Chương 28: Cuộc trò chuyện ban đêm
Nhậm Kiệt bị Dạ Nguyệt kéo đỉ liên tục, chẳng mấy chốc đã ra khỏi khu dân cư.
“Này này này… Chị muốn dẫn tôi đi đâu? Sẽ không phải là kéo thẳng tòi đến tổ chức Trấn Ma để trấn áp tôi đấy chứ?”
Dạ Nguyệt trợn mắt:
“Làm sao có thề? Đi theo tôi, đưa cậu đến một nơi hay ho, người bình thường muốn đi cũng không có cơ hội đâu.”
Nhậm Kiệt chỉ có thế mặc kệ Dạ Nguyệt kéo mình đi, mà Dạ Nguyệt lạỉ nhớ đến lời dặn dò của Thẩm Từ.
Nghĩ hết tất cả mọi cách để kéo Nhậm Kiệt vào tô’ chức Trấn Ma, nhưng không được sử dụng bất cứ thủ đoạn ép buộc nào, càng không được làm trái với mong muốn cá nhân của cậu ta, phải đế chính cậu ta muốn gia nhập mới được.
Nếu không chỉ sẽ ép cậu ta càng lúc càng xa mà thôi.
Mặc dù nói rằng biểu hiện trước đây cúa Nhậm Kiệt vô cùng xuất sắc, nhưng cũng khồng đến mức để cho Thẩm Từ tốn nhiều
công sức kéo anh vào đội.
Huống hồ Nhậm Kiệt còn rất non nớt, là một người thuần khiết, không thể hình thành sức mạnh chiến đấu hiệu quả, Dạ Nguyệt không biết vì sao Thấm Từ lại làm như vậy.
Nhưng cò ấy có thể chắc chắn, trên người Nhậm Kiệt nhất định có vài thứ đặc biệt
Nếu không hoàn thành nhiệm vụ của ti chủ thì ngân sách cho quý tiếp theo của tiểu đội ba sẽ ít đi, cho nên với tư cách là người thuyết phục, Dạ Nguyệt rất nghiêm túc.
Chớp mắt, Dạ Nguyệt đã đưa Nhậm Kiệt đến dưới một que diêm.
Nơi này được lực lượng phòng vệ Đại Hạ canh gác nghiêm ngặt, là khu vực cấm quân sự, người dân bình thường muốn đến gần cũng là điều viển vông chứ đừng nói là tham quan.
Nhưng sau khi Dạ Nguyệt xuất trình giấy chứng nhận thì con đường này có thể nói là suôn sẻ.
Nhậm Kiệt có chút ngơ ngác, anh không ngờ Dạ Nguyệt sẽ đưa mình đến nơi này.
Mình chí từng thấy hàng trăm que diêm
của Cấm Thành đứng sừng sững từ xa, đến khi quan sát ờ khoảng cách gần mới cảm nhận được thân tháp to lớn của nó, bắt mắt đến thế.
Dạ Nguyệt không dừng lại mà dẵn Nhậm Kiệt vào trong tháp, đi thang máy đến quả bóng màu đỏ trên đỉnh của que diêm.
Khoảnh khắc Nhậm Kiệt bước lên đó, gió đêm nhè nhẹ thổi tung tóc anh, đêm cẩm Thành hoàn toàn hiện ra trước mặt.
Những ánh đèn neon phú khắp mặt đất giống pháo hoa, kéo dài ra xa, càng ra xa ánh đèn càng mờ dần…
Cả Cấm Thành giống như ngọn nến thắp sáng trong đêm tối, tuy yếu ớt nhưng lại xua tan bóng tối.
Dạ Nguyệt chắp tay sau lưng quay một vòng, dựa vào lan can, mái tóc đen tung bay trong gió, nụ cười trên mặt đầy dịu dàng…
Trong nhất thời, Nhậm Kiệt có hơi ngẩn người.
Dạ Nguyệt nháy mắt cười:
“Thế nào? Đẹp không?”
Nhậm Kiệt nhướng mày: “Chị? Hay là cảnh đêm của Cẩm Thành?”
