Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
" Anh ra ngoài đi...tôi muốn được nghỉ ngơi " Minh Nhi lạnh giọng đuổi Vương Hoàng đi.

Anh cứ đứng khư khư tại chỗ, không nhúc nhích, giáng vào người Minh Nhi một ánh nhìn rợn cả gai óc, thừa biết Vương Hoàng sẽ không làm theo lời, Minh Nhi chẳng buồn quan tâm, trở về giường kéo lấy chiếc chăn trùm kín mít.

" Anh cho người vào dọn dẹp đi, tôi rất ghét mùi máu tanh "

Bất thình lình, cả người Minh Nhi lẫn chăn đều bị Trịnh Vương Hoàng nhấc bỗng, cô sợ hãi hét toáng, hai tay còn không ngừng đấm vào ngực Vương Hoàng lia lịa.

" Trịnh Vương Hoàng, buông tôi ra anh muốn làm gì hả? "

Vương Hoàng im bặt, mặc cho Minh Nhi càn quấy, anh sải bước thật dài đến căn phòng khác, vinh thự của anh rất lớn, đâu đâu cũng có phòng trống, còn luôn chuẩn bị vật dụng đầy đủ. Chỉ cần thích, Vương Hoàng muốn chọn ngủ ở phòng nào cũng được.

Anh đặt gọn Minh Nhi trên đệm, xoay người tắt toàn bộ ánh đèn, phút chốc Minh Nhi không nhìn thấy được mọi thứ, bên tai chỉ nghe một tiếng * phịch *, phải vài giây sau khi thích ứng Minh Nhi mới nhìn rõ được cử động của Vương Hoàng.

Cơ thể tráng kiện còn mỗi chiếc quần tây dài trên thân, Trịnh Vương Hoàng nằm nghiêng người sang một bên, hai mắt khép chặt, cánh tay trái trải thẳng, tay phải đập đập vài cái lên đệm, trầm giọng ra lệnh.

" Nằm xuống đi,...anh hứa...chỉ ôm em thôi "

Minh Nhi do dự, cổ tay trái của Vương Hoàng đang bị thương, cô không muốn làm anh đau, Vương Hoàng lại vỗ * bộp bộp * lên phần bắp tay, ám chỉ Minh Nhi nằm lên đó.

Ngay khi cô gối đầu xuống, tức khắc Vương Hoàng ôm chầm lấy cô từ đằng sau, chiếc mũi cao không ngừng hít hà hương tóc, Minh Nhi đã sớm co ro, run rẩy dưới vòng tay Vương Hoàng, cô sợ, sợ anh sẽ không giữ lời, sợ anh không kiềm chế mà động vào người cô.

Chiếc lưỡi ẩm ướt và bỏng rát liếm lấy vành tai mềm mại của Minh Nhi, cô giật thót, sống mũi cay cay, trong lòng thầm mắng, Trịnh Vương Hoàng, đồ thất hứa, đê hèn.



Bã vai mịn màng bị Vương Hoàng miết chặt, nó hằng lên vết đỏ lựng, anh tham lam công kích từ đằng sau gáy cổ khiến người Minh Nhi cứng nhắc, không dám buông lỏng. Hai tay kiềm chặt bộ ngực nảy lửa, Vương Hoàng dịch Minh Nhi áp sát, chạm vào vòm ngực, tay trái kéo lấy bàn tay đang phòng thủ của Minh Nhi ra, tay phải mò mẫm từ eo vào tới ngực, chiếc áo lót bị anh giựt phăng, bộ ngực căng tròn phập phồng theo từng nhịp thở.

Bình thường Vương Hoàng sẽ bóp chúng, nhưng hôm nay anh lại đặt hờ bàn tay qua một lớp vải lên ngực Minh Nhi.

" Ngoan,...anh không ăn em, nhưng ngực của em là liều thuốc an thần của anh...anh ôm em và chúng ngủ "

Khi Vương Hoàng vừa dứt lời, Triệu Minh Nhi thở một hơi thật nhẹ nhõm, hôm nay bị tra tấn tinh thần quá nhiều, hai mắt cô dần lim dim, chẳng mấy chốc đã ngủ say như chết. Vương Hoàng hé mở đôi mắt, môi mỏng khẽ cong, anh xoay người Minh Nhi mặt đối mặt với mình, đặt lên trán cô một nụ hôn trìu mến, tay phải chạm nhẹ vào bụng Minh Nhi.

" Bảo bối...mau lớn để cùng papa giữ chân mama lại nhé " anh thì thầm.

