Edit: @nynuvola (wp)
Ngôn Dật không chống lại hắn, cũng không dư hơi sức đâu đi tranh chấp với một Alpha.
Lòng bàn tay của Lục Thượng Cẩm dán vào bụng dưới đã nhô lên, cẩn thận từng li từng tí vuốt ve, sợ làm đau Omega, cũng sợ đánh thức bé con trong bụng, bỗng nhiên hắn cảm giác được dưới bàn tay bị đụng một chút.
Bé con đá sao?
Lực chú ý của Alpha đều tập trung dưới lòng bàn tay, hắn cúi đầu nhìn chăm chú, muốn xem thử đứa nhóc nghịch ngợm này còn động đậy nữa hay không.
Ngôn Dật rất hiếm nhìn thấy vẻ mặt chuyên tâm của Lục Thượng Cẩm, ở khoảng cách gần như thế này, trong đôi mắt ửng đỏ của hắn hiện lên mấy phần dịu dàng tình cảm.
Hắn phóng thích tin tức tố động viên, đứa nhóc trong bụng không biết vì được tin tức tố xoa dịu hay do cha mình dọa sợ mà ngoan ngoãn không còn lộn xộn nữa.
"Lục Ngôn ngoan lắm." Lục Thượng Cẩm nhẹ giọng khích lệ bé con.
Ngôn Dật lặng lẽ nhớ lại cái tên này, nó đã từng được cậu tự tay viết vào notebook, cậu nhớ khi ấy bản thân đã bôi đen xóa bỏ rồi đổi thành Lục Duyên.
Đáng tiếc hồi đó là mang thai giả, ngóng trông đêm ngày về sự xuất hiện đến trễ của bé con.
Đang ngẩn người, chợt bị người bế bổng đặt lên giường, sau lưng đệm thêm hai cái gối mềm.
Lục Thượng Cẩm ngồi ở bên mép giường, chịu khó mát xa cho đôi chân hơi sưng phù của thỏ nhỏ mà không phàn nàn gì.
"Bé cưng à, mấy tháng sau bụng sẽ to hơn, đừng không nói tiếng nào đã đi ra ngoài, anh lo lắng cho em và con lắm." Lục Thượng Cẩm cụp mắt xuống, kiềm chế không nhìn vào ngón tay đeo nhẫn của Ngôn Dật, miễn cho vết thương vừa đóng vảy bị xát thêm một tầng muối.
Ngôn Dật chú ý đến ánh mắt né tránh của Lục Thượng Cẩm, liếc qua ngón áp út chính mình.
"Buồn đến vậy à?" Ngôn Dật kỳ thật không muốn đả kích hắn, nhưng lại không nhịn được mà cố chấp khiêu khích tựa hồ muốn thu hút sự chú ý của hắn.
Bàn tay đang xoa bóp trên chân bỗng nhiên dừng lại, Lục Thượng Cẩm không ngẩng đầu, tiếp tục giúp cậu nắn mắt cá chân.
Hắn gượng gạo kéo khóe môi tạo ra một nụ cười khó coi: "Rất buồn, anh nghe nói xóa hình xăm đau lắm đấy, em có khóc không?"
Ngôn Dật im lặng trầm mặc, nghiêng đầu sang một bên. Chân không đá văng hắn ra, cũng thôi giãy giụa chống cự.
"Ngày mai nên đi kiểm tra thử, đi ngủ sớm một chút." Lục Thượng Cẩm hôn lên trán cậu, thấp giọng nói chúc ngủ ngon.
Hắn đi xuống lầu, đứng dưới phòng khách trống trải ngẩn người.
Nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn do Tất Nhuệ Cạnh đăng trên điện thoại, đầu ngón tay hắn vuốt nhẹ tấm bìa đỏ tươi trên hình, ao ước ngày nào đó tan tầm về nhà, Ngôn Dật có thể đi đến nhận lấy hoa hồng và quà hắn tặng, có thể ngồi xuống bàn ăn mà hắn đã nghiêm túc chuẩn bị ăn một hai miếng, sau đó cười với hắn một chút để đảm bảo.
Hắn chưa từng khao khát có thể nắm giữ một mái nhà như hôm nay, ngồi trên ghế salon cả một đêm, gạt tàn thuốc tích trữ đầy tàn thuốc.
Nhóc con trong bụng Ngôn Dật phát triển 4 tháng, Lục Thượng Cẩm đưa cậu đến bệnh viện An Phỉ Á làm kiểm tra.
Nhìn đứa trẻ đáng yêu đã thành hình thành dạng, Lục Thượng Cẩm đẩy cho bác sĩ một tấm thẻ, dường như kích động chống mép bàn cúi người hỏi giới tính của bé con.
