Tác giả: Tích Vũ - Edit + Beta: Nkyl_0111.
_____________________
Lương Tâm Khiết chần chờ hỏi: "Trong phòng tắm... có người?"
Đồng Miên cả kinh: "..."
Lương Tâm Khiết hỏi: "Trác Thần có ở đây không?"
Cô chỉ có thể nghĩ đến Trác Thần. Trong quá trình thực tập, Đồng Miên rất hòa thuận với các AN hoặc Senior khác trong tổ dự án.
Nhưng quan hệ không xa không gần, không thân đến mức để mấy người kia vào phòng. Đầu óc Đồng Miên trở nên trống rỗng, da đầu tê dại, ong ong, hô hấp khó khăn, cố gắng giải thích: "Không phải... Là, là bạn trai của em."
Lương Tâm Khiết mở to mắt: "Bạn trai?"
Đồng Miên thuận theo kịch bản ngập ngừng nói: "Anh ấy biết chúng ta tới đây xây dựng đội ngũ, liền theo em đến chơi."
Lương Tâm Khiết "Ồ" một tiếng rồi bật cười: "Vậy thì tại sao cần phải trốn trong phòng tắm? Không cần thiết phải che che giấu giấu, rất tốt, chúng ta cùng chơi với nhau, sau đó chị sẽ xin hạn mức hoàn trả cao hơn cho cậu."
Đồng Miên khẩn trương nói: "Cảm ơn học tỷ."
Lương Tâm Khiết nói: "Nếu là bạn trai của cậu, vậy chị đi ra ngoài trước......"
Cô tri kỉ đến gần cửa, đi thăm phòng của một đối tác ở cùng tầng.
Đồng Miên mở cửa phòng tắm.
Đoạn Việt Chinh ở bên trong khoanh tay, bất mãn nhíu mi nhìn cậu. Đồng Miên chậm rãi đi tới, ôm eo hắn, vùi đầu vào trong ngực, nhỏ giọng hô: "Đoạn Việt Chinh, anh đừng tức giận."
Đoạn Việt Chinh cảm giác mình thật sự là bị nắm đến sít sao.
Hạ mắt, có thể thấy mái tóc mềm mịn của Đồng Miên, với vòng xoáy dễ thương trên đỉnh đầu. Hắn đưa tay xoa xoa tóc, thở dài nói: "Anh đã biết địa vị của mình."
Đồng Miên mềm mại nói: "Học trưởng, anh đừng nóng giận."
Đoạn Việt Chinh thấp giọng: "Em gọi anh là cái gì?"
Đồng Miên ngẩng mặt lên, hai má ửng hồng, con mắt chuyển loạn: "Lãnh đạo."
Đoạn Việt Chinh cười, nhéo nhéo cằm cậu, hạ mi, mặt đối mặt: "Không đúng."
Đồng Miên giãy dụa, đột nhiên cắn ngón trỏ hắn, hàm hồ nói: "Đúng."
Đoạn Việt Chinh cảm giác được ngón tay bị hàm răng của cậu cọ xát một chút, có loại cảm giác tinh tế, tê ngứa. Còn chưa có động tác kế tiếp, Đồng Miên đã rút lui, lỗ tai đỏ bừng cúi đầu đi rửa tay.
Đoạn Việt Chinh cảm thấy trái tim càng ngày càng bị cậu quấn lấy, ngay cả cảm xúc cũng bị cậu khống chế, trong lòng cũng mềm nhũn.
Trong phòng dính nhau một hồi, Đoạn Việt Chinh rốt cuộc trả thù thành công, hoa nhài mù sương hòa quyện với bạc hà trong veo, tựa như một giấc mộng mông lung.
Đoạn Việt Chinh sờ má Đồng Miên: "Em ở đối diện anh. Sau khi thu dọn đồ đạc xong anh sẽ đưa em đi ăn. Ở gần đó có một món ăn không tệ."
Đồng Miên hoang mang lo sợ, ngoan ngoãn nói được.
Đoạn Việt Chinh đứng dậy đi ra khỏi phòng, chuẩn bị trở về thay quần áo.
