*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ông muốn chết hả?”
Trông thấy Mã Siêu và Lôi Âm đều bị bắt về, vẻ mặt Dương Thanh trở nên dữ tợn.
Anh đã đuổi họ đi trước khi thủ lĩnh Hồng Trần chết, bây giờ lại bị người của Black Doctor bắt về. Rõ ràng ông ta đã ở đây quan sát ngay từ đầu.
Chỉ là Dương Thanh không hề hay biết có người đang ở ngay bên cạnh.
“Mọi người đều là người lớn, không cần nói nhảm nhiều. Tôi đã tìm được cậu, đương nhiên cũng đã điều tra rõ ràng mọi thứ liên quan tới cậu”.
Black Doctor vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười: “Muốn đối phó người như cậu chỉ dùng người bên cạnh cậu mới có hiệu quả”.
Dứt lời, ông ta lại đưa liều thuốc kia cho Dương Thanh: “Tôi cam đoan, chỉ cần cậu chịu uống nó, tôi lập tức thả hai người họ đi”.
“Anh Thanh đừng uống!”
“Đại nhân đừng uống!”
Mã Siêu và Lôi Âm đồng thanh hét lên.
Mặc dù họ không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết Black Doctor muốn Dương Thanh uống thuốc gì nhưng vẫn biết một khi anh uống vào sẽ gặp nguy hiểm.
Sao Dương Thanh lại không biết?
Nhưng hiện giờ Mã Siêu và Lôi Âm đều đang nằm trong tay Black Doctor, anh không còn lựa chọn nào khác.
Đối mặt với một kẻ điên, anh thật sự bất lực.
“Chỉ cần tôi uống nó, ông sẽ thả họ đi chứ?”
Dương Thanh cắn răng hỏi.
Black Doctor gật đầu, dứt khoát ra lệnh: “Thả người!”
Không ai ngờ được Dương Thanh còn chưa đồng ý uống thuốc, ông ta đã ra lệnh thả Mã Siêu và Lôi Âm.
Giây phút được thả ra, cả hai vội vàng chạy về bên cạnh Dương Thanh, vẻ mặt căm tức nhìn Black Doctor.
“Tôi đã thả người, đủ thành ý rồi chứ? Bây giờ cậu có thể uống liều thuốc hoàn mỹ nào được chưa?”
Black Doctor cười híp mắt nói, dường như không hề lo lắng Dương Thanh sẽ từ chối, thẳng tay ném thuốc cho anh.
Dương Thanh giơ tay bắt được.
“Đồ khốn nạn nhà ông dám dùng thủ đoạn hèn hạ bắt cóc chúng tôi. Bây giờ chúng tôi đã được tự do, ông còn có thể lấy gì uy hϊế͙p͙ anh Thanh?”
Mã Siêu giận dữ nói.
Sau khi uống viên thuốc Dương Thanh đưa, vết thương của anh ta đã được ổn định, chỉ là bị thương quá nặng, vẫn chưa thể khôi phục sức chiến đấu.
Lôi Âm vẫn còn đỡ, vốn không bị thương nặng, lại có thuốc Dương Thanh đưa, vết thương đã được ổn định, thậm chí còn có thể đánh ra thực lực Thần Cảnh trung kỳ.
Lôi Âm cũng nghiến răng nghiến lợi nói: “Các người đã không tuân theo quy củ trước, chúng tôi có vi phạm lời hứa cũng chẳng sao”.
Black Doctor không thèm để ý tới hai người họ, chỉ cười híp mắt nhìn chằm chằm Dương Thanh, không hề e sợ.
Sắc mặt Dương Thanh trầm xuống, do dự cầm liều thuốc hoàn mỹ trên tay.
“Hai người đi đi!”
Anh bỗng lên tiếng, rõ ràng là nói với Mã Siêu và Lôi Âm.
“Anh Thanh!”
“Đại nhân!”
Cả hai đều sợ ngây người, không hiểu tại sao bọn họ đã thoát ra mà anh vẫn đuổi họ đi.
“Tôi bảo hai người cút! Đây là mệnh lệnh!”
