Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ác Ma Chiến Thần - Dương Chấn (FULL)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhìn thái độ vô cùng phách lối của tên con cháu nhà họ Lý, sắc mặt Dương Thanh ngay lập tức tối xuống.

Nhà họ Lý định trở mặt với anh sao?
“Anh tên là gì?”, Dương Thanh hỏi.

Hậu bối nhà họ Lý thờ ơ cười: “Sao? Cậu Thanh hỏi thăm tên của tôi làm gì chứ? Không lẽ cậu định truyền thụ thuật tu hành võ đạo cho tôi? Hay là định mách lẻo với ông tổ của nhà tôi vậy?”
“Nhưng không có vấn đề gì, kể cả cậu có mách lẻo với ông tổ nhà tôi thì cũng chẳng sao.

Nhớ kỹ nhé, tên tôi là Lý Bảo Tuấn, bố của tôi là Lý Diệp”.

Dương Thanh còn chưa tức giận thì Ngải Lâm đã không nhịn được nữa, tức giận đáp trả: “Sao anh có thể nói như thế chứ? Cậu Thanh cần mách lẻo với nhà anh chắc?”
Phùng Tiểu Uyển cũng vô cùng phẫn nộ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lý Bảo Tuấn, nói: “Anh Thanh cần nghỉ ngơi, mời anh lập tức đi ra ngoài!”
Lý Bảo Tuấn cười khẩy: “Hình như mấy người đã quên một chuyện, đây là nhà của nhà họ Lý tôi, mấy người là người ngoài nên không có tư cách đuổi tôi đi”.

“Anh...”
Phùng Tiểu Uyển chỉ thốt ra được một chữ thì không biết nên nói gì nữa.

Dương Thanh im lặng, chỉ bình tĩnh nhìn Lý Bảo Tuấn.


Đến bây giờ anh vẫn chưa biết rõ chuyện này là Lý Trọng hay là Lý Giang Hùng ngầm đồng ý.

Hay là hai người đó không biết chuyện này, mà là bố của Lý Bảo Tuấn bảo con trai mình làm vậy?
Dù thế nào đi nữa thì đã có thể khẳng định là có người trong nhà họ Lý biết được tình trạng của anh, lần này chỉ đến thăm dò thôi.

Tuy đây chỉ là thăm dò thì nó cũng chứng tỏ tình cảnh lúc này của anh đang rất nguy hiểm.

Thình lình Dương Thanh mở miệng nói: “Cho anh một phút cút ra khỏi đây, không thì chết!”
Một câu nói vô cùng bình tĩnh nhưng lại mang áp lực cực kỳ to lớn đến cho Lý Bảo Tuấn.

Dù sao ngày xưa Dương Thanh rất mạnh, ngay cả Lý Trọng - ông tổ của nhà họ Lý - cũng suýt chết trong tay anh.

Mặc dù Dương Thanh được Lý Trọng đưa đến nhà họ Lý trong tình trạng bị thương nặng, Lý Bảo Tuấn cũng không dám làm gì vì chưa xác định được liệu anh có thật sự bị mất hết tu vi hay không.

“Còn mười giây cuối cùng!”, Dương Thanh đột ngột lên tiếng lần nữa.

Từ đầu tới cuối, vẻ mặt của anh luôn bình tĩnh như không có một chút lo lắng nào.

Chính dáng vẻ bình tĩnh như thế của anh khiến cho áp lực trong lòng Lý Bảo Tuấn càng lúc càng lớn.

“Cậu Thanh muốn tôi ra ngoài thì tôi đi là được!”, nói rồi Lý Bảo Tuấn nhanh chóng xoay người ra ngoài.

Thật lâu sau khi anh ta rời đi, Dương Thanh mới vội vàng nhìn Ngải Lâm hỏi: “Chị Lâm, Tống Tả và Tống Hữu đâu?”
Ngải Lâm giải thích: “Tiểu Uyển cần một số dược liệu trân quý để chữa trị cho cậu nên ba ngày trước họ đã đi tìm thuốc rồi”.

Phùng Tiểu Uyển gật đầu: “Mấy dược liệu kia vô cùng quý hiếm, rất khó tìm thấy trên thị trường.

