Năm năm không gặp, mẹ Tần vẫn thướt tha như xưa, gần như dung mạo của bà ta chẳng hề thay đổi.
Năm năm chinh chiến nơi chiến trường khiến cho đường nét gương mặt của Dương Chấn thay đổi rất nhiều, khí chất của anh thay đổi long trời lở đất, mà trong mắt mẹ Tần, Dương Chấn đã là người chết, bởi thế bây giờ lúc bà ta gặp lại Dương Chấn, cảm giác kinh ngạc và phẫn nộ cùng nổi bùng lên trong lòng bà ta.
“Mẹ, là con đây!”
Dương Chấn nở nụ cười dịu dàng, lần này quay trở về, anh chỉ muốn bồi thường cho Tần Nhã.
“Không ngờ lại là cái đồ vô dụng nhà cậu!”
Rốt cuộc mẹ Tần cũng xác định người đàn ông trước mặt mình là Dương Chấn, bà ta chống nạnh như một người phụ nữ chanh chua, tức giận mà quát mắng: “Cậu sớm không về muộn không về, thế mà cứ phải về ngay lúc Nhã chuẩn bị cưới người khác, tính quấy rầy đúng không?”
Bây giờ ba Tần cũng chạy đến, đã nhìn thấy Dương Chấn, cũng nghe thấy lời nói của mẹ Tần, ông ta lập tức vung nấm đấm, đồng thời tức giận quát mắng: “Tôi phải đánh chết đồ khốn nạn như cậu, không ngờ cậu còn dám mò về đây!”
“Bốp!”
Một người có cơ thể vạm vỡ chụp cánh tay của ba Tần lại, anh ta lạnh giọng mà nói: “Không có ai đủ tư cách đụng đến anh ấy!”
Người đàn ông chặn ba Tần tất nhiên là Mã Tuân.
Mã Tuân theo Dương Chấn chinh chiến sa trường nhiều năm nay, vóc dáng vạm vỡ, vẻ mặt hung hãn, anh ta vừa xuất hiện đã khống chế được tình hình nơi này ngay, sắc mặt ba Tần toát ra vẻ sợ hãi.
“Cút đi ngay!” Giọng nói của Dương Chấn lạnh lẽo như sương, anh liếc nhìn Mã Tuân với ánh mắt lạnh như dao.
Mặc dù Mã Tuân không cam lòng nhưng cũng không dám làm trái lệnh Dương Chấn, anh ta chỉ đành buông tay: “Xin lỗi anh Chấn!”
“Nếu đã biết sai thì cút ngay đi, nếu không có lệnh của tôi thì không được phép nhúng tay vào bất kỳ chuyện nào nữa.” Gương mặt Dương Chấn rất lạnh lùng.
Bây giờ một phần khí thế vô tình toát ra từ người Dương Chấn, nhưng chỉ một phần này đã khiến cho ba Tần và mẹ Tần ý thức được một điều, thằng con rể mà bọn họ xem là vô dụng đã khác xưa sau năm năm mất tích, nhưng suy nghĩ này cũng chỉ thoáng qua trong đầu họ rồi biến mất tăm, bọn họ vẫn nghĩ rằng Dương Chấn chỉ là một tên vô dụng.
Có một chiêu của Mã Tuân, ba Tần mẹ Tần cũng không dám không động động chân với Dương Chấn được nữa.
“Cứng cánh rồi nhỉ, đến ông đây cũng dám đụng, cậu cút đi cho tôi, bây giờ cút ngay đi!”, ba Tần tức giận quát mắng, nếu như không phải kiêng dè người đàn ông vạm vỡ ban nãy thì sợ rằng ông ta đã ra tay từ lâu rồi.
Ngọn lửa giận bốc lên trong lòng Dương Chấn, nhưng nghĩ đến bóng dáng mà mình nhớ nhung suốt năm năm ròng, anh đành nén giận, không ngừng tự nhủ với lòng, lần này anh trở về là để bồi thường cho Tần Nhã, vì cô ấy, cái gì anh cũng có thể chịu đựng hết cả.
“Thằng vô dụng này không đi được, nó về thì vừa khéo, hôm nay cho nó và Nhã đi làm thủ tục ly hôn, ngày mai Nhã với Vương Kiện đính hôn, cũng không cần phải làm giấy chứng tử chi cho phiền phức.” Mẹ Tần vội vàng kéo cánh tay Dương Chấn, chỉ sợ anh thật sự rời khỏi đây thì không tìm lại anh được nữa.
Ba Tần cũng bừng tỉnh ngộ, ông ta vội vàng kéo cánh tay Dương Chấn: “Bà xã nói chí phải, đợi Nhã về thì hai người ly hôn ngay đi.”
Dương Chấn bị bọn họ kéo vào trong sân, người nào không biết còn ngỡ ba mẹ vợ vui mừng đón con rể về ấy chứ. .
Truyện đề cử: Con Rể Chiến Thần
Sau khi vào nhà, nhìn thấy bàn tiệc ở phòng khách đã ngồi đông đủ, bọn họ đều là người thân của mẹ Tần.
