Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
" Tiểu thư ơi, cô ổn chứ? Tôi vào nhé! "

Tiếng của bảo mẫu thúc giục, nắm cửa liên tục lây động, chỉ cần do dự thêm chút nữa Trịnh Vương Hoàng thật sự sẽ tàn xác những người ở đây.

Minh Nhi vì an toàn của họ buộc phải chấp thuận, cô cắn chặt vành môi dưới, hai hàng nước mắt chua xót ngược thành sông, cố kềm sự tủi nhục mà cất giọng ra ngoài.

" Tôi ổn, chắc do nãy tôi không cẩn thẩn làm rơi đồ mới gây ra tiếng ồn, cô đừng lo cho tôi, hãy quay về phòng đi, tôi cần được nghỉ ngơi sớm "

" À...vâng ạ...tiểu thư ngủ ngon..." bảo mẫu nghe vậy, tin là thật vội vàng đáp lại rồi mau chóng rời đi.

Bên ngoài trở về bầu không khí yên tĩnh, Vương Hoàng lồm cồm bồng Minh Nhi trở về giường, anh cởi ngay chiếc áo sơ mi trắng tinh vứt xuống sàn, Minh Nhi cay đắng nằm cuộn tròn dưới thân tráng kiện, chiếc lưỡi dài miết qua làn da nõn nà đang run rẩy, mỗi một nơi anh chạm môi đều để lại dấu hôn chủ quyền.

Đã rất lâu cơ thể nhỏ bé này chưa có lấy một ai động vào, Minh Nhi không thể thích nghi, phút chốc làm những động tác nhỏ phản kháng, tay lóng ngóng đẩy vòm ngực rắn chắc, hai chân chéo chặt cứng ngắc che phần dưới nhạy cảm, hể Vương Hoàng hôn vào đâu cô lại chà chà nơi đó ngay trước mắt anh.

" Thả lỏng đi, anh sẽ nhẹ nhàng với em " Vương Hoàng thều thào.

Minh Nhi lại nhắm chặt hai mắt, quay ngoắt mặt đi chẳng thèm nghe, còn vòng hai tay ôm chắt bộ ngực như tự vệ.

Hành động của cô như vậy càng Vương Hoàng nổi đóa, cường thế khóa trụ thân cô, cặp ngực căng mẩy không còn có gì che chở phập phồng theo nhịp thở, dưới con mắt thèm khát của Vương Hoàng, chúng đẹp đến mức làm anh b.ứt rứt.



Gương mặt mĩ miều trộn lẫn cảm xúc vừa ngượng ngùng vừa đau xót như mị hoặc câu nhân Vương Hoàng mất kiểm soát, cắn nhẹ lên quả Cherry chính giữa bầu ngực, dây dưa làm nó sưng táy, hết bên này lại tới bên kia, bàn tay ngỗ nghịch không quên bóp nắn, vần vò đủ hình thù.

" Chậc...của em to hơn rồi nhỉ? " Vương Hoàng tấm tắc khen nhưng vẻ mặt lại đểu giả như đang trêu ghẹo.

Minh Nhi chẳng buồn đáp, hai mắt vẫn nhắm, Vương Hoàng đưa môi trượt từ xương quai xanh xuống tới bụng, cắn nhẹ lên chiếc eo thon thả, vừa ngắm nghía vừa ngờ nghệch hỏi.

" Sinh con rồi mà bụng vẫn phẳng, Minh Nhi...em có chắc đã làm mẹ không vậy? "

Nghe đến đây, Minh Nhi như bị chọc giận, bực dọc mà quát tháo Vương Hoàng, còn trợn trừng mắt với anh.

" Anh muốn làm gì thì làm nhanh đi, đừng nhiều lời "

Môi mỏng bỗng giật giật, một bên mắt nhướng lên, Vương Hoàng cười khẩy, Minh Nhi dám to gan lớn mật lớn tiếng với anh trông khi cô đang nằm dưới thân anh, sắp bị anh ăn sạch sẽ mà vẫn mạnh miệng.

