CHƯƠNG 508: CẦU CÒN KHÔNG ĐƯỢC
Người nhà họ Diệp mang theo một mặt bất lực, khi xưa nhà họ Diệp là một trong Yên Đô Bát Môn, đã từng huy hoàng đến cỡ nào?
Bây giờ Diệp Kế Tông vừa mới chết, hai hào môn lớn lại đến gây áp lực trong tang lễ của ông ta.
Một nhà họ Lâm đã để nhà họ Diệp cảm nhận được áp lực rất lớn, hiện tại lại có một nhà họ Tôn đến đây, sao nhà họ Diệp có thể đối phó được đây?
“Rốt cuộc là các người muốn cái gì?”
Diệp Mạn cắn răng nghiến lợi nói.
Bà ta không phải là không biết hai nhà Tôn và Lâm liên thủ lại với nhau sẽ mạnh đến mức nào, trong Yên Đô Bát Môn sở dĩ có thể được cân bằng như vậy chính là bởi vì giữa bát môn từ trước đến nay đều không liên quan đến chuyện riêng của nhau.
Chính là bởi vì như vậy, sự cân bằng giữa bát môn mới có thể được duy trì lâu như vậy, phàm là hai hào môn nào mà bắt tay lại với nhau đều sẽ mang đến tổn thất rất lớn đối với một hào môn khác.
Hiện tại nhà họ Tôn và nhà họ Lâm lại liên thủ với nhau.
Nếu như không có lợi ích chung, bọn họ sẽ không có khả năng bắt tay với nhau.
“Ba của tôi tự mình đến đây cầu hôn, vậy mà một chút mặt mũi cũng không cho, chuyện này nhất định phải cho nhà họ Diệp chúng tôi một lời giải thích.”
“Đồng thời dựa theo ước định của ba tôi và Diệp lão gia chủ khi còn sống, cô nhất định phải gả vào nhà họ Lâm chúng tôi.”
“Mặt khác, người nhà họ Diệp các người đã làm con trai của tôi bị thương, chuyện này là do ai đã làm, là ai ra tay, giao người đó ra đây, tôi chỉ cần mạng của người đó.”
“Chỉ có bấy nhiêu chuyện thôi, chỉ cần xử lý tốt thì nhà họ Lâm tôi lập tức sẽ dẫn người đi khỏi.”
Lâm Thiên Trạch cười nói.
Tôn Húc cũng cười nói: “Hôm nay nhà họ Tôn chúng tôi đến đây là vì nhà họ Lâm, nếu như nhà họ Lâm đã rút lui thì nhà họ Tôn chúng tôi đương nhiên cũng sẽ rời đi.”
Chủ nhân của hai hào môn lớn đồng thời ép buộc một người phụ nữ.
Đây là sắc mặt quyền quý của hào môn đỉnh tiêm, trong thế giới của bọn họ, chỉ có lừa gạt nhau, chỉ có lợi ích.
Cho dù đây là tang lễ của ông cụ nhà họ Diệp, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để giành được lợi ích.
Dương Chấn bình tĩnh nhìn tất cả những chuyện này, từ đầu đến cuối đều không nhúng tay vào, chỉ là trong lòng có chút bi ai.
Mặc dù anh cũng là một phần tử trong số đó, nhưng mà lúc còn nhỏ anh đã rời đi rồi, nói ra thì anh cũng coi như là xuất sinh hàn môn.
Chỉ là anh tương đối may mắn, anh đã có được sức mạnh vượt xa Yên Đô Bát Môn bằng hai bàn tay của mình.
Ngày hôm nay, nhà họ Diệp gặp nguy hiểm, thật ra anh có thể giải quyết chỉ bằng một câu nói, thậm chí còn có thể chỉ dùng một câu của mình mà tiêu diệt hai hào môn lớn như nhà họ Lâm và nhà họ Tôn.
Nhưng mà ít nhất hiện tại anh sẽ không làm như vậy, anh muốn xem xem những hào môn đỉnh tiêm như này đến cùng sẽ vô liêm sỉ đến cỡ nào?
Ngoại trừ nhà họ Lâm và nhà họ Tôn, còn có gia tộc nào muốn đến chặn đường.
Anh biết lúc nào nên ra tay, lúc nào nên im lặng.
Lúc này nội tâm Diệp Mạn tràn đầy bi thương, bà ta bỗng nhiên cảm nhận được hành vi năm đó của Diệp Kế Tông.
Chỉ có thể để cho gia tộc của mình trở nên cường đại thì mới có thể đứng ở một vị trí bất bại, nếu không thì theo thời gian trôi qua sẽ làm cho gia tộc của mình dần dần bị đào thải.
