Edit: nynuvola (wp)
Hắn bất giác sững sờ, cầm ống tiêm đứng trước gương ngây người.
Ba năm nay số lần hắn và Ngôn Dật lên giường có thể đếm được trêи đầu ngón tay, cậu vào mỗi kỳ phát tình... đều là dùng thuốc ức chế để chống đỡ sao?
Lục Thượng Cẩm chưa từng nghĩ tới.
Cẩn thận nhớ lại cánh tay chi chít lỗ kim của Ngôn Dật, vết tiêm mới cũ dày đặc, bởi vì liên tục phải sử dụng, cho nên dưới những lỗ kim đó đều là những mảng da sưng tấy.
Lục Thượng Cẩm nắm chặt ống tiêm trong tay, gom tất cả lô thuốc ức chế và giấy ghi chép vào một chỗ, mang đến bỏ vô ngăn kéo trong phòng ngủ.
Hắn ngồi đầu giường, khom lưng cúi người, hai tay ôm đầu, dùng sức vò đầu bứt tai.
Thái độ với Ngôn Dật mới nãy có phải đã quá cứng rắn rồi không?
Phải rồi, nhất định là do động ɖu͙ƈ, hắn vào kỳ động ɖu͙ƈ không được giải quyết nhu cầu nên sinh ra nóng nảy, cho nên mới mất khống chế như thế.
——
Ngôn Dật chờ Lục Thượng Cẩm cúp điện thoại, trở lại sảnh lớn ngồi lên ghế cao, xoa xoa huyệt thái dương: "Cậu muốn nói cái gì thì nói nhanh đi."
Hạ Kính Thiên ôm ly trà bạc hà trong lòng bàn tay phát nóng: "Anh biết chuyện thỏ có thể mang thai giả không?"
"Mang thai giả?" Ngôn Dật kinh ngạc.
Cậu không hề nghĩ đứa nhóc này cư nhiên lại nhắc đến chuyện mang thai giả.
"Tức là, Omega thỏ có khả năng sẽ mang thai giả nếu bị vuốt ve sau lưng. Bệnh trạng là trong vòng ba ngày bụng nhô lên, trước đó khi tôi đến bệnh viện xem xét tình hình của anh, ba ngày sau gọi điện cho anh thì nghe anh nói đã có thai." Hạ Kính Thiên kiên nhẫn giải thích, "Tôi thật sự không cố ý, thấy anh khó chịu nên mới làm thế, cũng không ngờ thỏ có thể mang thai giả."
Ngôn Dật trợn to mắt, điện thoại trong tay tuột xuống rơi xuống nền gạch, tạo ra một tiếng vang lớn.
"Nhưng bé cưng rõ ràng đang cử động..." Hai tay cậu nâng đỡ bụng, giống như sợ hãi lo lắng đứa bé này bị cướp đi, cậu đột nhiên ngẩng đầu, ngước đôi mắt mờ mịt nhìn Hạ Kính Thiên.
Hạ Kính Thiên bị ánh mắt chất vấn bên bờ vực suy sụp của Ngôn Dật làm cho nói không nên lời.
"..." Ngôn Dật nhảy khỏi ghế cao, quay người lên lầu.
"Ngày mai đến bệnh viện kiểm tra một chút, mang thai giả đối với cơ thể của thỏ gây tổn thương rất lớn, anh không tin tôi thì đi kiểm tra thử được không? Cứ coi như là kiểm tra sức khỏe định kì cũng được." Hạ Kính Thiên đuổi theo, Ngôn Dật dùng ánh mắt lạnh nhạt khiến y bất giác chùng bước chân.
"Cậu lái xe lâu như vậy thì nên nghỉ sớm chút đi, không cần lo cho tôi, tôi sẽ tự mình đến bệnh viện."
Ngôn Dật nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ, dựa vào đó đứng một lúc lâu.
Thân thể chợt mất hết sức lực, người chậm rãi trượt xuống ngồi bệt dưới đất, cậu vùi đầu vào khuỷu tay.
"Rõ ràng ngày đó cùng Cẩm ca làm..." Đôi mắt xám nhạt của Ngôn Dật dần mất đi ánh sáng, ôm chút hi vọng nhỏ nhoi tỉ mẩn nhớ lại.
Nhớ đến trận làʍ ȶìиɦ thô lỗ trong phòng ăn, trước mắt càng ngày càng mơ hồ.
Cậu cắn chặt môi, tạo ra một vết cắn rỉ máu, vuốt ve chiếc bụng nhỏ nhô lên.
"Mang thai giả?" Ngôn Dật ôm đầu, ngẩn người câm lặng.
——
Cùng lúc này, ngay trêи nóc quán bar Đồi Bĩ đang có một Alpha nhện vóc người thon dài nằm ngửa, bắt chéo chân, mở di động xem tập tin được mã hóa, bên phải còn là tấm hình mơ hồ của Ngôn Dật.
Thiệu Văn Cảnh gối đầu lên tay, thảnh thơi nhìn chằm chằm màn hình, ngón tay vuốt xuống, trêи tư liệu là một đoạn liên quan tới tuyến thể và định giá chợ đêm về thỏ tai cụp A3.
"Nhìn xem mình không cẩn thận đã nghe được tin tốt gì nào." Thiệu Văn Cảnh nhếch khóe miệng, cặp mắt hoa đào mang theo một tia tà ác.
"Vậy mà lại là mang thai giả, thỏ nhỏ thật đáng thương, chậc."