Trương Tân Viễn hai ngày trước mới đi du lịch.
Cùng nhóm bạn hồ bằng cẩu hữu kia của mình đi chơi thực vui vẻ, vui đến không biết nam bắc, một giây trước khi nhìn thấy Đỗ Thanh Thanh lòng bàn chân còn như đang bay.
Thẳng đến khi hắn đột nhiên nghe người này nói với mình một câu: "Cậu ra đằng sau đi, ghế phụ chỉ để cho bạn gái tôi thôi."
Trương Tân Viễn sửng sốt, cả người đều choáng váng, đứng ở tại chỗ nửa ngày không động đậy, chỉ có hai chữ bạn gái kia ở bên tai lặp đi lặp lại vô tận.
Một hồi lâu mới phản ứng lại đây, không màng tiểu tuỳ tùng lôi kéo, bám cửa xe gào giọng: "Cậu nói cái gì? Bạn gái!!!"
Màng nhĩ Đỗ Thanh Thanh thiếu chút nữa đã bị người này chọc thủng.
"Đúng vậy, bạn gái." Nàng thở dài, xoa xoa lỗ tai giương mắt nhìn về phía Trương Tân Viễn, "Tôi hiện tại là người đã có bạn gái."
Lời vừa nói ra, Trương Tân Viễn giật mình suýt chút nữa phải ngã mông xuống đất.
Lúc này bởi vì gần khai giảng, người xung quanh đặc biệt nhiều, hắn ở nơi này vừa đứng gân cổ lên gào khóc thật sự quá náo nhiệt.
Đỗ Thanh Thanh sợ hãi hắn ném mặt mũi ngày mai tin tức lại bay đầy trời, rốt cuộc vẫn phải kêu tiểu tùy tùng dùng sức kéo hắn vào trong xe, vươn tay ném túi khoai lát cho hắn, kêu hắn bình tĩnh bình tĩnh.
Cái này có thể bình tĩnh mới lạ đấy!
Trương Tân Viễn không tin nổi, đầu óc hoang mang cuối cùng cũng xoay chuyển, trong đầu mơ hồ hiện ra hình ảnh một người, lại giương mắt nhìn lại cổng trường, đáy lòng càng thêm khẳng định vài phần.
Ngay sau đó liền lại lần nữa gân cổ gào lên tiếng: "Có phải là nữ nhân tên Tô Kỷ Miên kia hay không!?"
Đoán còn rất chuẩn.
Đỗ Thanh Thanh gật gật, quay đầu sửa đúng lời hắn, vẻ mặt kiêu ngạo: "Là nữ nhân xinh đẹp tên Tô Kỷ Miên kia."
Quả thực muốn làm người ta tức chết, mùi tình yêu chua lè nồng nặc khắp xe.
Tiếng nói vừa dứt, Trương Tân Viễn cùng tiểu tùy tùng liếc mắt nhìn nhau một cái.
Một cái cho tới bây giờ vẫn còn hoang mang, mà một cái khác đã bắt đầu ăn xong cẩu lương.
Nói thật, Cận tiểu thư có thể cùng người khác ở bên nhau, tiểu tuỳ tùng còn rất vui vẻ.
Hắn đi theo Trương Tân Viễn ba năm, mỗi ngày cùng người này ở chung, Trương Tân Viễn đến tột cùng là cái dạng người gì hắn rõ như lòng bàn tay.
Mặc dù bản tính không xấu, nhưng rốt cuộc bản tính vẫn rất trẻ con, không thành thục, thích hồ nháo, thường xuyên không phân rõ nặng nhẹ nhanh chậm, cả ngày chỉ biết ăn nhậu chơi bời.
Mấu chốt nhất chính là lúc Cận tiểu thư thích hắn hắn không không quý trọng, hiện tại không thích hắn thì hắn lại vội vàng theo đuổi không để yên.
Cũng sớm ghê!
Tiểu tuỳ tùng gật gật đầu, thật sự khinh thường cách làm của Trương Tân Viễn, đầu giương lên theo bản năng hừ lạnh.
Một giây sau, Trương Tân Viễn đột nhiên xoay đầu liếc hắn.