Căn phòng tĩnh mịch bao trùm cả một màu tối đen, nửa đêm Minh Nhi giật mình tỉnh giấc, cả cơ thể đều bị Vương Hoàng ôm chặt, động đậy cũng khó khăn. Minh Nhi cố gắng chui rúc, cực lực mãi mới thoát khỏi tay Vương Hoàng, cô ngồi dậy trầm tư nhìn anh một lúc, anh đang ngủ, ngủ rất ngon lành.

Cái miệng mỏng còn phát ra những hơi thở khò khè, dù ở phương diện nào Vương Hoàng vẫn giữ cho bản thân một hình tượng mĩ nam đốn tim hàng triệu cô gái. Càng nhìn tự dưng dư vị chua chát ngấm đầy trong vòm miệng Minh Nhi, quá khứ gặm nhấm trái tim đầy đau đớn qua mỗi giây.

Trong một quyển tâm lý Minh Nhi đọc, nhà tâm lý học từng nói rằng, nếu tình bạn kéo dài đến 7 năm thì nó sẽ tồn tại suốt đời, ấy thế mà sao bây giờ lại thành ra thế kia?

Minh Nhi gục mặt vào đầu gối, màn đêm não nề khiến nước mắt chảy thành sông, cô âm thầm khóc, ước trong tâm cho mọi thứ đều tựa hồ như giấc mơ.

Thế nhưng, cô phải thật sự chấp nhận hiện thực, nhanh chóng dụi đi những giọt nước mắt, im lặng nằm xuống cạnh Trịnh Vương Hoàng. Khi hai mắt vừa khép lại, Vương Hoàng liền nghiêng người ôm chặt Minh Nhi, cảnh vừa rồi anh thấy hết, chỉ là giả vờ ngủ say tránh đánh động đến cô.

Nếu không mang thai thì vừa rồi chắc chắn Vương Hoàng sẽ hành Minh Nhi một trận lên bờ xuống ruộng.

....

Hai ngày sau, Giang Tuyết Tuyết được người của Trịnh Vương Hoàng đưa đến thăm Minh Nhi, đồng thời anh cũng gỡ bỏ mọi giám sát với cô, còn bồi thường cho người kia một số tiền lớn theo lời hứa.

Minh Nhi vừa thấy Giang Tuyết Tuyết đến vui mừng chạy ào tới quên bén cái chân đau, cả hai ôm nhau thắm thiết trước mặt Trịnh Vương Hoàng, anh không nán lại phá đám, tránh người cho hai cô nàng tâm sự với nhau.

Giang Tuyết Tuyết cùng Minh Nhi đến một căn phòng khác, cô nhâm nhi tách trà nóng hỏi thăm cuộc sống hiện tại của Tuyết Tuyết.

Biết được, sau khi được trả tự do Giang Tuyết Tuyết sống rất ổn, đôi chân cũng dần đứng dậy được, có lẽ không lâu nữa cô có thể bước đi khập khiễng.

" Vậy còn cậu...sống với hắn sao rồi? " Tuyết Tuyết dò hỏi.

" À...rất tốt..." Minh Nhi cười gượng, âu đôi mắt phản chủ lại không giấu nổi cảm xúc, cô cố đè nén nỗi đau, dẫu sao Giang Tuyết Tuyết cũng đã được trả tự do, Minh Nhi không muốn bạn bận tâm vì cô quá nhiều.

Giang Tuyết Tuyết đảo mắt, nhìn cơ thể vẫn còn vài vết xanh tím, cộng thêm một bên chân đi không vững của Minh Nhi, cô ngầm hiểu ra mọi chuyện. Chiếc tách cô cầm khư khư trong tay được đặt xuống bàn, còn chưa kịp mở miệng tra hỏi thì Thẩm Mi bên ngoài lớn giọng làm cắt ngang.

" Thiếu phu nhân, em mang điểm tâm đến ạ "

" Em vào đi "

Minh Nhi cất giọng cho Thẩm Mi vào, cô đặt xuống bàn một đĩa bánh bao xá xíu và một đĩa trái cây thượng hạng. Xong việc, cô nhanh chóng cúi người lui ra, Minh Nhi lại tươi cười đẩy hai đĩa đồ ăn sang phía Giang Tuyết Tuyết, mời dùng.

" Ăn chút điểm tâm đi Tuyết Tuyết "

Có lẽ vì cảnh giác nên Giang Tuyết Tuyết không động, chỉ đau đáu ánh mắt đăm chiêu sang Minh Nhi, cô đành cầm một chiếc bánh lên ăn trước. Ngay khi vừa cắm khỏi miệng, cô bỗng dưng buồn nôn, toàn là dịch vị xanh vàng dưới sàn.