Đã thế, anh sẽ trừng phạt cô cho bỏ ghét, cái lưỡi hư hỏng lại nghịch ngợm quả Cherry vài cái, anh chồm lên thổi hơi thở bỏng rát vào tai Minh Nhi, cắn nhẹ trái tai, thì thầm.

" Hừm,...đêm còn dài, cần gì phải gấp gáp, em cứ tận hưởng đi, một chút nữa em sẽ van xin đừng dừng lại đấy! "

Dứt lời, Vương Hoàng không cho Minh Nhi kịp mở miệng, công thành đoạt tất môi anh đào đến chán chê lại chúi đầu xuống phần thân dưới trêu chọc vùng k.ín sâu nhất trong cơ thể Minh Nhi.

Kích thích cổ họng bé nhỏ mất kiềm chế " Ah " lên một tiếng, Minh Nhi xấu hổ cắn ngay mu bàn tay bịt chặt miệng, Vương Hoàng bá đạo kéo tay cô ra, thủ thỉ giọng gian manh.

" Anh muốn nghe tiếng em r.ên...đừng làm anh mất hứng...anh không đảm bảo sẽ nhẹ nhàng với em đâu đấy..."

" Hức...xin anh dừng lại đi..." Minh Nhi khóc bở cả hơi, yêu ớt cầu xin, thật tâm không muốn quan hệ với anh.

Nhưng, mọi thứ đã muộn, đứng trước cơ thể kiều diễm bao năm Vương Hoàng ao ước làm gì có chuyện anh tha cho cô, mặc cho cô khóc lóc, cầu xin khan cổ họng, anh lạnh lùng đem hai chân tách rộng ra, nhanh tay cởi ngay chiếc quần tây dài để lộ vật nam tính đang th.ắt chặt, c.uồng nộ chĩa thẳng về phía cô.

Minh Nhi tá hỏa, hoảng loạn mà bật người dậy giật lùi ra sau thành giường, sắc mặt Vương Hoàng lập tức đen kịt, gắt gỏng làm cô sởn gai óc.

" Mau nằm xuống cho anh...không nghe lời đừng trách anh nổi điên!!! "

" Không..." Minh Nhi lắc đầu, tỏ ý không muốn, vớ lấy chiếc chăn che đi cơ thể trần truồng, vài giây sau cô lại bình tĩnh cất giọng, dường như cô đã nghĩ ra kế khích tướng Vương Hoàng.

" Anh muốn làm cũng được, nhưng...hãy mang bao vào đi, tôi không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn "

Nhắc đến từ " bao ", sắc mặt Vương Hoàng càng thêm tối đen, hàng chân mày rậm nhíu lại, anh nín thinh, biết Minh Nhi như vậy là đang có ý từ chối cơ thể anh, từ chối tinh hoa của anh, cô tưởng rằng nói vậy sẽ làm anh nổi giận, cụt hứng mà bỏ về ư?

Thật sai lầm, anh đã có chuẩn bị từ trước, như đọc được mọi hành động của cô, đưa tay kéo chiếc quần qua, móc từ trong túi sau ra một hộp bao c.ao su, còn lắc lắc nó ngay trước mặt cô.

" Anh..." Minh Nhi chưng hửng, câm như hến, tay nắm chặt chiếc chăn.

" Em nghĩ nói vậy thì anh sẽ tức giận bỏ đi sao...thật ngu dốt...

Minh Nhi, em bắt anh phải ăn chay bảy năm, bây giờ thịt dâng tới tận miệng, em lại muốn anh nhịn...chờ kiếp sau đi " Vương Hoàng gằn giọng, lấy một cái bao từ trong hộp ra.

Thô bạo kéo mạnh Minh Nhi về phía anh, quăng luôn cả chiếc chăn xuống sàn, tách rộng hai chân mảnh khảnh quấn chặt lấy hông anh, không chút do dự đưa bao lên miệng xé nó ra.

Cứ ngỡ, Vương Hoàng sẽ đeo nó vào nào ngờ anh vứt luôn nó, không một động tác thừa lật úp Minh Nhi nằm sấp, chẳng cho cô chuẩn bị tâm lý liền ăn tươi nuốt sống cô từ đằng sau.

" Ah, đau quá..." Minh Nhi gào thét, cảm nhận được cơn đau xé ruột xé gan.