⚹
Cùng lãnh đạo trò chuyện hồi lâu, uống một hai ly rượu nhẹ, Lương Tâm Khiết mang vẻ mặt hơi say chào tạm biệt lãnh đạo, lúc ra ngoài, lại trông thấy có một bóng người bước ra từ phòng 1802.
Là... là sếp lớn suốt ngày thần long kiến thủ bất kiến vĩ*.
[*Rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, dùng để chỉ sự bí ẩn.]
Sếp lớn quay đầu lại, nhìn thấy cô ở cửa, vô cùng tự nhiên gật đầu, phong thái tao nhã. Không biết là do tức giận hay là gì khác mà môi của ông chủ lớn đỏ bừng lên. Lương Tâm Khiết ngơ ngác nghĩ, 1802 Là... là phòng của Đồng Miên, một nhân viên thực tập trong khoa, đúng không?
Cô sững sờ khi thấy sếp lớn thái độ bình thường xoay người, mở cửa phòng đối diện vào phòng rồi biến mất hút.
Lương Tâm Khiết khiếp sợ đứng yên tại chỗ, nhìn kỹ số phòng.
1802.
Đúng là phòng của Đồng Miên.
1801.
Phòng của sếp lớn.
Tim cô đập mạnh, giống như ý thức được cái gì, lại hình như...... có gì đó không ổn. Cô ôm trán cẩn thận suy nghĩ, chậm rãi sinh ra một suy đoán mà mình cũng không có cách nào xác nhận được, trong lòng tốt hơn một chút.
Xong. Có vẻ như bí mật của sếp lớn đã bị phá vỡ, cho nên cô sẽ không bị diệt khẩu đi?
⚹
Đồng Miên nằm trên sô pha, mơ mơ màng màng nửa giờ, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, thay quần áo khác, lặng lẽ gọi Duẫn Nguyệt Chính trên WeChat: "Lãnh đạo, khi nào thì ra ngoài ăn tối?"
Lãnh đạo nhanh chóng trả lời: "Bây giờ."
Đồng Miên lập tức chuồn ra khỏi cửa, cậu không đợi Đoạn Việt Chinh mà đi xuống thang máy trước đi đến lầu một, rời khỏi khách sạn. Bên ngoài tuyết rơi không nhiều, những hạt tuyết trắng xóa mỏng manh nhẹ nhàng rơi trên quần áo. Đồng Miên đứng tại cột mốc bên cạnh đường chờ Đoạn Việt Chinh lái xe tới. Đội một chiếc mũ lông chồn đi kèm một chiếc áo khoác đen trắng, đem mình bọc thành một chú gấu nhỏ, chỉ để lộ đôi mắt ở bên ngoài, không ai nhận ra được cậu.
Nhưng Đoạn Việt Chinh lại không lái xe mà bước ra khỏi cổng khách sạn.
Đồng Miên vội vàng rời khỏi cột mốc bên đường đi về phía trước, đi ra cửa khách sạn thoát khỏi tầm mắt của mấy đồng nghiệp.
Đoạn Việt Chinh không nhanh không chậm đi theo, cuối cùng góc ngã tư nắm lấy cánh tay Đồng Miên. Đồng Miên từ dưới cổ mũ lông lộ ra một đôi mắt to, ngoan ngoãn dừng lại, nghiêng đầu nhìn Đoạn Việt Chinh: "Không cần lái xe sao?"
Đoạn Việt Chinh nói: "Ở gần đây, đi bộ qua đó."
Đồng Miên nói "Ồ" một tiếng, vỗ rơi bông tuyết trên vai Đoạn Việt Chinh xuống, cười hỏi: "Anh không lạnh sao? Có thể sẽ bị cảm mạo, muốn phong độ lại không muốn nhiệt độ." Có lẽ Đoạn Việt Chinh thật sự không sợ lạnh. Trong thời tiết tuyết rơi trắng xóa cùng nhiệt độ âm năm sáu độ, hắn chỉ mặc một chiếc áo khoác lông dê mỏng manh, cùng với chiếc áo len cổ lọ màu xanh đậm bên trong.