" Minh Nhi, cậu sao vậy? Sao tự dưng lại ói như thế? " Tuyết Tuyết lo lắng, đưa tay vuốt liên tục vào ngực và lưng Minh Nhi.

Cô vừa nôn vừa khua tay, cố dồn cơn nghén vào trong.

" Không sao, chắc do dạo này tớ hay ăn lung tung nên bao tử có vấn đề "

Phải mất vài phút sau cơn buồn nôn mới dừng lại, Minh Nhi vịn lấy tay Giang Tuyết Tuyết ngồi lên ghế, biểu hiện vừa rồi làm Tuyết Tuyết nghi ngờ, nhìn bãi nôn dưới sàn cô chậm rãi hỏi chuyện.

" Minh Nhi...có phải cậu mang thai không? "

Câu nói như sét đánh ngang tai, hai chữ " Mang thai " khiến Minh Nhi sửng sốt, nhưng rồi cô lại gạt ngang nhận định đó của Giang Tuyết Tuyết. Cô không thể nào có thai nhanh như vậy khi mới vừa dừng uống thuốc tránh thai, có thể cô ói là vì bản thân còn ám ảnh vụ Trịnh Vương Hoàng bắt cô ăn thịt người.

Nghe thế, Giang Tuyết Tuyết kinh hồn khiếp đảm, ép Minh Nhi kể rõ đầu đuôi, vốn là bạn thân với nhau Minh Nhi cũng không giấu giếm, nghẹn ngào kể hết mọi chuyện.

* Rầm *

Đoạn Giang Tuyết Tuyết đập mạnh tay xuống bàn, đồ ăn theo lực đập văng lên tứ tung, không ngờ Trịnh Vương Hoàng lại tàn độc đến vậy. Miệng thì nói yêu Minh Nhi nhưng lại dùng thịt người cảnh cáo cô, còn bẻ trẹo chân, Tuyết Tuyết tức đến nổi tay vo thành nấm đấm, chửi thề.

" M.ẹ kiếp, tên súc sinh, chuyện kinh tởm như vậy hắn cũng dám làm "

" Suỵt, Tuyết Tuyết nhỏ tiếng thôi, Vương Hoàng nghe được là toi đời đấy " Minh Nhi vội ra hiệu cho Tuyết Tuyết, còn xoa xoa lên tay cô giảm lửa giận trong người.

Nhưng có làm gì thì Giang Tuyết Tuyết vẫn không nguôi được cơn giận, cứ nghĩ đến Trịnh Vương Hoàng khiến cô thân tàn thì máu điên trong người lại sôi sục cuồn cuộn. Giờ đây, Minh Nhi lại bị Vương Hoàng hành hạ, Tuyết Tuyết không khỏi căm hận.

" Minh Nhi, bỏ trốn đi...tớ đưa cậu đi "

Ngay khi câu nói vừa dứt, Minh Nhi toát mồ hôi hột, sợ cuộc trò chuyện bị nghe lén không ngừng đảo mắt dò xét xung quanh. Khi đảm bảo không có ai theo dõi Minh Nhi mới ngập ngừng trả lời.

" Làm sao mà thoát được...cậu cũng biết Trịnh Vương Hoàng bây giờ lớn mạnh như thế nào mà "

" Chẳng lẽ cậu chịu cả đời ở bên cạnh một tên ác ma sao? " Giang Tuyết Tuyết bức xúc chất vấn.

Thấy Minh Nhi im phăng phắc, mắt chớp lia chớp lịa, cúi gầm mặt xuống, Giang Tuyết Tuyết càng nhận định Minh Nhi đã có tình cảm với Vương Hoàng.

Ngay tức khắc, cô lăn bánh xe tới gần Minh Nhi, hai tay vồ lấy gương mặt bé nhỏ của Minh Nhi, gằn giọng.

" Minh Nhi cậu phải ghi nhớ những nổi ám ảnh mà Trịnh Vương Hoàng đã gieo rắc lên người cậu, hắn không còn là Trịnh Vương Hoàng tri kỷ của cậu..."

Nói đến đâu Tuyết Tuyết lại áp chặt tay vào mặt Minh Nhi đến đó, đôi mắt trợn tròn tỏa ra luồng sát khí mạnh mẽ.

" Cậu đừng quên tớ, Triệu Khanh và anh chàng giúp cậu bị tra tấn như thế nào...

Một ngày nào đó hắn ta không thích cậu nữa sẽ giống với bao kẻ giàu khác...thẳng tay quăng cậu vào quán Bar mua vui cho kẻ khác đấy "

Những lập luận đanh thép khiến đầu óc Minh Nhi rối như tơ vò, phút chốc tâm trí lấp đầy những ý nghĩ tiêu cực.
Nhấn Mở Bình Luận