Trong số những họ hàng này có vài gương mặt xa lạ, một thanh niên ăn mặc hàng hiệu khắp người, không biết vô tình hay cố ý mà thi thoảng lại để lộ ra cổ tay đeo Rolex đắt tiền, họ hàng xung quanh dường như cũng ngồi vây quanh anh ta.
Vào lúc này, thanh niên ấy híp mắt nhìn Dương Chấn bị ba mẹ Tần ‘mời’ vào trong.
Trên bàn tiệc đã đặt sẵn chiếc bánh kem lớn, trông như có ai đó đón sinh nhật.
Chỉ có điều trong hồi ức của Dương Chấn, dù là ba Tần mẹ Tần hay là Tần Nhã thì đều không sinh vào ngày này, thế hôm nay là sinh nhật của ai kia chứ?
Khi nãy họ hàng còn đang thảo luận làm sao để làm giấy chứng tử cho Dương Chấn, bây giờ người sống sờ sờ đã đứng trước mặt bọn họ, tất cả mọi người đều kinh hãi, ánh mắt ai nấy cũng bừng sáng, phấn chấn tinh thần chờ đợi xem kịch hay.
“Dương Chấn, không phải cậu ta đã mất tích rồi sao? Sao giờ lại về rồi?”
“Sớm không về muộn không về, thế mà lại về vào lúc Nhã và cậu Vương chuẩn bị kết hôn, sợ rằng cậu ta có ý đồ nên mới về đây.”
“Có ý đồ khác hả? Trước mặt cậu Vương, cậu ta chỉ là đồ vô dụng mà thôi, có tư cách để so bì với cậu Vương hay sao?”
Họ hàng của mẹ Tần đều thấp giọng bàn tán, chỉ có điều không biết vô tình hay hữu ý, mặc dù đã đè giọng xuống nhưng mỗi người có mặt ở đây đều có thể nghe thấy rõ ràng, mà thành niên được gọi là cậu Vương ấy cũng đã nghe thấy rõ rành rành.
Cậu Vương lại làm như chẳng nghe thấy gì, anh ta nhìn mẹ Tần rồi ngờ vực: “Bác gái, anh ta là?”
Mẹ Tần cười lạnh, nhìn Dương Chấn với vẻ chán ghét: “Cậu ta là đồ vô dụng đã biến mất suốt năm năm ròng, bác còn tính làm giấy chứng tử cho cậu ta nhưng bây giờ lại đột ngột xuất hiện. Nhưng cháu cứ yên tâm đi, nó về thì càng tốt, làm giấy chứng tử cần thời gian chứ thủ tục ly hôn trong ngày hôm nay đã giải quyết xong xuôi rồi.”
Mẹ Tần không hề giấu giếm ý đồ muốn Tần Nhã ly hôn, sau khi nói chuyện với cậu Vương xong, bà ta nói với vẻ đắc ý: “Dương Chấn, cậu ấy là con trai cả Vương Kiện của nhà họ Vương trong Giang Châu, chẳng bao lâu nữa, cậu ấy sẽ là người thừa kế nhà họ Giang, tôi khuyên cậu đừng nảy sinh ý định kiếm chuyện gì, chúng tôi đều đồng ý cho hai đứa nó cưới nhau.”
“Nếu như cậu còn biết người biết ta thì đợi đến lúc Nhã về thì mau nhanh chóng giải quyết thủ tục ly hôn, đừng làm lỡ dỡ hạnh phúc của con bé.”
Họ hàng ngồi trên bàn cũng chêm miệng lưỡi vào, trước mặt cậu Vương này, ai nấy cũng muốn thừa cơ chà đạp Dương Chấn để lấy lòng cậu ấm nhà giàu.
Sự sắc lạnh thoáng qua trong mắt Dương Chấn.
Đám họ hàng này đáng ghét thật, nếu không phải vì Tần Nhã, anh đã có thể dạy bọn họ cách làm người trong nháy mắt rồi.
Vương Kiện rất vừa ý, anh ta đắc ý dựa vào lưng ghế, nhẹ nhàng lắc ly rượu chân cao trong tay, cười híp mắt nhìn Dương Chấn rồi nói với vẻ đùa cợt: “Không biết cậu đã làm được gì trong năm năm biến mất?”
Dương Chấn hờ hững liếc nhìn anh: “Đi biên giới phía Bắc!”
“Đi biên giới phía Bắc? Không phải cậu ra đấy để nuôi heo chứ? Ha ha…”
Không đợi Vương Kiện trả lời, đột nhiên đám họ hàng phá ra cười ha hả, những họ hàng khác trên bàn cũng cười lớn.
Dương Chấn im lặng.
Vương Kiện nhếch môi cười, anh ta tiện tay lấy một tấm chi phiếu ra, ký tên mình xoèn xoẹt rồi đưa đến trước mặt Dương Chấn, nói với vẻ hào phóng: “Chắc cậu cũng thấy rồi đó, nhà họ Tần không hề thích cậu, lần này cậu về chắc cũng vì tiền thôi, chỉ cần cậu đồng ý ly hôn với Tần Nhã thì cậu tùy ý điền số tiền trên tấm chi phiếu này, có thể rút tiền ở bất kỳ ngân hàng nào trong Giang Châu.”
