Edit: @nynuvola(wp)
Kỳ thực Lục Thượng Cẩm trước giờ chưa từng tặng hoa cho Omega nào cả.
Hắn không có thói quen làm ra mấy hành động lãng mạn, nhất là đối với những thứ đồ chơi để thõa mãn nhu cầu ȶìиɦ ɖu͙ƈ, không xứng nhận được sự săn sóc của hắn.
Hắn cũng không có thói quen giải thích với người khác, cho nên chỉ đáp "ừ" một tiếng.
Món ăn ở Nam kỳ Lục Thượng Cẩm ăn không quen, vì vậy kêu trợ lý đặt khách sạn bên ngoài thành phố.
Lúc hắn dừng xe, người ngồi đằng sau không có động tĩnh.
Lục Thượng Cẩm quay đầu nhìn lại, đã thấy Ngôn Dật co ro nằm trêи ghế ngủ từ bao giờ, gối đầu lên hộp hoa thϊế͙p͙ đi.
Hắn vòng ra chỗ ngồi, kéo tay cậu khoát lên vai mình, sau đó bế thỏ nhỏ ra ngoài.
Thỏ nhỏ trong cơn mộng mị vẫn ôm chặt hộp hoa không nỡ buông tay, Lục Thượng Cẩm một mặt ôm cậu, mặt khác tách mở những ngón tay gầy guộc đang túm chặt hộp hoa ra.
"Cẩm ca..." Ngôn Dật mơ hồ bám cổ hắn, hai má dán sát vào xương quai xanh bị áo sơ mi che đi của Lục Thượng Cẩm, những sợ lông mi của cậu quét nhẹ qua da thịt trêи cổ hắn.
Gió buổi đêm có hơi lạnh, Ngôn Dật vô thức siết chặt Lục Thượng Cẩm hơn, muốn áp bụng nhỏ vào thân thể hắn để nhận được chút ấm áp.
Omega chưa được ký hiệu đặc biệt thiếu hụt cảm giác an toàn, có thói quen gần gũi với Alpha mà mình yêu thích, chỉ cần ngửi thấy mùi tin tức tố quen thuộc, thân thể sẽ tự nhiên thả lỏng, lộ ra dáng vẻ ỷ lại.
Theo bản năng, Ngôn Dật nhẹ nhàng cúi đầu, dâng tuyến thể sau gáy đến bên môi đến Lục Thượng Cẩm, đồng thời thả ra một chút tin tức tố tán tỉnh mềm mại để lấy lòng.
Tin tức tố của tộc thỏ tai cụp giống như móng vuốt nhỏ mọng sữa, nhẹ nhàng cào vào tuyến thể của hắn, tôi nghiệp lại không mang theo khí lực nào cả, như thể đang ngoan ngoãn chờ đợi một Alpha mạnh mẽ tiếp nhận cơ thể không nơi nương tựa của mình vậy.
Bất cứ Alpha nào đều khó mà từ chối lời mời gọi đánh dấu từ một Omega dễ thương như thế.
Hắn ɭϊếʍ ɭϊếʍ răng nanh sắc bén, cuối cùng vẫn nhịn xuống không gặm cắn.
Lục Thượng Cẩm đỡ lưng cậu, xương sống cậu cộm cả lòng bàn tay hắn.
Sao lại gầy đi nhiều như vậy?
Lục Thượng Cẩm bỗng nhiên phát hiện, thỏ nhỏ vốn mềm mại nhu thuận mỗi khi chạm vào, hiện tại ôm nhẹ tựa lông hồng, dấu vết cơ bắp trêи cánh tay và đùi qua năm tháng rèn luyện cơ hồ đều biến mất hết.
Sắc mặt dường như cũng trắng tái bệnh trạng.
Hắn rất lâu, rất lâu rồi không cẩn thận để ý tới Ngôn Dật, chẳng biết từ lúc nào cậu đã trở nên vô cùng tiều tụy.
Rảnh rỗi phải đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra.
Ngôn Dật hơi cuộn người, buồn ngủ nằm nhoài tựa vào vai Lục Thượng Cẩm, ngày hôm nay tiêu hao quá mức năng lượng tuyến thể, cơ thể khó lòng chống đỡ, cần phải nhanh chóng nghỉ ngơi, ngủ một giấc thật sâu.