Thực sự không có nhân quyền.
Tiểu tuỳ tùng bị hắn trừng cho sợ hãi, ho nhẹ một tiếng đập đầu qua một bên nhắm mắt giả chết.
"......"
Này hết thảy đều bị Đỗ Thanh Thanh ngồi ở ghế lái thu hết vào đáy mắt.
Nàng thở dài, nhìn thấy tiểu tùy tùng ngồi đằng sau xác thật rất ủy khuất, không có biện pháp chỉ đành lại lần nữa mở miệng, nói với Trương Tân Viễn: "Cậu tức giận với người ta cái gì."
"Tôi đây làm sao bây giờ!" Trương Tân Viễn dẩu miệng hệt cái đầu lừa, "Sớm biết vậy tôi đã không đi chơi, vừa trở về tất cả liền thành cảnh còn người mất!"
Thế nhưng còn nhảy ra cái thành ngữ.
Đỗ Thanh Thanh có điểm muốn cười, nhưng băn khoăn đến mặt mũi của người nọ nên rốt cuộc vẫn là không cười ra tiếng, cố nén nghe hắn lầu bầu.
Kỳ thật cũng không có gì mới, chủ yếu là hoang mang cùng nghi hoặc, không nghĩ ra vì sao bản thân là một cái đại thiếu gia gì cũng có, lại không sánh bằng một nữ nhân gì cũng không có.
"Nàng rốt cuộc tốt chỗ nào!" Hắn hỏi, bla bla nửa ngày, rốt cuộc tung ra vấn đề hoang mang đã lâu kia.
Em trai không hổ là em trai, vẫn là cần phải trưởng thành hơn một chút.
Đỗ Thanh Thanh lắc đầu, nghe vậy ngoái đầu lại nhìn hắn, biểu tình cùng ánh mắt khó được nghiêm túc lên: "Đúng là tại một ít điều kiện bên ngoài Miên Miên không sánh bằng cậu, nhưng trong lòng tôi tất cả những cái đó chẳng là gì cả."
"Đối với tôi, nàng chỗ nào cũng tốt." Đỗ Thanh Thanh nói, rõ ràng lúc trước thổ lộ còn nói lắp muốn chết, nhưng khi ở trước mặt người khác nói đến người mình thích lại phân tích đạo lý rõ ràng, "Nàng thật sự cho tôi quá nhiều cảm động và vui sướng."
"Tình cảm..... Không phải là thứ có thể dùng tiền tài để lựa chọn."
-
Dọc theo đường đi đã cùng Trương Tân Viễn nói rất nhiều.
Xe phóng nhanh tiến về trước, nửa giờ sau rốt cuộc đã tới Trương gia, lúc Trương Tân Viễn xuống xe cả lòng bàn chân như đang bay.
Có lẽ phải để hắn tự mình tiến hành tiêu hóa một thời gian đi.
Hy vọng hắn có thể nghĩ thông suốt.
Đỗ Thanh Thanh không có cách, kêu tiểu tuỳ tùng hãy chiếu cố thiếu gia nhà hắn, ngay sau đó lại một lần nữa khởi động xe, chạy về hướng ngược lại.
Mới vừa quải cái cong, mặt đầy nghiêm túc lập tức tiêu tán, tựa như con cá mặn dựa lên lưng ghế, rầu rĩ: "Vừa rồi cũng quá xấu hổ!"
Kỳ thật...... Nàng cũng không phải dạng người sẽ nói mấy cái đạo lý nhân sinh lớn lao.
Nhưng không khí vừa rồi không nói chút gì đó thì cũng không thích hợp, vì thế chỉ đành căng da đầu giảng cho Trương Tân Viễn, nói với hắn không cần chôn chân thắt cổ tại một thân cây, không cần để ý những cái không chiếm được, còn không bằng nhanh chóng nỗ lực cải thiện bản thân, nghênh đón tương lai tốt đẹp hơn.
Nói nói đến nỗi mồm mép sắp bào mòn.
"Cũng còn ổn." Hệ thống thực mau mở miệng, một bên ăn khoai lát một bên an ủi nàng, "Kỳ thật vừa rồi cô còn rất ngầu đó."