Dạ Nguyệt đỏ mặt tức giận trừng mắt với Nhậm Kiệt:
“Phong cảnh! Hỏi cậu phong cảnh cúa đỉnh tháp! Tuổi nhỏ không học cáì tốt mồm mép láu lỉnh, hừ…”
Nhậm Kiệt mỉm cười, chống khuỷu tay lên lan can, nhìn xuống cẩm Thành, trong đôi mắt phản chiếu sự phồn thịnh như mơ.
“Tại sao chị lại đưa tồi đến đây?”
Dạ Nguyệt ngồi trên lan can bên cạnh, ngửa đầu:
“Ồ, tại sao à… Ai biết đâu? cảnh đẹp như vậy, một mình tôỉ tận hường chẳng phải rất đáng tiếc sao?”
“Cậu có biết tại sao ba mươi ba thành phố chính của Đại Hạ được mọi người gọi là thành phố Tinh Hỏa không?”
Nhậm Kiệt nhướng mày: “Tại sao?”
Dạ Nguyệt đưa tay chỉ vào cầm Thành ánh đèn rực rơ:
“Cậu xem… Cái này trông có giống tia lửa bốc cháy không?”
“Sau thảm họa, nền văn minh nhân loại gần như bị hủy diệt. Nhưng sau này, chiến
binh gen xuất hiện, chúng ta liếm vết thương và đứng dậy một lần nữa, chiến đấu vớỉ yêu tộc, linh tộc và huyết chiến với ác quỷ!”
“Chúng ta xây dựng lại thành phố trên mảnh đất hoang tàn này, đốt cháy tia lửa. Cho đến bây giờ, bên ngoài thành phố cũng vần không tính là an toàn, nhưng rồi sẽ có một ngày những tia lửa đốt cháy này cũng đủ đế cháy lan!”
“Mà đây… cũng là chuyện chúng ta đang làm, lẽ nào không ngầu sao?”
Nói xong, ánh mắt Dạ Nguyệt sáng rực nhìn Nhậm Kiệt, khoảnh khắc này trong mắt cỏ ấy có ánh sáng.
Nhậm Kiệt mím cười: “Ngầu chú? Sao không ngầu?”
Dạ Nguyệt rèn sắt khi còn nóng:
“Vậy, tôi nói… cậu hãy gia nhập vào tổ chức Trấn Ma đi, cậu là người có khế ước với ma quỷ, nếu cậu vào tổ chức Trấn Ma thì sẽ có sự phát triển tốt hơn ”
“Thế giới này quả thực có thành kiến với người có khế ước với ma quỷ, nhưng tổ chức Trấn Ma cũng không kinh khủng như cậu nghĩ đâu, trên thực tế cũng có một số nhân viên
Trấn Ma có xuất thân là người có khế ước với ma quỷ.”
“Đẵỉ ngộ của tổ chức Trấn Ma chúng tôi cũng rất tốt, lương cao, phúc lợi tốt, có năm bảo hiếm và một ký quỹ mà cậu muốn, còn yếu tố rủi ro cậu càng không cần lo lắng, cậu còn rất yếu, tố chức cũng sẽ không đế cho cậu ra tiền tuyến thực hiện nhiệm vụ.”
”Thậm chí còn sẽ nộp đơn xin nhập học vào học viện săn quỷ cho cậu, cung cấp cho cậu sự đào tạo và giáo dục có hệ thống, cậu thấy thế nào? Rung động không? Cậu…”
Nhưng còn không đợi Dạ Nguyệt nói hết, Nhậm Kiệt đã kiên quyết nói:
“Không đi!”
Khóe mắt Dạ Nguyệt giật giật:
“Tại sao? Cậu không suy nghĩ một chút à?”
Tôi nói cả buổi như vậy, vô ích ư?
Nhậm Kiệt nghiêng đầu nhìn Dạ Nguyệt:
“Nói thật, tôi rất kính phục mọi người, điều mọi người đang bảo vệ là đất nước, là cả tộc con người, mọi người đố máu vì điều này, thậm chí không tiếc mạng sống của mình!”
