*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giọng nói của Dương Chấn vô cùng mạnh mẽ.
Giống như là một lưỡi dao hung hăng quấn vào tìm của Mạnh Huy.
Mà Mạnh Xuyên ở bên cạnh Mạnh Huy đã sớm sợ đến nỗi choáng váng cả mắt, trong đôi mắt tràn đầy sợ hãi.
Anh ta chính là người duy nhất trong đông đảo dòng chính của nhà họ Mạnh đã nhìn thấy sự khủng bố của Dương Chấn.
Lúc này Dương Chấn đứng cách anh ta mấy chục mét, nếu như giống như trong phòng đấu giá Mạnh Kí vào lần trước, chỉ dùng một cây bút là có thể lấy đi mạng sống của mình.
“Tao thật sự muốn xem xem ở nhà họ Mạnh, mày có thể làm gì được tao?”
Mạnh Huy hít một hơi thật dài, trong đôi mắt tràn đầy vẻ dữ tợn, ở nhà họ Mạnh mà dám uy hiếp anh ta, chính là sự sỉ nhục đối với anh ta.
“Solo, giết nó đi.”
Mạnh Huy vung tay lên, Solo không do dự, trong nháy mắt phóng về phía Dương Chấn.
“Cái thứ không biết sống chết, dám vô lễ với cậu Mạnh, ngày hôm nay là ngày chết của mày.”
Trong tay của Solo cầm một lưỡi dao ba cạnh, trong lúc nói chuyện đã đi đến trước mặt Dương Chấn, trực tiếp tấn công.
Mặt của Dương Chấn không có biểu cảm, mắt thấy dao ba cạnh của đối phương đã sắp chạm vào cơ thể mình, bỗng nhiên lại duỗi một cái tay ra.
“Bộp.”
Trong lúc tất cả mọi người đang khiếp sợ, vậy mà Dương Chấn lại bắt lấy cổ tay của Solo.
Mà con dao ba cạnh nằm cách trái tim của Dương Chấn cũng chỉ có một khoảng cách ngắn, nhưng rốt cuộc không có cách nào tiến về phía trước thêm nữa.
Ánh mắt của Solo bỗng nhiên co lại, trên mặt tràn đầy biểu cảm không thể tưởng tượng nổi, mặc dù vũ khí của anh ta là con dao ba cạnh, nhưng mà thực lực của anh ta rất mạnh mẽ.
Tay của Dương Chấn giống như một gọng kiềm gắt gao nắm lấy cổ tay của Solo, làm cho anh ta không có cách nào động đậy được nửa phần.
“Sao có thể được chứ?”
Solo nhịn không được hoảng sợ nói.
“Cái tên này là người mà các người ỷ vào đó à?”
Ánh mắt của Dương Chấn di chuyển rơi ở trên người Mạnh Huy.
Từ đầu đến cuối anh đều đứng nguyên tại chỗ, mà vệ sĩ Mạnh Huy lấy làm kiêu ngạo đã tử vong trong chớp mắt.
Sắc mặt của Mạnh Huy thay đổi dữ dội, ánh mắt đột nhiên co lại.
“Chuyện này… chuyện này sao có thể được?”
Anh ta thì thào nói nhỏ, trong đôi mắt tràn đầy biểu cảm khó tin.
Solo có thể được sắp xếp bảo vệ ở bên cạnh anh ta, đủ để chứng minh thực lực mạnh mẽ của Solo, ngay cả cường giả đạt cấp bậc này ở trước mặt của Dương Chấn đều không chịu nổi một đòn, vậy thì rốt cuộc Dương Chấn mạnh đến cỡ nào?
Vũ Văn Bân đã cảnh cáo anh ta từ sớm, tuyệt đối đừng xem nhẹ Dương Chấn, không chắc chắn thì không cho phép ra tay với Dương Chấn.
Bây giờ vệ sĩ mạnh nhất ở bên cạnh anh ta đã chầu trời.
Nếu như ngày hôm nay Dương Chấn không chết, chỉ sợ là nhà họ Mạnh sẽ gặp phải phiền phức rất lớn.
Mặc dù Dương Chấn là con rơi của gia tộc Vũ Văn, nhưng dù sao trong người cũng chảy dòng máu của gia tộc Vũ Văn, một khi chuyện này bị gia tộc Vũ Văn biết được, chắc chắn là nhà họ Mạnh sẽ bị tiêu diệt.
