bất cứ Omega nào xung quanh hắn đều có thể là Ngôn Dật, nhưng hắn không tài nào đối mặt với ánh mắt háo hức của Ngôn Dật chân chính.
Hắn không thể cứu vớt quá khứ của ba mình, cũng không cách nào bảo vệ Ngôn Dật của tương lai.
Những đứa trẻ mà Lục gia lựa chọn và nuôi dưỡng đã lớn lên trêи xương máu của vô số anh chị em thất bại, cấp bậc thấp, không có tiềm năng cùng trái tim chai sạn.
Trừ phi Lục Lẫm chết đi.
Nhưng muốn thay thế Lục Lẫm trở thành người thống trị, cần phải có một khoảng thời gian.
——
Diệp Vãn nhẹ nhàng nắm tay hắn, kéo bàn tay ấy đặt lên chân mình hỏi: "Hòa giải với Ngôn Dật chưa?"
"Vẫn chưa." Lục Thượng Cẩm đứng lên, khuôn mặt thờ ơ không động lòng, "Hết rồi, có lẽ em ấy giờ đã không cần đến con nữa."
"Phụt." Diệp Vãn không nhịn cười được, "Omega đạt đến cấp bậc như chúng ta không bao giờ cần đến ai cả."
"Nhưng nếu, ba nói là nếu như, ba có thể chạm được đến một chút yêu thương và quý trọng, có lẽ cả đời sẽ không đi đến bước đường này. Giờ mỗi ngày này của ba, cũng chỉ là sinh con cho hắn mà thôi, chuyện này đã trở thành công việc." Diệp Vãn đỡ bàn tay Lục Thượng Cẩm, nhàn nhạt cười, lộ ra hai lúm đồng tiền, "Đừng để Ngôn Ngôn giống ba, tận cùng đau thương, liền quên mất trái tim đã lớn lên như thế nào."
Lục Thượng Cẩm hờ hững đứng đó, ánh mắt run run.
"Thời điểm Lục Lẫm dẫn dắt đứa trẻ ấy phân hóa bậc ba đã bị thương rất nặng, toàn bộ bàn tay trái đều xoắn đứt, nằm trong vòng tay ba run rẩy vì sợ hãi." Giọng của Diệp Vãn nhẹ nhàng, nhưng từng chữ lại như ghim chặt vào lồng ngực của Lục Thượng Cẩm, "Kỹ thuật và tài nguyên hiện có của Lục gia quả thật rất ưu việt, con chắc không thể nhìn ra bàn tay trái của Ngôn Ngôn vốn là được chế tạo ra."
Lục Thượng trợn to mắt, tỉ mỉ nhớ lại, chỉ bằng cảm xúc và hiệu quả thị giác thì hoàn toàn không thể phân biệt được, tay trái của cậu đủ linh hoạt và xinh xắn, nhưng mỗi khi đi gặp Lục Lẫm, cậu sẽ co rụt giấu ra sau lưng.
Mà hắn không hề phát hiện điều đó, thậm chí còn để Ngôn Dật, người có lẽ đã đứng trêи bờ vực suy sụp, ở một mình với Lục Lâm lâu như vậy.
Diệp Vãn thờ ơ cười: "Tự do và tình yêu là hai từ trái nghĩa, tại sao có nhiều lúc ba lại cảm thấy quá đỗi mệt mỏi, Omega phân hóa bậc ba, nếu không thích bất kì ai, cả đời này đều sẽ sống rất hạnh phúc."
Lục Lẫm đối với ông đúng là rất săn sóc, nuôi dưỡng Diệp Vãn trở thành một tù nhân ưu việt sang trọng nhất.
Lục Thượng Cẩm đè nén giọng nói: "Chờ con một năm, giết Lục Lẫm con lập tức cứu ba ra."
Diệp Vãn mỉm cười nhìn hắn, "Cổng hoa tulip có tươi tốt không, chờ ba ra ngoài được, muốn nhìn nhiều một chút."
"Bởi vì tin tức tố của Lục Lẫm là hoa tulip, cho nên ba vì hắn trồng một sân."
"Kỳ thực ba chỉ thích bách hợp, con phải nhớ kĩ đem đến cho ba."
Lục Thượng Cẩm tâm loạn như ma, vội vã chạy ra ngoài, lại nhớ tới súng còn nằm ở trong phòng, hắn vội quay về để lấy, bỗng nghe thấy âm thanh trầm đục vang lên cách một tấm cửa.
Hai tay hắn cứng nhắc đặt trêи chốt cửa, khuôn mặt đã bị rút đi hết huyết sắc.
Cửa chậm rãi mở ra, Diệp Vãn nằm trong vũng máu, trong tay là súng gắn ống giảm thanh của Lục Thượng Cẩm, trêи huyệt thái dương có lưu lại một vết lỗ đạn cháy khét.
Vẫn là nụ cười tươi sáng ấy.
Lục Thượng Cẩm đứng ngay cánh cửa, ánh đèn soi lên đôi mắt hắn, phảng phất như có như không một chút ánh sáng.
"Ba."
====================
Có lẽ người đáng thương nhất trong bộ truyện này là Diệp Vãn, chưa từng nhận được yêu thương, trở thành một cỗ máy cho những ɖu͙ƈ vọng bẩn thỉu của kẻ khác, đã từng là ngôi sao đẹp đẽ nhất, cuối cùng lại chết đi trong hờ hững lạnh lùng, nhưng mà cái chết này lại là sự giải thoát cho mọi đau khổ mà ông đã chịu trước đó, kết thúc một chặng đường dài mệt mỏi.