Bây giờ ánh mắt của họ hàng nhà họ Tần đều bừng sáng, bọn họ chỉ mong tấm chi phiếu ấy là của mình.
“Cậu Vương, đâu có cần phải đưa tiền cho nó? Nhã là con gái của bác, bác muốn chúng nó ly hôn thì chúng nó phải ly hôn ngay, mắc gì lại cho nó tiền?” Mẹ Tần cầm tấm chi phiếu mà cứ ngỡ như tiền của mình bị người ta rút đi mất, chỉ có thể tặng không cho Dương Chấn.
Ánh mắt Vương Kiện thoáng có vẻ khinh thường, thế nhưng anh ta vẫn cười ha hả: “Bác gái, đối với cháu, tiền chỉ là một dãy số mà thôi, cháu không muốn rầy rà cho thêm phiền, chỉ mong Nhã trở thành người độc thân nhanh nhất có thể.”
Nghe Vương Kiện nói thế, mẹ Tần cũng không dám nói gì nữa, chỉ có điều ánh mắt nhìn Dương Chấn của bà ta mỗi lúc một lạnh lùng.
Dương Chấn cầm lấy tấm chi phiếu trước ánh mắt hâm mộ của họ hàng.
“Xoẹt!”
Vào lúc mọi người cứ nghĩ rằng anh sẽ nhận lấy nó, Dương Chấn lại xé nát tấm chi phiếu trước mặt bọn họ.
Rồi sau đó, anh nhìn Vương Kiện với vẻ bình tĩnh: “Nếu như Tần Nhã muốn ly hôn với tôi thì tôi sẽ không nán lại nhà họ Tần nữa, nhưng nếu như cô ấy không đồng ý, đừng hòng có ai nhúng tay vào chuyện của chúng tôi.”
Nếu như các anh em ở biên giới phía Bắc mà có mặt ở đây, chắc chắn bọn họ sẽ biết được lúc Dương Chấn bình tĩnh mới là lúc anh nguy hiểm nhất.
Vương Kiện hơi híp mắt lại, thanh niên trước mặt khiến cho anh ta cảm thấy hơi áp lực, cảm giác ấy rất khó chịu.
Những người khác cũng vui vẻ khi nhìn thấy người khác gặp hoa họa, dám đắc tội Vương Kiện, đúng là tự tìm đường chết.
Vào lúc bầu không khí gương cung bạt kiếm, tiếng giày cao gót giẫm trên nền đất vang lên, rồi sau đó, hai bóng người một lớn một nhỏ xuất hiện, ấy chính là Tần Nhã và cô bé con.
“Vương Kiện, sao anh lại ở đây? Nơi này là nhà tôi, không hoan nghênh anh đâu, mời anh cút ngay đi!” Tần Nhã vừa nhìn đã thấy Vương Kiện, cô lập tức sầm mặt xuống, ra lệnh đuổi khách.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy khiến cho Dương Chấn đang ngồi xoay lưng với cánh cửa run rẩy.
Anh đã nghĩ đến cảnh tượng gặp lại Tần Nhã vô số lần, cũng từng len lén luyện tập vô số lần, chỉ có điều lúc thật sự đối mặt với Tần Nhã anh mới nhận ra mình luyện tập cũng không có ích gì cả, bây giờ, anh không dám quay đầu lại nhìn người phụ nữ làm anh áy náy, nhớ nhung suốt năm năm trời ấy,
“Ba ơi!”
Dương Chấn còn chưa quay đầu lại, đột nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên, cơ thể anh run lẩy bẩy, anh vừa xoay lưng lại đã nhìn thấy một cô bé chạy ù về phía mình.
Đó chính là cô bé cứ quấn lấy mình, gọi mình là ba ở ngoài sân bay.
Dương Chấn ngồi xổm xuống, ôm cô bé vào lòng một cách tự nhiên.
Tự nhiên giống như thể mình đã ôm cô bé trước mặt này vô số lần rồi vậy.
Vào giây phút đó, Tần Nhã cũng đã nhìn thấy Dương Chấn, bọn họ bốn mắt nhìn nhau, thời gian như ngưng đọng lại, chỉ có anh và cô nhìn nhau mà thôi.
Năm năm qua, hình bóng ấy đã xuất hiện trong tầm mắt anh vô số lần, sự nhớ nhung và áy náy của anh dành cho người phụ nữ ấy khiến cho anh có động lực không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn, để xứng với cô ấy, Dương Chấn mới có thể cắn răng chịu đựng đến bây giờ.
Tần Nhã nhìn hình bóng ấy chăm chú, trong lúc nhất thời, quá nhiều cảm xúc nổi lên trong đôi mắt xinh đẹp của cô.
“Nhã, tôi về rồi!” Dương Chấn phá tan sự im lặng trước.