Cho nên Dương Chấn nhất định phải chết!
“Mày giết không được tao đâu.”
Trên mặt của Mạnh Huy bỗng nhiên lại khôi phục vẻ bình tĩnh trông giống như lúc nãy.
Chỉ dựa vào điểm này đủ để chứng minh anh ta là một nhân tài ở nhà họ Mạnh, cũng xứng đáng được gọi là cậu Mạnh.
Chỉ là đối thủ mà anh ta gặp phải là Dương Chấn!
“Có đúng không?”
Dương Chấn cười lạnh, giọng nói vừa dứt, cất bước đi về phía Mạnh Huy.
“Nếu như không muốn vợ của mày chết thì đứng lại đó cho tao.”
Mạnh Huy vội vàng kêu lớn lên, anh ta biết rằng nếu như Dương Chấn muốn giết anh ta thì dễ như trở bàn tay.
Nghe thấy câu nói này của Mạnh Huy, bước chân của Dương Chấn dừng lại trong nháy mắt, biểu cảm ở trên mặt dần dần dữ tợn hơn.
“Chỉ dựa vào một câu nói này của mày, ngày hôm nay mày phải chết không thể nghi ngờ gì.”
Dương Chấn hờ hững nói.
“Ha ha.”
Mạnh Huy điên cuồng cười một tiếng: “Câu nói này hẳn là do tao nói với mày mới đúng.”
“Không phải là mày cho rằng tao dám khích tướng mày đến nhà họ Mạnh, tao không có sự chuẩn bị khác đó à?”
“Bây giờ vợ của mày chỉ sợ đã rơi vào trong tay cấp dưới của tao, chỉ cần mày dám bước lên một bước, thế thì tính mạng của vợ mày phải đáng lo rồi đây.”
Mạnh Huy nhe răng cười, anh ta trời sinh đã có tính đa nghi, cho dù vô cùng tự tin nhưng mà vài vấn đề liên quan đến sự sinh tồn của nhà họ Mạnh, anh ta không dám lạnh nhạt.
Vì để giết Dương Chấn, anh ta đã sớm điều tra rõ ràng tất cả mọi chuyện của Dương Chấn.
Anh ta xác định là chỉ cần dùng mạng của Tần Nhã để uy hiếp Dương Chấn, Dương Chấn chỉ có thể thỏa hiệp.
“Là vậy à? Nếu như mày đã tự tin như vậy, ngược lại để tao xem xem người của mày có thể bắt được vợ của tao hay là không đây?” Dương Chấn bỗng nhiên chế giễu cười nói.
“Xem ra là mày không tin, vậy thì tao sẽ để cho mày thua đến nỗi tâm phục khẩu phục.”
Mạnh Huy vừa nói vừa cười đồng thời lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc gọi video call.
Chẳng mấy chốc, cuộc gọi video call đã được kết nối, anh ta trực tiếp đưa màn hình điện thoại cho Dương Chấn xem: “Nhìn thấy không hả, vợ của mày có phải là đang ở trong tay thủ hạ của tao?”
“Anh Chấn yên tâm đi, ở bên Giang Châu đã có em rồi, không ai có thể làm người nhà của anh bị thương được.”
Một âm thanh quen thuộc vang lên từ trong điện thoại của Mạnh Huy.
Chỉ nhìn thấy một bóng dáng khôi ngô xuất hiện trong màn hình video, chính là người anh em tốt Mã Tuân cùng Dương Chấn rời khỏi biên giới phía Bắc.
Lúc nãy Mạnh Huy vẫn còn mang theo vẻ mặt đắc thắng, khi nghe thấy giọng nói của Mã Tuân, nụ cười ở trên mặt trong nháy mắt trở nên cứng còng.
“Mày là ai? Người của tao đâu?”
Mạnh Huy vội vàng nhìn về phía màn hình điện thoại di động, hét lên.
“Thằng ngu.”
Mã Tuân chỉ đáp lại hai chữ, sau đó cúp máy.
Dương Chấn biết rõ là Mạnh Huy dùng phép khích tướng để anh “tự chui đầu vào lưới”, rời khỏi Giang Châu trước, sao anh có thể không quan tâm đến an nguy của người nhà được cơ chứ?