Đoạn Việt Chinh nắm tay cậu nói: "Lạnh quá, cho anh mượn tay để sưởi ấm." Hắn rất tự nhiên kéo tay Đồng Miên vào trong túi của mình, nắm chặt rồi dẫn người chậm rãi đi về phía trước.
Hai má Đồng Miên ửng hồng. Cùng Đoạn Việt Chinh sóng vai đi một đoạn đường, tuyết mịn rơi xuống, rải rác khắp nơi lại thật ôn nhu. Chỉ cần nói vài câu đơn giản, họ dường như luôn có vô số điều để nói, đi bên nhau liền cảm thấy thật hạnh phúc.
Nhà hàng tư nhân ở phụ cận, chỉ đi hơn mười phút liền đến. Đi vào bên trong, nơi này cũng không lớn, khách hàng cũng không nhiều, Đoạn Việt Chinh có nhận biết ông chủ, cùng Đồng Miên được đón vào một rạp nhỏ trên lầu hai. Ông chủ cười hỏi: "Sao rảnh rỗi đến đây?"
Đoạn Việt Chinh thuận miệng nói: "Công ty chỉ là đang xây dựng đội ngũ."
Đồng Miên ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh hắn, tay cầm mũ, hai mắt lấp lánh nhìn đồ đạc trong rạp nhỏ.
Là phong cách mười phần lịch sự tao nhã cổ điển, tạo cảnh bình phong hình dạng trăng tròn, phía trước có trang trí sơn thủy cùng chim tước tinh xảo mà lại đáng yêu. Đèn được làm thành hình dạng đình đài, bao phủ trong sương mù mông lung hòa cùng ánh sáng trắng, cả căn phòng nhỏ đều bị ánh sáng nhẹ nhàng bao phủ, như là sương mù lại như là mưa bụi núi rừng. Trước mặt bàn bày biện quả mơ phảng phất như mật được đựng trong bình cao cổ, cắm một nhánh hoa mai bên cạnh dật nghiêng ra, đóa hoa còn chưa mở, nụ hoa vẻn vẹn như gạo nhỏ, nhìn có chút thú vị.
Ông chủ liếc nhìn Đồng Miên tò mò hỏi: "Đây là?"
Đoạn Việt Chinh gọi Đồng Miên, mỉm cười hỏi: "Đồng Miên, em là gì của anh?"
Đồng Miên có chút ngượng ngùng, mím môi nói: "Là... đồng nghiệp."
Đoạn Việt Chinh: "Không phải."
Lỗ tai Đồng Miên đỏ bừng, ánh mắt né tránh trong chốc lát, đột nhiên trừng mắt nhìn Đoạn Việt Chinh, nói: "Là bạn đời."
Ông chủ cực kỳ kinh ngạc, vội vàng chúc mừng Đoạn Việt Chinh, Đoạn Việt Chinh chỉ mỉm cười gật đầu.
Không cần gọi đồ ăn hay bất cứ thứ gì, như thường lệ, ông chủ đi xuống lầu chuẩn bị thức ăn.
Đồng Miên chống cằm, nhìn Đoạn Việt Chinh không chớp mắt, đột nhiên nói: "Vị bạn đời kia, lại đây một chút."
Đoạn Việt Chinh sửng sốt một chút, sau đó thân thiện cúi người, trên lông mày mang ý cười: "Cái gì?"
Đồng Miên thay hắn phủi những bông tuyết nhỏ dính trên tóc, chọc ngón tay lạnh lẽo lên mặt hắn, đột nhiên nở nụ cười khó hiểu: "Không có chuyện gì."
Chỉ là ở cùng một chỗ liền có cảm giác thật ngọt.
Đây là nhà hàng được Đoạn Việt Chinh khen ngợi, tay nghề rất tốt, Đồng Miên ăn rất vui vẻ, nhưng ăn được nửa bữa thì điện thoại bắt rung. Cậu tiện tay cầm lên nhìn vào điện thoại, phát hiện đó là tin nhắn WeChat của Trác Thần gửi đến, mời cậu đến nhà hàng của khách sạn ăn tối.