Lục Thượng Cẩm suy nghĩ một chút, đưa Ngôn Dật trở lại ghế sau, lấy trong cốp xe ra một bộ chăn gối di động.
Hắn cố gắng lái xe ổn định nhất có thể, chạy vào đường cao tốc Trường Nam, trở về thành phố.
Hoa viên trước ngôi biệt thự có người làm vườn quản lý, toàn bộ cối xay gió đều được bao phủ bởi từng tầng hoa nhài xanh um tươi tốt.
Khi Lục Thượng Cẩm về tới nơi đã là trưa ngày hôm sau, hắn lái xe thẳng vào gara, mấy chiếc xe thường chạy đều đỗ phía bên ngoài, mười mấy chiếc ô tô phiên bản giới hạn che chắn tầm mắt. Gara bên trong dùng quétmống mắt để mở khóa chứa hai chiếc xe bán tải cỡ lớn với kính chắn gió chống đạn ba lớp, xếp sau đó là súng máy Browning hạng nặng và hòm đạn cố định. Thang máy ngoài cùng bên trái dẫn thẳng lên trực thăng trêи sân thượng.
Lục Thượng Cẩm mở cửa muốn bế Ngôn Dật ra, phát hiện cậu đã tỉnh rồi, mơ mơ màng màng ngẩn người ngồi đó, cậu vân vê cái tai thỏ bị nhăn nhúm lúc ngủ của mình.
"Tỉnh rồi? Đúng lúc về đến nhà." Lục Thượng Cẩm giúp cậu mở cửa xe, "Ra ngoài thôi."
Ngôn Dật hơi kinh ngạc, bỗng nhiên thanh tỉnh, tối hôm qua rõ ràng bọn họ còn ở Nam kỳ.
"Anh đưa em về nhà sao... Đồ đạc của em còn chưa thu dọn... Hôm qua không gọi em một tiếng."
"Tôi dặn trợ lý đến lấy."
"... Được... Để em nói với ông chủ." Ngôn Dật lôi điện thoại di động ra gọi cho Cố Vị, trêи màn hình nhảy ra một tin nhắn, là Hạ Kính Thiên gửi voice chat qua.
Lục Thượng Cẩm nheo mắt hỏi: "Ai vậy?"
Ngôn Dật thản nhiên đưa điện thoại cho hắn xem: "Chắc là nhóc Hạ kia."
Lông mày của Lục Thượng Cẩm càng nhíu: "Đứa nhóc đó rất quan tâm em, mấy ngày trước lúc nói chuyện với Hạ Bằng Thiên, cậu ta gào tôi suýt điếc cả tai."
"Vậy anh phải vui mới phải, Omega của mình sắp ba mươi còn có thể thu thập được một đứa nhóc trẻ trung như thế." Ngôn Dật có ý đưa luôn điện thoại cho Lục Thượng Cẩm, "Cho anh đấy, em không nghe."
"..." Ánh mắt hắn thoáng một tia không vui, rút di động nhét vào lại túi cậu, nói: "Đừng liên hệ nhiều."
Nhìn bóng lưng Lục Thượng Cẩm rời đi, Ngôn Dật có chút mất mát.
Rõ ràng việc đánh dấu lên tuyến thể sẽ khiến các Alpha khác phải tránh xa, cắn một cái mà thôi, cũng chẳng có gì là bất tiện cả.
Có ký hiệu sẽ có ràng buộc, bất kể Lục Thượng Cẩm ở đâu, nơi này đều sẽ có một dấu ấn nhỏ bé lo lắng cho hắn.
Cậu mím môi, âm thầm gạt bỏ chính mình.
Không nên mong đợi quá nhiều vào một người.
Ngôn Dật ôm hộp hoa, đóng cửa xe theo gót Lục Thượng Cẩm, hắn vậy mà không đi lên lầu trước, dừng ngay thang máy chờ cậu.
Ngôn Dật vui vẻ đứng bên cạnh hắn, yên lặng nhìn bóng dáng hai người phản chiếu trêи gương trước thang máy.
"Sao em cứ ôm khư khư nó hoài vậy?" Lục Thượng Cẩm châm thuốc lá, ghét bỏ nhìn góc hộp nhàu nát, khẽ thở dài, "Lát nữa ném nó đi, ngày mai anh mua cho em một bó mới."