Mã Tuân được ở lại nhà họ Quan để huấn luyện cường giả, sớm đã cho người bảo vệ Tần Nhã cùng với Tần Yên, còn có Tiếu Tiếu thật cẩn thận.
Lại có nhà họ Quan và Vương Giả Chi Thành quan sát cẩn thận, toàn bộ Giang Châu vững như tường đồng, còn có ai có thể ép buộc được người nhà của Dương Chấn?
“Hiện tại mày còn cho rằng nhà họ Mạnh có thể ngăn cản tao nữa không hả?” Dương Chấn cười lạnh nói.
“Chàng trai trẻ tuổi, khoan dung độ lượng, ngày hôm nay cậu tự tiện xông vào nhà họ Mạnh của tôi làm tổn thương nhiều người của nhà họ Mạnh chúng tôi, nếu như bây giờ cậu rời khỏi, tôi có thể coi như không có chuyện gì xảy ra.”
Đúng lúc này cửa nhà chính bỗng nhiên mở ra, một ông già tóc trắng mặc bộ đường ranh màu đen chậm rãi cất bước đi ra ngoài, một mặt uy hiếp nhìn về phía Dương Chấn.
Nếu như lúc này ông ta còn không chịu ra, chỉ sợ là Mạnh Huy thật sự sẽ không còn đường sống.
Ông già này chính là gia chủ của nhà họ Mạnh, Mạnh Hoành Nghiệp.
Ở phía sau ông ta còn có hai người vệ sĩ với khí tức cường đại, bảo vệ ông ta một trái một phải.
“Ông nội, cháu trai vô dụng, còn phải để ông ra tay.”
Mạnh Huy vội vàng cúi đầu, một mặt áy náy.
“Khá khen cho câu khoan dung độ lượng.”
Dương Chấn châm chọc nói: “Tôi với nhà họ Mạnh của ông không thù không oán, nhà họ Mạnh của ông lại giết chết mẹ vợ tôi, còn giá họa cho tôi, bây giờ lại tuyên bố để tôi tha cho nhà họ Mạnh? đây chính là đạo lý của nhà họ Mạnh các người đó à?”
“Ở tỉnh thành, nhà họ Mạnh tôi là trời! Thả cậu rời khỏi đây đã rất có thành ý, đừng không biết tốt xấu.”
Mạnh Hoành Nghiệp bình tỉnh nói, dường như là để Dương Chấn đi khỏi đây chính là ân huệ lớn lao của nhà họ Mạnh.
“Ha ha.”
Dương Chấn bỗng nhiên cười to một tiếng, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Mạnh Hoành Nghiệp: “Nếu đã như vậy, thế thì không cần phải thương lượng, tôi muốn mạng của Mạnh Huy.”
“Ở nhà họ Mạnh của tôi, giết người nhà họ Mạnh chúng tôi, cậu thật sự cho rằng nhà họ Mạnh chúng tôi dùng để trang trí hả, chỉ dựa vào cậu, đủ à?”
Giữa hàng lông mày của Mạnh Hoành Nghiệp đều là cơn giận, nếu như không phải kiêng kị mối quan hệ của Dương Chấn và gia tộc Vũ Văn, ông ta đã sớm cho người ra tay.
“Cậu ấy không đủ, vậy nếu như tính thêm nhà họ Trần ở Châu Thành chúng tôi thì sao?”
Mạnh Hoành Nghiệp vừa mới dứt lời, một âm thanh lạnh lùng bỗng nhiên lại vang vọng toàn bộ nhà họ Mạnh.
Lập tức có một bóng dáng mang theo mái tóc hoa râm cất bước đi vào.
Sau lưng ông ta còn có mấy chục cường giả đi theo.
“Còn có tôi, nhà họ Quan ở Giang Châu.”
Tiếp theo đó lại có bóng dáng của một người trẻ tuổi xuất hiện, phía sau anh ta cũng có mấy chục cường giả đi theo.
“Còn có tôi, Vương Giả Chi Thành ở Giang Châu.”
Phía sau Trần Hưng Hải và Quan Tuyết Tùng, Vương Cường cùng với đám người cũng xuất hiện.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ nhà họ Mạnh đều bị cường giả của Giang Châu và Châu Thành chiếm hết.
Trên gương mặt già nua che kín nếp nhăn của Mạnh Hoành Nghiệp, biểu cảm đã bóp méo.