Edit: @nynuvola (wp)
Cũng được?
Cụm từ này mắc kẹt trong cổ họng, Lục Thượng Cẩm nhấm nháp nó rất lâu, sau khi đắp chăn cho Ngôn Dật, nồng độ tin tức tố động viên yếu dần, từ từ ngừng phóng thích.
Tầm mắt có chút mơ hồ, lúc ẩn lúc hiện mà nhớ lại thời còn cắp sách đến trường, cùng với tuổi đời và cấp bậc của bản thân, hắn vẫn là một thiên chi kiêu tử tại nơi tinh anh hội tụ như trường đặc chủng này.
Học kì thứ nhất hắn lấy được mười sáu điểm S đánh giá các môn, thành tích chung S, dù một đứa trẻ có lạnh lùng kiêu ngạo hay quái gở đến đâu nhưng trong thâm tâm vẫn sẽ háo hức khoe kết quả cho cha mẹ xem.
Thế nên hắn làm bộ vô tình để tờ đánh giá chung trên bàn, vừa đọc sách vừa trông mong ánh nhìn từ Lục Lẫm.
Lục Lẫm liếc qua bản đánh giá thành tích một chút, yêu cầu hắn tham gia huấn luyện phân hóa để đột phá cấp M2.
Ngày đó Lục Thượng Cẩm lập tức chống đối ông ta, lạnh giọng chất vấn Lục Lẫm chỉ là một Alpha phân hóa cấp J1, có tư cách gì bắt con trai mình phải đạt đến bậc A3, hy vọng con hóa rồng cũng có chừng mực đi chứ.
Lục Lẫm hồi giờ chưa từng đánh hắn, nhưng hôm ấy trước mặt mười mấy vệ sĩ đã tát hắn một bạt tai, bảo hắn cút, đừng mang theo mùi thủy tiên kinh tởm kia lượn lờ trước mặt ông ta nữa.
Nước nóng của vòi hoa sen tưới lên vết thương giúp Lục Thượng Cẩm tỉnh táo lại.
Hắn đi tắm rửa sạch sẽ, dùng sữa tắm để che giấu tinh tức tố bản thân rồi mới bò lên giường, cách lớp chăn mỏng ôm Ngôn Dật.
"Ngửi nhiều hơn có thể thấy không thoải mái lắm." Lục Thượng Cẩm khẽ cười, dùng chóp mũi cọ cọ lên tuyến thể Ngôn Dật, "Bà xã của anh rất thơm, sẽ chẳng có ai ghét cả."
Ngôn Dật đưa lưng về phía hắn, ở nơi hắn không nhìn thấy, im lặng cắn môi.
Cuối tuần tan tầm hơi trễ, cửa tiệm đã bán hết sạch hoa hồng, lúc Lục Thượng Cẩm mang đồ ăn vặt về, trên đó buộc một bó hoa baby nhỏ.
Ngôn Dật đi ngang qua huyền quan, nhìn thấy trên mặt hắn có phần ủ rũ, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của cậu thì lập tức phấn chấn tinh thần, chìa tay nâng món quà mỗi ngày hắn đều sẽ mang về đưa tới.
Ánh mắt Alpha thoáng mờ mịt, giống như con chó nhỏ bị bỏ rơi trong hộp giấy rồi vứt ra bãi rác ngày mưa.
Có lẽ gần đây công tác không suôn sẻ lắm, Alpha dần trở nên mệt mỏi. Giờ về nhà lại nếm tiếp mùi vị thất bại khắp nơi, Ngôn Dật cảm thấy không cần thiết, vì vậy giơ tay nhận lấy món quà của hắn.
"Bé cưng hôm nay ngoan quá ta." Lục Thượng Cẩm quả nhiên giống như được an ủi, vui vẻ nở nụ cười, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên trán cậu, "Nhóc con hôm nay bắt nạt em hả? Để lát nữa anh trị con giúp em nhé?"
Ngôn Dật đẩy ngực hắn: "Không có."
"Sao thấy vợ anh càng ngày càng đẹp nhỉ?" Lục Thượng Cẩm cứ bám dính lấy cậu không buông, mãi đến tận lúc Ngôn Dật nói mình đói bụng, hắn mới tiến vào bếp rửa tay nấu cơm tối.