“Nhưng tôi thì khác, thứ tôi bảo vệ là gia đình, ngôi nhà nhỏ đó chính là cả thê’giới của tôỉ…”
“Tôi sợ chết, tôi cảm thấy rất ngu ngốc khi hy sinh cho một người mà mình không hề quen biết, ngu ngốc đến đáng kính, ngu ngốc đến mức khiến người ta kính trọng và khâm phục!”
“Nhưng trời sinh tôi không phải là người như thế, đến bây giờ tôi cũng không hiểu, tạo sao rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt chị lạỉ có thể mạo hiểm mạng sông muốn chặn đòn tấn công cho tôi, nếu đổi lại là tôi tôi không làm được… còn có người đang đợi tôi về nhà, tôi không muốn chết…”
Dạ Nguyệt khỏng cam lòng nói: “Vậy cậu gìa nhập vào sở cứu hỏa không phải cũng như vậy sao? Mới hôm qua, cậu còn liều mạng cứu một đứa trẻ!”
“Cậu có thể gia nhập vào sớ cứu hỏa, vậy thì tại sao khống thể gia nhập tổ chức Trấn Ma?”
Nhậm Kiệt lắc đầu: “Khác nhau, tôi gia nhập vào sờ cứu hỏa là vì tiền, cứu đứa trẻ đó cũng là vì tiền, chỉ xui xéo mới bị trúng đòn thôi…”
“Tôi đã từng chết một lần, nên rõ ràng hơn ai hết rằng mình rốt cuộc quan tâm đến người quan trọng với mình đến nhường nào.”
“Thực ra… tói có hơi chán ghét nhũng người Trấn Ma, có lẽ chị cũng biết rõ hồ sơ của tồỉ, bố mẹ và em trai tôi đều chết trong thảm họa ma quỷ ở Tấn Thành. Chị biết không? Họ không chết do bị ác quỷ tấn công trực tiếp…”
“Mà họ chết bời đòn tấn cõng của người Trấn Ma, đòn tấn công của người đó bị ác quỷ làm chệch hướng cắm vào mặt đất, hậu quả là ngôi nhà bị sập…”
Ánh mắt Dạ Nguyệt tối sầm: “Nhưng… nhưng mà…”
Nhậm Kiệt ngửa đầu nhìn lên bầu trời đầy sao: “Tôi biết, tôi không trách người Trấn Ma, nhưng… trong lòng vằn luôn có chướng ngại, phải không?”
“Mỗi người đều có thứ mình muốn bảo vệ, điều này không liên quan đến yếu hay mạnh, thứ chị bảo vệ là đất nước mà thứ tôi bảo vệ là gia đình…”
“Dạ Nguyệt… Chúng ta không phải là người cùng một con đường, có thể tôi rất ích kỷ nhưng tôi không thẹn với lương tâm.”
Dạ Nguyệt hít sâu một hơi:
“Có thể mạo muội hỏi một câu không, cậu cố gắng kiếm tiền như vậy là để chữa bệnh cho em gái sao?”
Nhậm Kiệt ngây người, cũng không giấu dỉểm: “Phải… thuốc giảm đau rất đắt, thuốc ức chế cũng rất đắt mà lọc máu bằng ion càng đắt hơn…”
“Nếu khỏng phải vì tòi thì gia đình Yêu Yêu sẽ sống rất hạnh phúc, có lẽ Yêu Yêu cũng sẽ không mắc phải căn bệnh này…”
Dạ Nguyệt nghiêm túc nhìn Nhậm Kiệt:
“Nếu cậu muốn chữa khỏi bệnh cho em gái cậu thì phái trớ nên mạnh mẽ hơn, gia nhập vào tố chức Trấn Ma là con đường nhanh nhất để cậu trở nên mạnh mẽ.”
“Quả thực! Đến bây giờ con người vẫn không thể nào khắc phục được căn bệnh dấu ấn cúa quỷ, nhưng đáp án nhất định tồn tại trong Ma vực Đãng Thiên!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!