Nếu như có thể tìm được thì sẽ giúp ích rất lớn cho thương thế của anh”.

Dương Thanh gật đầu, sau đó nghiêm túc nhìn hai cô gái: “Bây giờ hai người mang bé Tĩnh An rời khỏi đây đi, em sẽ cho người che giấu thông tin của hai người”.

Nghe thấy lời nói của Dương Thanh, sắc mặt của cả hai cô gái bỗng chốc thay đổi.


Đôi mắt Phùng Tiểu Uyển lập tức đỏ lên: “Anh Thanh, bây giờ thương thế của anh chưa khỏi, còn cần em chữa trị, em không thể đi được”.

Ngải Lâm cũng chực chờ sắp khóc: “Bây giờ cậu như thế này thì chúng tôi nỡ lòng nào bỏ cậu ở đây mà đi chứ? Cậu lo lắng sẽ liên lụy đến chúng tôi nên muốn chúng tôi đi có đúng không?”
Đúng là vì nguyên nhân này cho nên Dương Thanh mới không giấu diếm, anh nghiêm túc dặn dò: “Hai người cũng thấy rồi, nhà họ Lý đã bắt đầu nghi ngờ.

Em còn chưa thể chắc chắn liệu đây có phải ý của ông tổ nhà họ Lý hay không, nhưng có thể xác định được là có người nào đó trong nhà họ Lý rất thù địch em, một khi để bọn họ biết em mất hết võ công thì mọi người đi theo em sẽ vô cùng nguy hiểm”.

“Không chỉ nhà họ Lý nguy hiểm mà ngay cả Hoàng tộc họ Thượng Quan cũng nguy hiểm.

Chắc chắn có rất nhiều người đang nghe ngóng tình hình của em, tạm thời em không thể thoát thân được nhưng hai người phải đi.

Sẽ không ai gây khó dễ khi chưa xác định được võ công của em đã mất hết hay chưa”.

“Hơn nữa, cho dù hai người ở lại với em thì cũng không giúp được gì, trái lại sẽ trở thành gánh nặng cho em.

Chị Lâm còn phải chăm sóc bé Tĩnh An.

Còn Tiểu Uyển, có lẽ thông tin về y thuật vượt bậc của em đã lộ ra bên ngoài rồi, nếu như lúc này để người khác biết được tình trạng thật sự của anh thì sẽ có rất nhiều người nhắm đến y thuật của em”.

“Bởi vậy em mới nói hai người cần rời khỏi Hoàng Thành Thượng Quan càng nhanh càng tốt, sau đó tìm một nơi không có người tạm thời ở ẩn chờ tu vi của em khôi phục, em sẽ tự đến đón mọi người về nhà”.

“Được rồi, tất cả những điều muốn nói em đã nói xong, hai người muốn nói gì thì tóm gọn lại, sau đó nhanh chóng đi đi”.


Dương Thanh vội vàng nói.

Hai cô gái đều nước mắt lưng tròng nhìn Dương Thanh, không ai nói gì bởi họ cũng biết rõ tình cảnh đang gay go đến thế nào.

Quan trọng là dù họ có muốn ở lại bên cạnh Dương Thanh thì cũng không giúp được gì, trái lại sẽ trở thành trói buộc để người khác uy hiếp anh.

“Dương Thanh, cậu thật sự có cách khôi phục lại tu vi sao?”, Ngải Lâm đột nhiên hỏi.

Dương Thanh gật đầu: “Cho em ba ngày, kể cả em không khôi phục đến lúc đỉnh cao thì ít nhất thực lực cũng có thể khôi phục đến tám chín phần”.

Trong lòng Dương Thanh khiếp sợ, không ngờ Phùng Tiểu Uyển lại có một viên đan dược thần kỳ như vậy.

Mặc dù tác dụng phụ rất nghiêm trọng nhưng lại có thể giữ được mạng trong thời khắc sống còn.

“Tiểu Uyển, cảm ơn em! Em đừng lo, chưa đến thời điểm nguy cấp nhất, anh tuyệt đối sẽ không uống viên đan dược này”.

.


Nhấn Mở Bình Luận