Đồng Miên trả lời một cách cụt ngủn nói không cần.
Đoạn Việt Chinh không thích bị phân tâm trong khi ăn, vì vậy hắn liền đặt điện thoại của Đồng Miên vào trong túi. Đồng Miên ngược lại không cảm thấy có cái gì không tốt, tiếp tục cúi đầu dùng bữa. Bầu không khí rất tốt, thời tiết cũng phù hợp, có thể uống một chút rượu làm ấm thân thể, Đoạn Việt Chinh hỏi: "Có muốn uống một chút không?"
Đồng Miên dùng đôi mắt ẩm ướt chớp chớp, ra hiệu: "Vậy thì uống một chút."
Đoạn Việt Chinh gọi ông tới lấy cho mình một hũ rượu tốt lâu năm. Đó không phải là rượu vang đỏ, mà là rượu vang trắng, rất thích hợp để hâm nóng, uống một chút cho ấm vào mùa đông. Ông chủ mang đến cho họ một bộ dụng cụ uống rượu hoàn chỉnh, lại hâm nóng rượu, mỉm cười nhắc nhở: "Đừng say." Đoạn Việt Chinh rót một chén nhỏ cho Tống Miên, nói: "Uống thử xem có được không, nồng độ rượu khá cao. "
Đồng Miên nhấp một ngụm. Rượu trắng ấm có mùi thơm dịu, không cay nồng như khi uống lạnh mà có vị êm dịu chậm rãi trượt vào cổ họng, uống rất ngon.
Đồng Miên lại uống một ngụm, nhìn Đoạn Việt Chinh: "Anh cũng phải uống nha."
Sau đó Đoạn Việt Chinh tự mình rót một chén, hai người cụng chén, chén sứ va vào nhau, âm thanh thanh thúy vang lên.
Đồng Miên uống xong một chén nhỏ, chủ động rót cho mình một chén khác. Sau khi nhấp một ngụm nhỏ, cậu biết mình không thể uống thêm được nữa, có thể sẽ say nên kịp thời dừng lại.
Đoạn Việt Chinh uống nốt phần còn lại, đứng dậy vươn tay về phía Đồng Miên: "Đi."
Đồng Miên thận trọng đặt tay lên người hắn, rồi đứng dậy.
Đoạn Việt Chinh không có vội vàng đưa Đồng Miên trở về khách sạn, mà là đi tới một quảng trường gần đó. Pháo hoa sẽ được đốt ở quảng trường của resort vào lúc 9 giờ hàng đêm, sau khi xem pháo hoa, hai người mới từ từ giẫm lên mảng tuyết trắng xóa xinh đẹp trở về khách sạn, sau đó cách khách sạn vài trăm mét tách ra.
Chờ Đoạn Việt Chinh đi trước một khoảng cách, Đồng Miên mới lộ diện, chậm rãi đi trở về.
Trong đại sảnh cậu đụng phải Trác Thần, Trác Thần hỏi: "Cậu đi nơi nào?"
Đồng Miên liếc anh ta một cái rồi thuận miệng nói: "Tôi chỉ đi dạo bên ngoài một lát." Mặc kệ Trác Thần, phối hợp đi tới giữa thang máy, ai ngờ Trác Thần thật sự đi theo chen vào thang máy cùng cậu.
Đồng Miên nhận ra anh ta dùng ánh mắt dò xét mình, nhìn có chút kỳ quái, vì vậy hỏi: "Làm sao vậy?"
Trác Thần nói: "Không có gì..."
Đồng Miên đọc số thang máy một cách rõ ràng, anh ta muốn nói lại thôi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt sáng sủa của cậu, muốn để cho cậu chủ động đặt câu hỏi, nhưng Đồng Miên không muốn hỏi, chỉ giả bộ như không thấy, gật đầu rồi nói.: "Vậy thì tôi về phòng trước."
Lên tầng 16, Trác Thần xuống thang máy.