"Đặc biệt là cái đoạn cô nói Tô Kỷ Miên." Hệ thống nói, dựng thẳng ngón tay cái lên tán thưởng nàng, "Xác thật rất giống hồi trước, tôi cũng có ghi âm lại cho cô rồi nè, nghe thử không?"
Dăm ba câu đã khen cho Đỗ Thanh Thanh lấy lại được tự tin.
Vì thế vội vàng nói với hệ thống muốn ghi âm, vừa nghe vừa lái xe về nhà, vui vẻ vui vẻ ngủ trưa một giấc, sau đó liền dẫn theo người cùng ra ruộng.
Gần đây tình trạng của khoai tây thực khả quan, cách ngày thu hoạch không còn xa.
Đỗ Thanh Thanh ngồi ở dưới tán dù kiểm tra đối chiếu đơn hàng, tính tính đại khái tiền lời, ngay sau đó liền mở di động ra vui sướng ghi nhớ lại.
Hệ thống tò mò: "Sao tự nhiên lại ghi sổ, dùng tiền làm gì vậy?"
"Là tiền dùng để cấp cho Miên Miên về sau du học đào tạo chuyên sâu." Đỗ Thanh Thanh nói, từ sớm lúc trước trong lòng đã có tính toán, "Tôi chuẩn bị tích cóp một chút, dùng tiền chính mình kiếm tới ủng hộ sự nghiệp của nàng."
Còn rất có tâm.
Hệ thống gật gật đầu, mặc dù bị nhét một họng cẩu lương, nhưng vẫn lấy ra cuốn sổ nhỏ của mình ghi nhận cho nàng cái khen ngợi.
Vừa định nói chút gì đó, đột nhiên lại nhận được điện thoại, là cấp trên muốn kiểm tra tình trạng hoàn thành nhiệm vụ gần đây, kêu nàng mau chóng trở về một chuyến nộp tư liệu lên.
Sao tự dưng lại đột kích thế này.
Hệ thống bất đắc dĩ, chỉ đành phải ngoan ngoãn đồng ý, điện thoại mới vừa cắt đứt liền cầm sổ nhỏ đưa cho Đỗ Thanh Thanh xem, cho nàng xem ghi chú khen thưởng mình mới vừa ghi.
"Tôi quá tốt đúng không?" Hệ thống hỏi, một bên sửa sang lại đồ vật một bên tìm Đỗ Thanh Thanh đòi thù lao, "Lúc trở về nhớ mua cho tôi chút khoai lát đó."
"Được rồi được rồi." Đỗ Thanh Thanh mau chóng đáp ứng nàng, "Nhất định mua cho cô."
Hệ thống nghe được lời này mới bằng lòng yên tâm rời đi.
Nàng vừa đi, bên tai thực mau an tĩnh xuống, giương mắt thấy mọi người đều ở nơi xa bận rộn, bốn phía xung quanh không có một bóng người.
Đỗ Thanh Thanh lúc đầu cũng chưa để ý, vui vẻ tính toán nửa ngày, lại đứng lên đi khắp nơi một vòng nhìn xem, sau đó lại trở về dưới dù.
Cũng không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy có chút nhàm chán, ngồi ở tại chỗ phát ngốc một hồi, trong đầu thực mau hiện lên gương mặt Tô Kỷ Miên.
Rõ ràng mới tách ra một cái buổi chiều mà thôi, nhưng lúc này rồi lại đột nhiên bắt đầu tương tư nhớ thương.
Còn.... muốn cùng nàng gặp mặt.
Cái ý tưởng này mới vừa nhảy ra ngay cả Đỗ Thanh Thanh cũng giật nảy mình, căn bản không nghĩ tới bản thân có thể không rụt rè như thế.
Rõ ràng lúc trước khi chưa ở bên nhau thì một hai tuần không thấy mặt là chuyện vô cùng bình thường, sao mà hiện tại ngược lại mới mấy tiếng chưa gặp đã bắt đầu nghĩ suy.
Mặt Đỗ Thanh Thanh có chút phiếm hồng, như đứng đống lửa như ngồi đống than do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được lấy điện thoại ra.