Tư mật bao năm qua không quan hệ giờ đây bị công kích đột ngột, không kịp thích ứng với vật nam tính to dài kia mà trầy xước, còn bị luận động kịch liệt đau càng thêm đau.

Hai hàng nước mắt thê lương tuông như thác đỗ, Minh Nhi bấu lấy ga giường, đôi môi vốn đang xơ xác còn bị cô cắn đến trầy trụa, Vương Hoàng đưa tay bóp chặt lấy mặt cô, không cho cô tự làm hại bản thân, thủ thỉ cái giọng âm trầm vào tai cô, thầm trách.

" Đau lắm đúng không?

Nhưng...nó chỉ là nỗi đau ở thể xác thôi, không đau bằng đây...khoảng thời gian em rời bỏ anh...nó đau biết nhường nào... " vừa nói Vương Hoàng vừa kéo lấy tay Minh Nhi đặt vào ngực mình, phần dưới càng thêm điên cuồng chiếm đoạt.

Mọi sự tức giận như trút hết lên cơ thể mảnh mai, Vương Hoàng không chút xót thương mỗi một nhịp điều dùng hết sức mà đẩy vào, đâm sâu đến tận tử cung, như xé toạt từng lớp thịt ấm nóng ở bên trong cơ thể Minh Nhi.

Cô vô lực rơi nước mắt, Vương Hoàng đột nhiên rút vật ấm nóng ra, kéo cô loạng choạng vào trong phòng tắm, đẩy cô đến trước bồn rửa mặt nơi có tấm gương soi.

Anh tách hai chân cô ra, giữ chặt eo nhỏ tiếp tục thô bạo th.âm nhập vào tư mật, bắt cô ngẩn đầu nhìn vào trong gương, hai cơ thể lõa lồ đang quấn chặt nhau, cô tủi nhục không muốn nhìn nhưng Vương Hoàng lại nắm chặt tóc, ép cô mở to hai mắt nhìn anh c.ưỡng đoạt cô.

" Nhìn đi...Minh Nhi, em mãi mãi là của anh, em có chạy đến đâu ông trời vẫn bắt em về với anh, số phận đã định đoạt em là của anh rồi...chúng ta là duyên nợ...đừng ngoan cố nữa... "

Minh Nhi lắc đầu liên tục, muốn phủ nhận hiện thực chua chát này nhưng không thể, Vương Hoàng đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô, còn hả hê cắn lên bờ vai trơn nhẵn của cô để lại dấu răng, hai tay xoa nắn bộ ngực no đủ, hành hạ cô với đủ mọi loại tư thế.

Mà, Minh Nhi khi ấy chỉ biết cắn răng chịu đựng nhìn Vương Hoàng như hổ đói vắt kiệt sức lực của cô, hút sạch toàn bộ mật ngọt trên người.

Trong căn phòng tĩnh mịch giờ đây chỉ vang lên tiếng thở hổn hển và tiếng * phạch phạch * va chạm của hai cơ thể.

Hơn 1h đồng hồ trôi qua, cuối cùng cũng đến đoạn chạy nước rút, tần suất luận động tăng gấp đôi, Vương Hoàng đạt được khoái cảm, gầm nhẹ trong cổ họng một tiếng " Ah ", bao nhiêu tinh hoa điều phóng thích vào bên trong Minh Nhi.

Anh ngửa cổ thở một hơi nặng trịch, khóe môi khẽ cong mãn nguyện, lúc này anh mới chịu tách khỏi người Minh Nhi, anh khẽ vuốt ve cơ thể ngọc ngà đang run run từng hồi, dịu dàng bồng Minh Nhi trở về giường.

Toàn thân cô đầy những dấu vết hoan ái, cô sớm đã mệt lã không còn thiết động đậy, mặc cho Vương Hoàng lau người rồi lại ôm cô vào lòng. Vài giây sau mí mắt khẽ cụp xuống, cô rơi vào giấc ngủ say, Vương Hoàng đặt lên trán cô một hôn trìu mến.

" Tiểu nhân ngư, đến lúc về nhà rồi..."
Nhấn Mở Bình Luận