Vị bác sĩ già đè kính viễn thị quan sát hắn, sau đó đẩy tấm thẻ lại: "Trở về chăm sóc vợ mình thật tốt là được rồi, dùng đồ ăn nhẹ và đủ dinh dưỡng đấy."
Ngôn Dật ngồi bên cạnh nhìn hắn, ánh sáng bình yên lúc trông thấy hình bé con nhạt dần, hoài nghi cảnh giác hỏi: "Ý anh là ngoài Alpha ra, cái gì cũng không muốn đúng không?"
Lục Thượng Cẩm quả thực oan ức khó rửa sạch, hắn ôm bờ vai Ngôn Dật dỗ nửa ngày: "Vợ nhỏ ơi anh nào dám chứ? Địa vị của Alpha thấp biết bao."
Vai Ngôn Dật run lên, không cho hắn ôm.
Mười phút sau, Lục Thượng Cẩm từ phòng lấy thuốc trở về, mới bước tới khúc ngoặt liền trông thấy Ngôn Dật đang ngồi trên băng ghế dựa dài nơi đại sảnh nói chuyện với Hạ Kính Thiên.
Hai người vừa nói vừa cười, Lục Thượng Cẩm nhìn khuôn mặt đầy thiện ý của cậu, giống như trưởng bối yêu thích đứa nhỏ mà xoa xoa đầu y.
Nếu như không có đánh dấu, Ngôn Dật căn bản sẽ không thích hắn, sự khác biệt của độ khớp 96% chính là như thế.
Lục Thượng Cẩm vốn nghĩ rằng hắn sẽ nổi giận giống trước đây, nhưng cảm xúc lại không dữ dội như hắn đã tưởng tượng, chỉ có điều nội tâm sinh ra một loại rét lạnh, khiến cho mồ hôi tay chảy ròng ròng.
Che đậy rồi khoác lên mình dáng vẻ không bận tâm, những thứ ẩn giấu dưới lớp ngụy trang đã trở thành thói quen. Nếu như cưỡng ép cậu làm vật sở hữu của hắn chỉ mang đến đau khổ và dằn vặt vô tận, vậy thì hãy để hắn buông tay, lưu lại cho bản thân một chút rộng lượng và tôn nghiêm, ngoài mặt thì thâm tình đại nghĩa đó, chẳng qua là đang tìm một cái cớ vì yêu nhưng không có được mà thôi.
Hắn quay người rời đi.
Mới đi được hai bước, Lục Thượng Cẩm đã quay phắt trở về, đến lúc hắn phản ứng lại thì đã thấy bàn tay mình ôm chặt Ngôn Dật vào lồng ngực rồi, hắn cúi đầu hỏi cậu lát nữa có muốn đi chọn một số đồ dùng cho em bé hay không.
Hạ Kính Thiên đút tay vào túi dựa người lên tường, liếm môi dưới cười cười: "Anh trai làm gì căng vậy? Tôi cũng đâu đến cướp vợ anh đi, đây là bệnh viện nhà tôi nha."
Ngôn Dật không chấp nhặt đứa nhóc Lục Thượng Cẩm nữa, nhàn nhạt đáp một tiếng, ra ngoài cửa trước ngồi vào trong xe.
Hạ Kính Thiên quay đầu lại nhìn theo một chút, khẽ nhếch cằm liếc qua vai phải của Lục Thượng Cẩm: "Anh nhanh chóng sắp xếp nằm viện đi."
Lục Thượng Cẩm ước lượng thuốc vừa mới lấy: "Giờ em ấy không thể thiếu người bên cạnh, chờ sinh bé con ra rồi nói sau."
Lục Thượng Cẩm cùng Ngôn Dật đi dạo cửa hàng bán đồ cho em bé hai tiếng, âm nhạc trong cửa hàng nhẹ nhàng, thường xuyên thấy mấy cặp vợ chồng bế theo con, Ngôn Dật đứng bên cạnh giá hàng chuyên chú tìm yếm cho bé.
Trong môi trường an toàn và ấm áp, rất dễ thả lỏng tâm tình, Ngôn Dật khẽ vuốt cái yếm để thử độ mềm mại của nó, Lục Thượng Cẩm đứng bên cạnh, lơ đãng nhìn về phía cậu.
Bụng của Ngôn Dật đã lộ khá rõ ràng, nhưng cũng không có vẻ gì quá chật vật, cậu cầm lấy một cái yếm màu vàng nhạt nhỏ, sờ vành tai thỏ của mình mỉm cười, lúc ngẩng đầu lên nhìn Lục Thượng Cẩm, ý cười còn chưa kịp thu hồi.
Vừa vặn đối diện tầm mắt với Alpha, trông thấy hai má hắn bỗng đỏ bừng.
Lục Thượng Cẩm lập tức tránh né ánh mắt dò hỏi của Ngôn Dật, không khống chế được nhịp tim đang gia tăng liên tục.