Đồng Miên thấy cửa thang máy chậm rãi đóng lại, liền bấm số tầng. Cậu mới vừa uống một chút rượu đã say, hiện tại bắt đầu có chút choáng váng, chống tay dựa vào vách tường thang máy, chậm rãi chờ số 16 nhảy thành 18, cất bước đi về phòng.
Bên trái, bên phải, phòng mình ở chỗ nào?
Đồng Miên đi đến cuối hành lang, ngẩng đầu nhìn bảng số phòng, chóng mặt đứng vững, gõ cửa, phi thường lễ phép hỏi: "Đoạn Việt Chinh, anh có ở đó không?" Có tiếng bước chân, sau đó là tiếng mở cửa. Đồng Miên bị kéo vào phòng, cửa phòng bị đóng lại.
Trác Thần vội vàng ra khỏi thang máy, chỉ thấy bóng dáng Đồng Miên biến mất vào năm 1801.
Chứ không phải là năm 1802.
Anh ta đã tìm ra người sống ở phòng 1801.
Anh ta mím môi, triệt để xác nhận lúc chạng vạng tối trông thấy bóng lưng Đồng Miên cùng Alpha nào đó sóng vai trên đường, mà Alpha kia đến tột cùng là ai.
Hóa ra là ông chủ lớn.
Tim anh ta đập loạn xạ.
⚹
Hai má Đồng Miên đỏ bừng, bị Đoạn Việt Chinh đặt lên ván cửa tinh tế hôn trong giây lát rồi tách ra. Đi vào bếp nấu cho cậu một chút canh giải rượu, cậu cuộn mình trên sô pha uống một hơi cạn sạch, vậy mà ngã xuống sô pha, ngủ thiếp đi.
Đoạn Việt Chinh đỡ cậu, cúi đầu quan sát hồi lâu, triệt để bị đánh bại, đành phải nhận mệnh giúp cạu rửa mặt và tay, sau đó đem người ôm lên đặt lên giường.
Omega đã cùng mình kết hôn, có thể̉ nhìn lại không thể đụng, Đoạn Việt Chinh có khi thống hận mình tại sao phải làm chính nhân quân tử, đáng tin cậy như vậy. Dù là đã cố gắng kìm nén lại, còn cứng hơn so với kim cương, nhưng lại chỉ có thể nhìn cho đỡ thèm.
Tiến độ có vẻ không ổn.
Rõ ràng là khi họ mới kết hôn đã hứa "Trao đổi dịch thể thường xuyên", nhưng bây giờ họ vẫn đang trong giai đoạn hôn môi thuần túy. Khi nào mới thực sự được thực hành? Rõ ràng đã kết hôn rồi, tại sao lại giống như nói chuyện yêu đương đơn thuần như vậy?
Đoạn Việt Chinh đôi khi không hiểu tiết tấu của hắn.
Hắn ôm Đồng Miên vào lòng, cụp mắt xuống, trong bóng tối khẽ chạm vào đôi môi có mùi rượu nhẹ. Trên cánh môi kia không cười cũng giống như đang cười hình "W", hoặc là nói môi mỉm cười, đôi môi tươi tắn, mọng nước, lưu luyến lòng người. Đoạn Việt Chinh nắm lấy hạt hạt chậu nhỏ, giống như trả thù cắn một cái.
Thật là bại hoại.
Hắn căn bản ngủ không được, rất khó chịu.
Muốn đem người bắt lấy.
Đoạn Việt Chinh hạ mi, ngón tay xoa xoa trên má Đồng Miên, càng ngày càng dùng sức, đột nhiên cắn chặt môi cậu. Bắt đầu là nhàn nhạt ngậm lấy mút vào, ngay sau đó càng ngày càng sâu hơn.
Tiếng hít thở của Đồng Miên đột nhiên trở nên nặng nề, khẽ thở hổn hển, ngay sau đó, bổng nhiên mở mắt ra, kinh ngạc nhìn người đang hôn mình.
Bầu không khí lại nóng lên.
Bầu không khí mập mờ kéo dài, trái tim của hai người gần nhau đến mức họ có thể cảm nhận được tiết tấu nhịp tim của nhau.