Hắn bưng một nồi canh sườn nấu củ sen đi ra, thấy Ngôn Dật đang đứng ở ban công, lôi một lọ hoa tìm được từ trong nhà kho, sau đó cắm bó baby mà hắn vừa mang về vào lọ, đặt trên bệ cửa sổ sát đất.
Lục Thượng Cẩm mải ngắm Omega thảnh thơi chỉnh lý ngoài ban công nên bị nước canh nóng bắn trúng tay, nhưng hắn chẳng hề hay biết.
Lúc ăn cơm, hắn tỉ mỉ gỡ hết xương, gắp thịt hầm bỏ lên dĩa, múc ngó sen và ngô vào chén, đẩy tới trước mặt Ngôn Dật.
Lục Thượng Cẩm uể oải kể chuyện của công ty, về những rắc rối liên tục cuối cùng cũng được giải quyết, Ngôn Dật nghe xong bất giác cảm thấy yên lòng.
Hắn húp một ngụm canh, tay áo xắn gọn gàng chỉnh chu lên đến khuỷu tay, vốn là công tử nhàn nhã từ trong xương cốt, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất đoan chính trời sinh, nhưng đối với cậu thì không có lấy nửa điểm thờ ơ, mỗi ánh mắt dành cho Ngôn Dật đều tràn đầy chân thành.
Số lần Alpha phóng thích tin tức tố trấn an giảm dần, nhưng liều lượng chưa từng thay đổi, mỗi một lần đều dùng toàn lực giải tỏa ở mức cao nhất có thể.
Phóng thích xong lập tức vội vàng đi tắm rồi quay trở lại.
Ngôn Dật nằm một lúc không ngủ được, cầm máy tính bảng phát đoạn ghi âm bài giảng của bác sĩ Chung.
Nội dung hôm nay bàn về sự khác biệt cấu trúc cơ thể giới tính AO. Omega có hình thể và khung xương nhỏ nhắn, các tuyến có thể giữ được khá ít năng lượng , do đó sau khi tiến hành phân hóa cấp cao, các tế bào tuyến thể sẽ sinh sôi nảy nở, thể hiện đặc trưng thức tỉnh của bản thể, giống như tai và đuôi thỏ.
Tuyến thể của Alpha mạnh mẽ hơn nên có thể giữ thêm được nhiều năng năng lượng , cấp bậc tiến hóa từ M2 trở xuống sẽ nảy sinh vấn đề dư thừa năng lượng, cho nên không xuất hiện đặc trưng của bản thể.
(Lý giải việc Ngôn Dật phát triển tai-đuôi thỏ còn Lục Thượng Cẩm thì không có cánh của chim đại bàng)
Ngôn Dật nghe xong một bài liền thấy Lục Thượng Cẩm mặc áo tắm bước vô, giọt nước từ tóc chảy xuôi xuống xương đòn và lồng ngực, để lại một vệt nước mỏng manh.
Hắn ngồi sát mép giường, hai tay ngâm sẵn nước nóng xoa bóp bắp chân có phần sưng phù của Ngôn Dật: "Bắt đầu từ ngày mai anh không cần đi làm nữa, chuyên tâm ở nhà chăm sóc cho em và con."
Ngôn Dật đặt máy tính sang bên, được Alpha xoa bóp chân vô cùng dễ chịu, nhưng vẫn có chút không quen: "Anh cứ bận việc của mình đi, tôi tự lo được."
"Cái gì cũng tự làm, ngược lại khiến anh trở nên vô dụng biết bao." Lục Thượng Cẩm nâng cái chân trắng mịn kia lên sau đó hạ xuống một nụ hôn nơi gan bàn chân, Ngôn Dật khẽ đá hắn ra, nhồn nhột rụt vào trong chăn.
"Được rồi, là anh sợ một mình em trông chừng bé con quá cực khổ." Lục Thượng Cẩm tắt đèn ngủ vàng nhạt đầu giường, nằm xuống bên cạnh cậu, hắn rất muốn ôm cậu nhưng chỉ có thể âm thầm thò tay vào chăn nắm lấy bàn tay ấy, vuốt ve vết sẹo do tẩy hình xăm trên ngón tay.