Cuối cùng mua hai túi đồ trẻ em to đùng về nhà.
Ngôn Dật vừa xem ti vi vừa phân loại những thứ mới mua, xếp núm vú cao su, yếm, tã, mũ và quần áo trẻ em thành mấy chồng.
Một con quái vật lớn chợt dính sát sau lưng cậu, Lục Thượng Cẩm bám dính người phía trước nói, "Hôm nay nhìn em xinh lắm."
"Làm gì vậy?" Ngôn Dật không thích sự đụng chạm thân mật của hắn, cố gắng vùng vẫy, trái lại còn bị đẩy ngã lên ghế sofa, Alpha nghiêng người người đè cậu xuống, cẩn thận tránh bụng tròn, đưa tay nâng mặt Ngôn Dật trao một nụ hôn.
"Anh muốn em..." Lục Thượng Cẩm có chút mất khống chế, lúc đầu chỉ là không kìm được muốn ôm cậu một cái, chẳng hiểu tại sao lại cứ thế mà hôn sâu, Ngôn Ngôn của hắn không những thơm ngọt mà còn đẹp mắt nữa, chuyện này khó có thể nhịn nổi.
"Cút ra ——!" Ngôn Dật không thể chấp nhận được, đẩy Lục Thượng Cẩm, cong chân dùng lực đá vào vai phải của hắn, buộc người lùi xa vài bước, bực bội thu dọn đồ đạc trên ghế rồi đi lên lầu hai, khóa cửa phòng ngủ, không quên khinh bỉ hắn, "Đồ tinh trùng thượng não."
Lục Thượng Cẩm lảo đảo hai bước lui về, giữ vai phải trướng đau, ngẩng đầu giải thích: "Anh chỉ muốn hôn em một cái thôi, không làm gì khác cả, em tin anh đi..."
...Anh sẽ không làm tổn thương em.
Cửa phòng lầu hai đã đóng chặt.
Lấy lại tỉnh táo, hắn hối hận sờ bờ môi bị cắn rách của mình, vào phòng vệ sinh khóa trái cửa, lúc tiêm thuốc ức chế được nửa đường, tay phải càng run dữ dội hơn.
Hắn phát tình mà không hề ý thức, may mắn bị đẩy ra, hắn vô cùng sợ bản thân sẽ làm đau Ngôn Ngôn.
Ngôn Dật khóa mình trong phòng ngủ, cậu ôm một túi quần áo nhỏ dựa vào cửa, một lúc sau mới bình tĩnh lại, ngồi xuống ghế nằm nhoài lên bàn đọc sách, cậu nghịch con hạc giấy đầy nếp nhăn treo trên chiếc đèn bàn cổ kia.
Ngôn Dật có khả năng phản kháng sự đụng chạm của Lục Thượng Cẩm, nhưng không cách nào khống chế trái tim bị hắn làm rung động.
Những gì Lục Thượng Cẩm gắng sức lúc này đều đã muộn màng, là những mong ước mà cậu từng khao khát.
Ngôn Dật vô thức cầm một cây bút lên, ngay vết sẹo trên ngón tay đeo nhẫn, mường tượng kiểu chữ trong trí nhớ, vẫn có thể viết ra chuỗi tiếng Anh kia một cách trôi chảy.
Cậu rút khăn ướt, hung hăng xóa đi chữ viết trên ngón tay, mãi đến khi chỗ đó đỏ bừng đau đớn, nhưng quyết tâm không cho phép nó để lại bất cứ vết mực nào.
Ngôn Dật cắn răng, siết chặt khăn ướt, hai mươi bảy tuổi, nhất định không yêu hắn nữa.
Cậu lăn lộn trên giường, mặt chôn vào gối mềm, trằn trọc đến 12 giờ đêm vẫn không ngủ được, trong đầu đều là hình ảnh Lục Thượng Cẩm ôm vai nhịn đau.
Nghĩ đến dáng vẻ chống đỡ vai phải kia, lại nghĩ tới những lúc hắn thỉnh thoảng không thể dùng sức từ tay phải...
Ngôn Dật bỗng nhiên ngồi dậy, vén chăn mỏng xuống giường.
Lục Thượng Cẩm đang ở trong phòng ngủ lầu một, cửa khép hờ, đèn đầu giường không quá chói mắt.
Ngôn Dật đứng từ ngoài nhìn vào, thấy Lục Thượng Cẩm đang nằm nghiêng trên giường, nửa tỉnh nửa mê với lấy chai nước khoáng chỗ đầu giường, vặn mấy lần nhưng chẳng thể mở nổi nắp chai.
Vì vậy hắn kẹp chai nước vào cánh tay, dùng tay trái vặn ra, ai dè lúc uống không cẩn thận bị sặc, nằm úp sấp bên giường ho khan.
