Diệp Dĩ Muội nhìn anh ta với ánh mắt không hiểu, không hề đưa tay ra đỡ lấy chiếc túi giấy anh ta đưa.
“Váy của cô bẩn rồi, chiếc váy này là mới đấy, tặng cô!” người đàn ông dường như hiểu được suy nghĩ của cô, kiên nhẫn giải thích, bàn tay vẫn đưa ra trước mặt cô rất chân thành.
“Không được, sao tôi có thể lấy đồ của anh được chứ!” Diệp Dĩ Muội vội vàng từ chối, trong lòng đang rất hoài nghi: “Một người đàn ông, tại sao bên mình lại có một chiếc váy mới chứ?”
“Cô coi như giúp tôi, nhận đi!” anh ta nói vẻ rất khẩn thiết, đúng như là đang tìm kiếm sự giúp đỡ.
Diệp Dĩ Muội nheo chặt mày lại, nhìn anh ta không hiểu như đang mong muốn có được câu trả lời cho sự hoài nghi thắc mắc của mình.
Anh ta nhìn cô, khẽ cười, trên khuôn mặt thoáng qua một sự cay đắng.
“Vốn dĩ là mua cho bạn gái tôi, thế nhưng cô ấy được gả cho người khác rồi, nếu cô không nhận lấy thì tôi cũng vứt đi thôi.” Người đàn ông thu tay về, hướng về phía thùng rác như định vứt đi thật.
Diệp Dĩ Muội cúi đầu liếc nhìn chiếc váy màu trắng đã bị bẩn của mình, lại nghĩ tới ánh mắt chế giễu của Tần Hàm Dịch, cuối cùng cô cũng nhận lấy chiếc váy trong tay người đàn ông.
“Bao nhiêu tiền, tôi mua nó!” Diệp Dĩ Muội thực sự không muốn vô duyên vô cớ nhận đồ của người khác, cô liền mở miệng hỏi.
“Không cần đâu.” Anh ta lắc đầu, cười ấm áp nói: “Coi như là quà gặp mặt tôi tặng cô, chúng ta làm bạn với nhau nhé!”
Lời này nếu được nói ra từ miệng của kẻ khác thì chắc chắn Diệp Dĩ Muội sẽ từ chối và cảm thấy nó thật phù phiếm.
Nhưng, nó lại được nói ra từ miệng của người đàn ông này, nó làm cho người khác cảm thấy có gì đó rất chân thành.
Cô dường như bị mê hoặc vậy, không ngờ lại gật đầu nói: “Được!”
“Đi vào thay váy đi! Để tôi xem xem, con mắt của tôi thế nào.” Người đàn ông với nụ cười như gió xuân nhìn vào Diệp Dĩ Muội, nói lời dễ nghe nhưng lại rất tự nhiên, không hề giống với một người vừa mới quen biết.
Diệp Dĩ Muội nheo mày, liếc nhìn người đàn ông rồi có chút do dự, cuối cùng cô mấp máy môi hỏi :”Chúng ta….chúng ta quen biết nhau không?”
Người đàn ông nở nụ cười rạng rỡ, vui vẻ trả lời: “Quen chứ!” “Thật không?” con tim Diệp Dĩ Muội run lên, đôi môi cô nở một nụ cười nhè nhẹ.
“Ừm, thật!” người đàn ông gật đầu, anh ta đưa tay lên vỗ nhẹ vào trán cô: “Nếu như không phải vừa quen biết rồi thì sao tôi lại đứng đây nói chuyện với cô chứ!”
“Ý tôi không phải như vậy….” Diệp Dĩ Muội vội vàng muốn giải thích ý của mình, nhưng anh lại ngăn lời cô lại bằng cách anh nói: “Thôi được rồi, đi vào thay váy đi!
Nửa tiếng nữa là máy bay hạ cánh rồi. cô mà cứ thế này xuống máy bay mọi người lại nhìn cô mà cười đấy!”
Diệp Dĩ Muội nhíu mày lại, cuối cùng nhìn anh ta một cái, tuy có chút miễn cưỡng nhưng vẫn đi vào nhà vệ sinh.
Trong chiếc túi là một chiếc váy lụa màu trắng, nhìn thì cũng không phải rất đẹp nhưng khá là đặc biệt, độc đáo.
Rũ chiếc váy ra, gắn trên cổ áo là một chiếc vòng “kim cương.”
Diệp Dĩ Muội cũng chẳng nghĩ nhiều, bèn mặc chiếc váy vào người.
Cô thấy, chắc là chẳng có ai lại đi đem nhiều “kim cương” như vậy gắn vào một chiếc váy.
Hơn nữa, kể cả là có, người đàn ông đó chắc cũng không rộng lượng tới nỗi đem thứ đồ quý giá này tặng cho một người vừa mới quen biết như cô.
Lúc này, cô cũng chỉ nghĩ đơn giản, chẳng qua cũng chỉ là một chiếc vòng đá.
Thay váy xong, cô bước ra khỏi cửa, khi đứng trước gương, đúng là cô đã hết sức ngạc nhiên.
Chiếc váy này khi ở trong tay thì nhìn có vẻ như rất bình thường, nhưng sau khi mặc lên người, không hiểu tại sao lại mang lại hiệu quả giật mình thế này? Hơn nữa, nó vừa vặn tới mức như được may theo số đo của cô vậy.
Diệp Dĩ Muội không biết nên dùng từ gì để miêu tả nữa, chỉ có thể nói: “Đẹp quá, đẹp quá….”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!