Đầu ngón tay Ngôn Dật cứng đờ, hơi chột dạ, giống như tên trộm bị người khác tóm phải túi đồ ăn cắp.
"Anh... Bé con có nhớ anh không?" Lục Thượng Cẩm rất muốn sờ bé, nhưng lại e ngại đôi tay từng phạm tội của mình vì vậy không dám tùy tiện chạm vào bụng Ngôn Dật.
Ngôn Dật cảm nhận được sự bất an trong giọng nói ngập ngừng của hắn, thoáng do dự rồi cầm tay Lục Thượng Cẩm tay đặt lên cái bụng đã nhô cao.
Sau một khoảng thời gian dài nhưng hắn chưa từng quên đi đau đớn, ngẩn ngơ nâng tay chạm vào ngọn lửa.
Phòng ngủ tối om và yên tĩnh, tiếng đập của một sinh mệnh nhỏ bé khác dưới lòng bàn tay hiện hữu đặc biệt rõ ràng.
Ngọn lửa kia không làm bỏng hắn mà nhẹ nhàng sưởi ấm từng đầu ngón tay.
Lục Thượng Cẩm bỗng nhiên lật người ôm chặt Ngôn Dật, giấu thỏ nhỏ vùi sâu trong lồng ngực, hô hấp nặng nề lên rất nhiều, thậm chí có thể mơ hồ nghe thấy tiếng tim đập loáng thoáng.
Ngôn Dật nằm trên ngực Alpha, lắng nghe thanh âm trái tim dồn dập của Lục Thượng Cẩm ngay bên gò má.
"Em đau eo sao?" Lục Thượng Cẩm cố gắng tránh né bầu không khí ái muội này, duỗi tay chậm rãi giúp cậu xoa nắn thắt lưng, "Anh xem trên internet người ta nói lúc mang thai thường hay đau eo và chân, cả người chỗ nào cũng khó chịu."
Giọng Alpha có chút ấm ách, Ngôn Dật nở nụ cười: "Đều có thể nhịn."
Lục Thượng Cẩm biết cậu giỏi chịu được đến mức nào, sức lực nơi tay nhẹ dần, mang theo mấy phần đau lòng và xấu hổ, bản năng thả ra tin tức tố xoa dịu, sau khi hắn lấy lại tinh thần lập tức thu liễm.
"Em đã từng thích anh bao giờ chưa?"
Câu hỏi chôn trong lòng lâu nay cuối cùng cũng bật thốt thành lời, tâm trạng tựa hồ con ngao bị luộc nước sôi, liều mạng giãy dụa muốn kẹp chặt, nhưng rồi đành bất lực há ra.
Đợi rất lâu mà không nhận được câu trả lời, hắn cúi đầu mới chợt phát hiện Ngôn Dật đã thiếp đi, tai thỏ che nửa khuôn mặt.
Hắn hơi thất vọng, nhưng nhiều hơn là sự vui mừng, hắn hạ tầm mắt nhìn sườn mặt cậu, khẽ đặt một nụ hôn lên má thỏ nhỏ.
Không biết có phải do Omega lúc ngủ sẽ vô thức tiết ra tin tức tố hấp dẫn không mà cơ thể Lục Thượng Cẩm nóng dần, hạ thân có xu hướng thức tỉnh, đẩy thành một cái bọc chỗ quần lót.
Hắn nắm chặt thứ của mình, khó chịu di chuyển lên xuống, trong bóng tối vừa ngửi mùi tin tức tố của Ngôn Dật vừa tự an ủi.
Ngược lại với lý thuyết ỷ lại của Omega cấp cao, Alpha có cấp bậc càng cao thì dục vọng giao hợp càng mãnh liệt, đây là bản năng chủng loài vì đời sau ưu tú mà duy trì giống nòi.
Alpha không được thỏa mãn trong thời kỳ động dục khổ sở hơn Omega nhiều, thuốc ức chế chỉ là biện pháp uống rượu độc để giải khát khẩn cấp, sau khi số lần bắt đầu động dục gia tăng sẽ chuyển sang lờn thuốc, rơi vào vòng lặp vô tận.