Dương Thanh giận dữ quát.
Mã Siêu và Lôi Âm không biết liều thuốc hoàn mỹ là cái gì, nhưng anh thì khác.
Vừa rồi thủ lĩnh Hồng Trần cũng mất khống chế vì uống liều thuốc hoàn mỹ, sau đó nổ tung xác.
Anh không thể cam đoan sau khi mình uống nó vào có bị mất khống chế hay không, nếu có liệu có giết Mã Siêu và Lôi Âm hay không.
Anh không thể biết được.
“Vâng!”
Mặc dù Mã Siêu và Lôi Âm không cam lòng, cũng không muốn rời đi nhưng bọn họ là chiến sĩ, phục tùng là nghĩa vụ.
“Anh cũng đi đi!”
Dương Thanh lại nhìn sang Satan.
Hiện giờ cả thủ lĩnh Hồng Trần và Lucifer đã chết, ba sát thủ đứng đầu Hồng Trần chỉ còn lại Satan.
Nếu anh còn sống sẽ có thể mượn tay hắn ta khống chế Hồng Trần.
“Cảm ơn cậu Thanh! Cậu hãy cẩn thận!”
Satan cũng không từ chối. Hắn ta biết sự đáng sợ của Black Doctor, cũng không ngốc tới mức bán mạng cho Dương Thanh.
Thoáng chốc, đám người Mã Siêu đều đã rời đi.
Đến tận lúc này Dương Thanh vẫn không biết tám cao thủ đứng sau Black Doctor có thực lực như thế nào.
“Cậu Thanh rất thông minh!”
Black Doctor bật cười: “Tôi có thể hứa với cậu, chỉ cần cậu chịu uống liều thuốc hoàn mỹ. Sau này tôi tuyệt đối sẽ không làm khó dễ người bên cạnh cậu”.
“Cậu biết mà, tôi chỉ theo đuổi cao thủ Thần Cảnh hoàn mỹ. Tuy bên cạnh cậu có không ít cao thủ, nhưng với tôi họ chỉ là đám rác rưởi”.
Mặc dù lời ông ta nói rất khó nghe nhưng lại khiến Dương Thanh yên tâm hơn nhiều.
Sau khi Mã Siêu và Lôi Âm được thả, anh vẫn đồng ý uống thuốc là vì không thể cam đoan Black Doctor sẽ không ra tay với người bên cạnh mình.
Ông ta rất thông minh, bắt Mã Siêu và Lôi Âm tới chỉ để uy hϊế͙p͙ một chút rồi lập tức thả ra.
Bởi vì ông ta biết Dương Thanh là người như thế nào.
Black Doctor có thể tùy tiện bắt Mã Siêu và Lôi Âm về, chứng tỏ dù bây giờ hai người họ có được cứu ra, chỉ cần ông ta muốn là có thể bắt họ lại lần nữa.
Đây là sức mạnh của Black Doctor.
“Dương Thanh, mau uống liều thuốc hoàn mỹ này đi!”
Black Doctor không chờ nổi nữa, ánh mắt tràn ngập chờ mong.
Ông ta đã nghiên cứu nó rất lâu, cũng đã làm rất nhiều thí nghiệm nhưng chưa từng thành công.
Dù là thủ lĩnh Hồng Trần cũng bị thất bại.
Bây giờ gặp được vật thí nghiệm tốt như Dương Thanh, sao ông ta có thể bỏ qua?
Dương Thanh lạnh lùng nhìn ông ta, không hề do dự uống liều thuốc hoàn mỹ.
Black Doctor vẫn dán chặt mắt lên người anh, còn lấy một cuốn sổ ghi chép ngay trước mặt mọi người như đang định ghi chép sự thay đổi của anh.
“Giây thứ chín, sắc mặt ửng hồng!”
“Giây thứ mười, tròng mắt bắt đầu đỏ lên!”
“Giây thứ hai mươi mốt, khí tức võ thuật bắt đầu tăng lên!”
“Giây thứ ba mươi tư, khí tức võ thuật tăng vọt!”
…