Muốn hỏi một chút Tô Kỷ Miên lúc này có bận không, thu xếp đồ đạc xong chưa, buổi tối có muốn cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm không.
Nghĩ khá tốt, kết quả thế nhưng lại vấp ngay bước đầu tiên, do dự rốt cuộc nên dùng cái dạng ngữ khí gì để gửi tin nhắn cho người ta, câu mở đầu rốt cuộc nên dùng bạn gái hay là Miên Miên cũng phải rối rắm nửa ngày.
Thật vất vả mới làm tốt quyết định, vừa mới chuẩn bị xuống tay đánh chữ, lại đột nhiên nghe được bên tai truyền đến cái giọng nữ: "Em cảm thấy, bất luận là dùng Miên Miên hay bạn gái, đối phương đều sẽ thực vui vẻ."
Thanh âm thực dịu dàng cũng thực ôn nhu, như là chỉ thầm thì nói cho nàng nghe, bên trong mang theo ý cười.
Đỗ Thanh Thanh hoảng sợ, quay phắt đầu lại, thực mau đối diện với một ánh mắt sâu thẳm xinh đẹp.
Lúc này thái dương sắp xuống núi, tưới xuống vô hạn tia nắng lấp lánh, đem toàn thân người cùng đôi con ngươi kia bao phủ ánh tinh quang sáng ngời.
Đỗ Thanh Thanh trước kia rất ít khi gần gũi quan sát Tô Kỷ Miên như vậy, cho nên đến tận bây giờ mới phát hiện đồng tử của nàng thế nhưng là màu hổ phách, bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, dường như cả tâm hồn sắp bị câu đi.
Suýt chút nữa rớt khỏi ghế dựa.
Thời khắc mấu chốt vẫn là Tô Kỷ Miên giơ tay đỡ nàng một phen, duỗi tay giúp nàng sửa sang lại mái tóc quăn xinh đẹp, mở miệng nhẹ giọng nói: "Cẩn thận một chút a."
"A, được được." Ở trước mặt bạn gái ném mặt mũi, hai bên tai Đỗ Thanh Thanh nháy mắt càng thêm hồng, mặt đầy nghi hoặc hỏi nàng: "Miên Miên sao em lại tới đây?"
"Chị vốn định đến tìm em....." Nàng nói, "Xa như vậy em chạy tới thật không tiện nha."
"Không có gì không tiện đâu." Tô Kỷ Miên nghe vậy lắc đầu, "Dù sao thì bạn gái của em ở nơi này, cho dù có xa xôi cũng muốn chạy tới."
Lời này nói vừa ôn nhu lại nghiêm túc.
Đỗ Thanh Thanh nghe xong tim đập nhanh hơn, gương mặt hồng thành quả táo lớn, nắm lấy tay nàng xoa xoa nhẹ giọng nói câu cảm ơn.
Ngay sau đó lại hỏi: "Em chiều nay có bận không a?"
"Cũng không bận gì." Tô Kỷ Miên trả lời.
Xác thật không bận gì nhiều, cũng chỉ đơn giản mở cuộc họp mà thôi, xem tiến độ nhiệm vụ mà hệ thống trình lên.
Thuận tiện còn muốn đoạn ghi âm đặc biệt trân quý ở chỗ cô ấy nữa.
Tô Kỷ Miên hơi hơi câu môi, đáy mắt thực mau xẹt qua một tia ý cười.
Nhìn khung cảnh trước mắt, cảm thấy lúc này đã không còn sớm, cũng không lại tiếp tục lảm nhảm với Đỗ Thanh Thanh nữa, mà là một lần nữa nâng tay lên, chậm rãi duỗi về phía nàng.
Nghiêm túc nhẹ giọng hướng nàng phát ra lời mời: "Cùng đi ăn một bữa cơm sao, bạn gái?"
"Tiền và đồ uống đều đã chuẩn bị tốt." Nàng nói, tùy tay đưa lên một ly trà sữa dâu tây nóng hầm hập, đáy mắt đuôi lông mày toàn bộ đều mang ý cười, "Em còn tìm được một quán ăn rất tuyệt vời."
"Chỉ kém mỗi chị."