"Bé cưng thỏ à, anh xin lỗi, xin lỗi em." Lục Thượng Cẩm nhẹ nhàng cầm bàn tay Ngôn Dật chạm vào gáy mình, khi ngón tay của Omega chạm hờ lên tuyến thể có thể mang theo một chút khoái cảm ngứa ngáy.
"Xin lỗi em... Anh không nhịn nổi..."
Hắn ngồi dậy dựa vào đầu giường, không chút tiền đồ kéo quần lót ra, tay trái nắm tay Ngôn Dật, tay phải siết đồ vật của mình, thỉnh thoảng tuốt động.
"Hừm..." Hơi thở nặng nhọc gấp gáp vang lên, Lục Thượng Cẩm ngửa đầu tựa lên thành giường, mồ hôi chảy ròng ròng dọc theo yết hầu đến xương quai xanh.
Cuối cùng cũng phóng thích, Lục Thượng Cẩm nghỉ ngơi chốc lát, xuống lầu vào nhà vệ sinh tiêm thuốc ức chế.
Lục lọi tỉ mỉ hòm thuốc, phát hiện chỉ còn sót lại một ống thuốc ức chế liều mạnh, hắn hết cách đành phải cắn niêm phong tiêm vào cánh tay.
Trong hướng dẫn viết thuốc ức chế liều mạnh chỉ thích hợp với tuyến thể A3, hoặc tuyến thể có hiện tượng kháng thuốc, Ngôn Dật trước đây dùng loại này, Omega đều có thể dùng thuốc ức chế, Alpha sài nó chắc cũng không có vấn đề gì.
Nước thuốc lạnh lẽo truyền vô huyết quản, giống như bị bơm nước ớt vào.
Cơn đau nhói dâng lên từ khắp các mạch máu, cưỡng chế chèn ép cơn động dục từ tuyến thể đang nhộn nhạo nóng nảy, Lục Thượng Cẩm chống thành bể tắm chầm chậm ngồi bệt xuống, im lặng chịu đựng cơn đau tựa đàn kiến đang gặm nhấm xương tủy.
Nửa tiếng sau cảm giác đau nhạt dần, cả người hắn toàn là mồ hôi lạnh ướt đẫm, không thể không tắm lại lần nữa.
Hắn không về phòng ngủ, sờ soạng thuốc lá và bật lửa trên bàn cà phê rồi dựa ngồi bên cửa sổ sát đất.
Đèn sáng phía bên ngoài cửa sổ lần lượt bị tắt đi, chỉ chừa lại vài ánh đèn đường trong công viên, trên đường phố đã không còn bóng người qua lại, thấp thoáng chút gió lạnh, theo cửa sổ ập vào cổ áo Lục Thượng Cẩm, lập hạ qua lâu rồi nhưng buổi tối vẫn lạnh vô cùng.
Cửa sổ kính trong suốt sát đất phản chiếu đốm lửa ửng hồng, Lục Thượng Cẩm ngồi dưới đất ngẩn người, nhớ đến ký ức chia tay ba năm trước, Ngôn Dật ở lại bên cạnh hắn là nhờ cái gì vượt qua kỳ phát tình.
Không phải Ngôn Dật không chịu nói, mà do hắn lúc ấy chẳng thèm nghe.
Hắn nhìn lọ hoa đặt đối diện mình, nó cắm đầy hoa baby đang bung nở.
Ngôn Dật đi vệ sinh đêm bỗng nghe thấy tiếng đổ vỡ vang dội từ lầu dưới, cậu giật mình, cuống quít chạy xuống lầu bật đèn lên.
Đèn phòng khách sáng chói mắt, hai người đều giơ tay che lại, Ngôn Dật là chắn ánh sáng còn Lục Thượng Cẩm che đi sự cay đắng trong đáy mắt.
"Anh đang làm gì vậy?" Ngôn Dật tiến tới, nhìn thấy một vũng nước tung tóe trên ban công, mảnh vỡ thủy tinh và hoa baby vương vãi khắp sàn nhà.
Lục Thượng Cẩm ngồi chồm hỗm trên đất, nhặt nhạnh từng miếng gốm bể, vì lúc nãy quờ quạng trong bóng tối nên vô tình bị mảnh vỡ cắt trúng chảy máu, vấy bẩn cả khuôn mặt và đôi mắt đẹp đẽ của hắn.