Hắn chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ bó sát, vai phải lộ rõ ba vết sẹo sâu hoắm, nơi sâu nhất có thể nhìn thấy khớp xương chuyển động dưới làn da mỏng đen sậm, chỗ lúc nãy bị cậu đá trúng sưng tấy và có dấu vết rách da.
Ngôn Dật chống khung cửa nhăn chặt lông mày, giờ hồi tưởng lại mỗi lần hắn tắm xong đều mặc áo choàng che kín, mùa nóng nhất cũng mặc áo dài tay.
Lục Thượng Cẩm để nước lại bàn, chợt trông thấy Ngôn Dật đã đứng ngay mép giường tự bao giờ, hắn giật mình ngồi thẳng dậy, nhanh chóng khoác áo ngủ lên người, che đậy bả vai bị thương.
"Anh đánh thức em à? Anh không sao, em quay về ngủ đi..."
Ngôn Dật nhìn vào mắt hắn, nhẹ giọng hỏi: "Vai, chuyện xảy ra lúc nào?"
Lục Thượng Cẩm cứng người, viện cớ nói dối: "Hai năm trước, giờ chỉ còn sẹo thôi, không có việc gì."
Ngôn Dật lấy túi thuốc bôi chữa vết thương xương cốt giấu trong thư phòng ném vào lồng ngực hắn: "Bịa tiếp đi?"
"Vợ nhỏ đừng bướng nữa..." Lục Thượng Cẩm muốn nhanh chóng giấu giếm chuyện này, "Đợi khi nào em sinh bé con ra xong xuôi an toàn thì anh sẽ đến bệnh viện, quyết không chậm trễ."
Ngôn Dật hiểu rõ hắn, Lục Thượng Cẩm đã không muốn nói thì chẳng ai có thể cạy miệng hắn lôi ra được cả, cậu mím môi tàn nhẫn hạ quyết tâm rời đi.
Bàn tay thoáng bị Lục Thượng Cẩm vội vàng kéo về.
"Em đang quan tâm anh phải không? Có phải đau lòng cho anh?" Alpha mặt dày mày dạn giữ lấy cậu, ôm người đặt cậu ngồi lên chân mình, lòng bàn tay giúp cậu ủ ấm bàn chân nhỏ lạnh lẽo, "Qua đây nằm một chút đi, em nhìn em đi chân trần lạnh hết cả rồi này... Anh ngủ trên sàn nhà, em nằm ở đây một lát... Lưu lại cho anh ít hơi ấm của em..."
"Đừng có giả bộ." Ngôn Dật rút chân ra khỏi tay Lục Thượng Cẩm, lạnh lùng liếc hắn, "Tôi nói cho anh biết, anh chẳng qua là cảm thấy thứ như tôi nhất định phải đặt trong nhà của anh, giờ anh còn giả vờ giả vịt gì nữa? Chiếm được rồi lại ném sang một bên thôi, tôi không cần thêm một lần bị bỏ xó, anh hiểu chưa?"
Câu nói kia như ghim vào lòng Lục Thượng Cẩm, tựa hồ người hắn đang ôm là một con nhím uất ức, nhưng hắn chẳng mảy may bận tâm đau đớn mà cứ thế ôm chặt người hơn.
"Tôi chỉ là một con thỏ được tạo ra từ thí nghiệm nhân bản tế bào, nếu anh muốn, anh có thể làm hàng trăm hàng ngàn cái. Tại sao? Tại sao cứ muốn cắn mãi không buông tôi?"
Lồng ngực ấm áp của Alpha bao bọc mang đến không gian nhỏ bé mà an toàn, Ngôn Dật cuối cùng không ngăn nổi nước mắt, cậu khàn giọng gào lên với hắn:
"Tôi có gì đặc biệt chứ?! Hiện tại ngay cả tuyến thể A3 cũng không, chẳng có chút giá trị nào cả! Anh buông tha cho tôi đi, yêu thương của anh khiến tôi mệt mỏi lắm... Tôi không dám... Không còn dám cần..."
"Em là vợ của anh..." Lục Thượng Cẩm ôm ghì đầu cậu vào hõm vai hắn, vỗ nhẹ như để động viên, "Là do anh không tốt, để em chịu oan ức rồi..."
Hắn muốn mang hết những hổ thẹn và áy náy trong lòng bộc lộ cho Ngôn Dật, nhưng hắn sâu sắc hiểu rõ, thỏ nhỏ vốn chẳng có bất kỳ cảm giác an toàn nào với hắn, dù có nhận được yêu thương cưng chiều hay âu yếm ngọt ngào cũng không dám yên tâm đón nhận, chỉ một câu xin lỗi đơn giản sao đủ để xoa dịu hết thảy cơ chứ?