Editor: Salad days.
Mắt thấy hai người sắp ra ngoài rồi, Chu Tiêu Tiêu mới lấy hết can đảm gọi - "Bùi Tổng...."
Bùi Nhược Mộc lúc này mới nhớ ra là còn người đang chờ mình xử lý. Hắn vốn dĩ không phải là một người sếp hung dữ gì, mà Chu Tiêu Tiêu là thư ký thì việc của cô là ngăn cản người khác đụng vào đồ của hắn cũng là việc dễ hiểu. Thế nhưng hắn cũng là người có khuynh hướng xem trọng việc tình cảm, hắn chỉ cần nghĩ tới Chu Tiêu Tiêu đối xử với đứa nhỏ của hắn như vậy liền khó có thể kiềm chế được.
"Dù là đứa nhỏ hay là người lớn, đối xử với khách của tôi có thái độ như vậy sao?"
Chu Tiêu Tiêu biết rõ lúc này mình không nói được gì, vì vậy chỉ biết vâng lời đứng đó nhận sai. Dù sao trước giờ cô vẫn làm việc rất tốt, lại là Omega nên Bùi Nhược Mộc cũng không làm gì nhiều, hơn nữa trước mắt Hề Hòa, hắn không muốn mình là một người quá hẹp hòi hay tàn nhẫn, nên hắn chỉ nói vài câu rồi thôi.
Chu Tiêu Tiêu trở về bàn thư ký, đang vui mừng vì thoát khỏi một kiếp nạn nhưng cũng không nhin được mà suy nghĩ trong lòng. Cô là thư ký Omega duy nhất của Bùi Nhược Mộc, mà cả công ty này cũng không được mấy người là Omega, trong đó cô lại là người gần gũi với Bùi Nhược Mộc nhất. Nhưng với sự việc hôm nay, đã làm cho cô có một ý nghĩ khác hơn rồi.
- ----------
(đọc tại Watt @salad-days-06)-----------
Cùng lúc này, Bùi Nhược Mộc và Hề Hòa đã về đến nhà.
Lúc ăn tối, Hề Hòa mấy lần muốn nói gì đó rồi lại thôi, cứ thập thà thập thụt, Bùi Nhược Mộc nhìn thấy cậu cứ đảo đến đảo lui đồ ăn trong chén, chịu không nổi liền hỏi - "Sao vậy?"
Hề Hòa mới nói - "Con hôm nay...đã thấy trên bàn chú có tên cha của con...."
Bùi Nhược Mộc lập tức nhớ đến tấm danh thiếp trên bàn - "Ừ, đó là cha của con năm đó đưa cho chú....
(đọc tại Watt @salad-days-06) Chú ngày mai cầm về nhà cho con nhé, con có thể đặt ở đầu giường"
Lúc trước nếu không có Hề Thành thì dù là hắn có mang gen ưu tú đến đâu cũng tuyệt đối không có khả năng thành đạt được thành công như vậy ở độ tuổi này, Hề Thành đã đưa hắn tới thành phố, cho hắn đi học, mà đến cuối cùng, hai đứa con của mình thì ông ấy lại không thể bảo hộ được, chỉ cần điều đó thôi đã đủ khiến cho Bùi Nhược Mộc khắc cốt ghi tâm đến hết đời. Mà cũng vì vậy mà hắn luôn trích ra một ít trong khả năng của mình để đi quyên góp, nhưng quan trọng hơn nữa là hắn phải dùng hết sức lực của mình để bảo đảm Hề Hòa cùng Hề Nhiễm có được cuộc sống tốt nhất, đây là cách tốt nhất để báo đáp Hề Thành.
Hề Hòa gật đầu.
Bùi Nhược Mộc lại hỏi - "Tại sao trong phòng làm việc lúc nãy không nói với chú là muốn nó?"
Hề Hòa do dự - "Chị....
(đọc tại Watt @salad-days-06) chị đó không cho con động vào..."
Bùi Nhược Mộc run lên. Hắn đột nhiên hiểu ra, Hề Hòa vẫn còn quá nhát gan. Đương nhiên là với những gì cậu đã trải qua thì việc này là hợp lý, ngẫm lại thì Hề Nhiễm ở trong nhà Phó Lăng Vân cũng không có ai dám đụng vào, đến trường cũng không có người dám gây chuyện, cậu ấy có người làm chỗ dựa, tất nhiên là không thể nào bị một thư ký Omega làm cho hoảng sợ được.
Nhưng với tính cách của Hề Hòa thì sau này ở trường học chắc sẽ bị bắt nạt mất. Ba ba Bùi Nhược Mộc nghĩ xong rồi rầu đến ăn không nỗi cơm nữa.
- ------------------------------------
- Giờ tui tập trung đăng quyển này nha, mấy quyển kia vẫn sẽ đăng, chỉ làm chậm hơn tý.
Tui cố tập trung để xong trước 1 quyển trước nhé.