"Thật sự không cần đâu." Ngôn Dật quý trọng ôm chiếc hộp trong tay, "Cái này...rất tốt rồi, cảm ơn anh."
"Lâu nhất là đến khi nó sinh sâu bọ." Lục Thượng Cẩm dụi tắt tàn thuốc, đi vào trong thang máy, "Mau lại đây, cùng lên."
Ngôn Dật ngẩn người, ôm hộp nhẹ nhàng bước vào thang máy, đôi tai thỏ nhỏ tai âm thầm lật qua lật lại.
Tình cờ bị đôi tai mềm chạm vào vai, sắc mặt vẫn luôn cứng nhắc của Lục Thượng Cẩm dần trở nên ôn hòa, hắn nắm tai thỏ con trong lòng bàn tay, vuốt ve chúng.
"Ngoan một chút."
——
Đi vào tầng trệt, biểu tình của Ngôn Dật hơi sững lại.
Trêи bàn lác đác hộp đồ ăn lộn xộn, cái gạt tàn bị đập vỡ thành nhiều mảnh nằm dưới chân ghế sô pha, rõ ràng có người đã phát hỏa một trận trong căn phòng này.
Cậu nhìn qua Lục Thượng Cẩm, hắn cũng nhớ đến chuyện đó, vẻ mặt có chút xấu hổ, nhưng lập tức nghiêm túc, thản nhiên cởi áo khoác tùy tiện ném lên sô pha, hắn liếc nhìn điện thoại, trong mớ báo cáo công việc hỗn loạn là tin nhắn của Tất Nhuệ Cạnh.
"Con trai đầy tháng, tuần sau tổ chức tiệc, cậu có rảnh không?"
Lục Thượng Cẩm: "Tôi vừa trở về, địa điểm là ở đâu?"
Tất Nhuệ Cạnh rất nhanh phản hồi: "Cậu nhìn lại thử xem tôi nhắn tin là ngày nào?"
Lục Thượng Cẩm liếc ngày tháng trêи điện thoại, tuần trước, vì vậy hắn trực tiếp gọi cho Tất Nhuệ Cạnh.
Tất Nhuệ Cạnh bên này đang ôm bé con Omega hồ điệp vừa nâng ly chúc rượu với một số sĩ quan cấp cao thì thấy cuộc điện thoại của Lục Thượng Cẩm, anh nói một câu "Thứ lỗi không tiếp được" rồi tìm chỗ yên tĩnh nhận điện thoại.
"Hôm nay là tiệc đầy tháng?" Lục Thượng Cẩm hỏi.
"Đúng vậy, lần trước cậu tới cũng đã gặp con trai tôi rồi đấy." Tất Nhuệ Cạnh dựa người vào tường, tay đút túi quần, "Gần đây vẫn ổn chứ?"
Lục Thượng Cẩm nhìn Ngôn Dật ở ngoài ban công cong đuôi nhỏ không biết đang thu dọn cái gì, trong lòng mới có chút cảm giác chân thật.
"Vẫn tốt, lát nữa tôi dẫn người đến."
Ngôn Dật không vội vàng thu dọn đống lộn xộn trêи bàn, mà trước tiên vào phòng chứa đồ lấy ra một lọ hoa hình vuông bằng sứ, đổ đầy nước rồi cắm từng bông hồng vào, bày biện một tạo hình đẹp mắt.
Hoa hồng đã không còn tươi mới như hôm qua, Ngôn Dật cẩn thận ngắt những cánh hoa héo xuống, kẹp vào bên trong một cuốn sách cũ ——
Cuốn sổ ghi chép của cậu để trêи lầu hai quán bar, nếu mau chóng đến lấy về, hôm nay có thể cộng cho Lục Thượng Cẩm thêm nhiều điểm hơn, trước tiên cứ viết lại trêи đây đã.
Sau khi chăm sóc xong chỗ hoa, cậu tiện tay mang kệ để chậu cây ra ban công tưới chút nước, bất ngờ trông thấy mấy chục hộp cỏ khô Tymothy chất đống phía ngoài này.
Ngôn Dật ngồi chồm xổm xuống, cầm một hộp lên quan sát kĩ hơn.
"Thức ăn cho thỏ...?"