Đối với loại hào môn đỉnh tiêm như nhà họ Diệp mà nói, không sai, chính là biện pháp trực tiếp nhất để tối đa hóa lợi ích.
“Gả vào nhà họ Lâm, tuyệt đối không có khả năng này đâu.”
Trầm mặc một lát, đôi môi Diệp Mạn khẽ mở, cắn răng nói: “Về phần con của ông bị đánh cũng là do cậu ta đã gieo gió gặt bão, không muốn mạng của cậu ta đã nhân từ lắm rồi, giao người ra, không có khả năng đâu!”
“Nếu các người cho rằng ba của tôi qua đời thì nhà họ Diệp dễ dàng bị ức hiếp, thích thì cứ thử đến đây xem.”
“Chỉ cần các người dám liều chết một trận, nhà họ Diệp sẽ theo tới cùng, chỉ sợ là các người không dám.”
Lúc đó khí thế của Diệp Mạn đã tăng vọt, vẻ mặt lạnh lẽo lên tiếng nói.
Lời này vừa mới nói ra khỏi miệng, người nhà họ Diệp chỉ cảm thấy sự ngột ngạt kìm nén ở trong lòng đã hoàn toàn biến mất, bọn họ chỉ cảm thấy cả người tràn đầy lực lượng, nhiệt huyết kiềm chế trong cơ thể cũng dần dần sôi trào.
Hai người Lâm Thiên Trạch và Tôn Húc cảm thấy có hơi kinh ngạc.
Sở dĩ bọn họ dẫn hai mươi người đến nhà họ Diệp cũng không có ý định khai chiến, chỉ là có ý đồ thông qua việc liên thủ lại với nhau để tạo áp lực ép buộc nhà họ Diệp phải thỏa hiệp.
Dù sao thì nhà họ Diệp cũng là hào môn đỉnh tiêm cùng cấp bậc với bọn họ, nếu như quả thật liều chết một trận, cho dù nhà họ Lâm và nhà họ Tôn có liên thủ lại với nhau, kết quả cũng sẽ chỉ là hai bên đều có hại.
Có điều là nhà họ Diệp sẽ bị thương nặng hơn.
Nhưng mà hiện tại sự cân bằng vô cùng tốt giữa Yên Đô Bát Môn, đừng nói là bị thương nặng, cho dù là một vết thương nhẹ cũng sẽ mang đến nguy cơ chí mạng cho nhà họ Lâm và nhà họ Tôn.
Dù sao thì mấy hào môn khác đều đang đỏ mắt dòm ngó, có thể tấn công bất cứ lúc nào.
Thiếu đi một hào môn, lợi ích của những hào môn khác đã thêm được một phần.
“Bà nhất định phải khai chiến?”
Lâm Thiên Trạch âm trầm nói.
“Nếu như nhà họ Lâm đã muốn khai chiến, vậy thì nhà họ Diệp cũng chỉ có thể theo tới cùng.” Diệp Mạn mạnh mẽ đáp lại.
Lời vừa mới nói ra, trong lòng của Lâm Thiên Trạch lập tức có chút bối rối.
Giữa nhà họ Lâm và nhà họ Tôn chỉ là liên thủ tạm thời mà thôi, nếu như nhà họ Diệp thật sự muốn khai chiến với nhà họ Lâm, có khả năng lớn là nhà họ Tôn sẽ rời khỏi.
So sánh với việc liên thủ với nhà họ Lâm để tạo áp lực cho nhà họ Diệp, trực tiếp đứng ngoài quan sát và nhà họ Diệp khai chiến với nhau, nhà họ Tôn sẽ đạt được lợi ích càng lớn hơn.
“Anh Lâm cứ việc yên tâm đi, nhà họ Tôn tôi đã quyết định muốn liên thủ với nhà họ Lâm, vậy thì nhất định sẽ chung tay đến cùng, nếu như khai chiến, cứ tính luôn nhà họ Tôn tôi vào.”
Dường như là Tôn Húc cảm nhận được sự lo lắng trong lòng của Lâm Thiên Trạch, vừa cười vừa nói, xem như là cho Lâm Thiên Trạch một viên thuốc an thần.
“Hai người đàn ông bắt tay lại với nhau để bắt nạt một người phụ nữ, đúng là một chút mặt mũi cũng không cần.”
Đúng lúc này có một tiếng cười lạnh tràn ngập sự châm chọc vang lên.
Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn sang, chỉ nhìn thấy bóng dáng đó đang chậm rãi bước đi tới.
“Người đi đầu chính là Vũ Văn Cao Dương, chủ nhân của gia tộc Vũ Văn.
Mà ở bên cạnh Vũ Văn Cao Dương còn có một người thanh niên đi theo, chính là Vương Thành được Dương Chấn nâng lên vị trí thừa kế.
Gặp lại Vũ Văn Cao Dương, trong lòng của Dương Chấn cực kỳ bình tĩnh, không có bất kỳ gợn sóng gì, giống như là đang nhìn một người xa lạ.
“Vũ Văn Cao Dương, ông cũng dự định nhúng tay vào à?”
Lâm Thiên Trạch lạnh lùng hỏi.
Tôn Húc cũng nâng mắt, lạnh lẽo nhìn Vũ Văn Cao Dương, sắc mặt cực kỳ không có thiện chí.
“Gia chủ Vũ Văn.”
Diệp Mạn khẽ gật đầu, trong ánh mắt còn có mấy phần cảm kích.
Vũ Văn Cao Dương cũng không mang theo nhiều người, mà chỉ mang theo dòng chính của gia tộc Vũ Văn, chỉ dựa vào câu nói lúc nãy của ông ta cũng có thể nói rõ ý đồ đến đây.
Đầu tiên, Vũ Văn Cao Dương khẽ gật đầu với Diệp Mạn, lập tức nhìn về phía Lâm Thiên Trạch, cười lạnh một tiếng: “Có thể cho phép nhà họ Lâm ông khi dễ một người phụ nữ, lại không cho phép gia tộc Vũ Văn tôi giúp đỡ cho người ta à?”
“Nếu như tôi không nhớ lầm thì mấy ngày trước sản nghiệp thuộc gia tộc Vũ Văn bỗng nhiên lại tổn thất to lớn, chuyện này còn có liên quan đến nhà họ Diệp đúng không?”
Tôn Húc cười híp mắt nói: “Gia chủ Vũ Văn không phải là thương hương tiếc ngọc, ngay cả lợi ích của gia tộc bị hao tổn mà cũng không có ý định truy cứu đó chứ?”
Vũ Văn Cao Dương thờ ơ cười một tiếng: “Chỉ là tổn thất mấy nghìn tỷ mà thôi, gia tộc Vũ Văn tôi có thể gánh vác nổi, cũng không cần Tôn gia chủ phải phí công làm gì.”
“Gia chủ Vũ Văn, chuyện lúc trước vô cùng xin lỗi.”
Diệp Mạn cũng thừa dịp nói lời xin lỗi.
Vũ Văn Cao Dương rất hào phóng, vung tay: “Chuyện nhỏ mà thôi, tôi ngưỡng mộ Diệp lão gia chủ đã lâu rồi, ngày hôm nay đến đây là để phúng viếng Diệp lão gia chủ.”
Dứt lời, Vũ Văn Cao Dương dẫn theo người gia tộc Vũ Văn bước lên phúng viếng.
Lâm Thiên Trạch và Tôn Húc đều không tiếp tục nói cái gì, trước khi còn chưa xác định được Vũ Văn Cao Dương có phải đang giúp đỡ cho nhà họ Diệp hay không, đương nhiên là bọn họ sẽ không quá đáng.
Một khi Vũ Văn Cao Dương muốn giúp đỡ cho nhà họ Diệp, vậy thì nhà họ Lâm và nhà họ Tôn liên thủ với nhau cũng không làm gì được nhà họ Diệp, ngược lại còn làm suy yếu thế lực của mình.
“Diệp gia chủ, tôi dự định nói chuyện hợp tác với nhà họ Diệp, không biết là Diệp gia chủ có đồng ý không đây?”
Vũ Văn Cao Dương bỗng nhiên lại cười ha hả nhìn Diệp Mạn rồi nói.
Nghe vậy, Diệp Mạn lập tức vui mừng, vội vàng nói: “Cầu còn không được.”
“Trước khi nói chuyện hợp tác, có phải nên đuổi những người không liên quan ra ngoài không?”
Vũ Văn Cao Dương cười hỏi.
Diệp Mạn sửng sờ, lập tức hiểu ý của Vũ Văn Cao Dương, nỗi lo lắng ở trong lòng rốt cuộc cũng đã được buông xuống, mặc dù là không nói rõ nhưng mà đã cho thấy gia tộc Vũ Văn có ý muốn hợp tác với nhà họ Diệp.
Sắc mặt của Lâm Thiên Trạch và Tôn Húc vô cùng khó coi.
“Lâm gia chủ, Tôn gia chủ, nếu như các người đến phúng viếng xong rồi, vậy mong mọi người rời khỏi nhà họ Diệp cho.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!