Ai mà biết được, không bao lâu sau, chàng thanh niên đó đã quay trở lại, trong tay còn cầm một miêng gạc bông và thuốc nước.
Chàng thanh niên ngồi xuống bên cạnh Diệp Dĩ Muội, không hỏi một câu nào, bèn đỡ tay cô lên, bôi thuốc vào vết thương cho cô.
Sau khi xử lý xong vết thương cho cô, chàng thanh niên đưa tay mình lên, khẽ nhẹ nhàng lau nước mắt trên má cô: “Đừng khóc nữa, thiên thần thì không nên rơi nước mắt.”
“Thiên thần….” Diệp Dĩ Muội khẽ lẩm bẩm, cô tự cảm giác thấy cách gọi như vậy không phải được dành cho một cô bé nghèo suốt ngày bị cha dượng đánh đập như cô.
“Đúng, em là thiên thần.” Chàng trai dùng ánh mắt yêu chiều nhìn cô cười cười, nụ cười rạng rỡ đó như mang theo ánh sáng sưởi ấm cho cô.
Chàng trai với sự rạng rỡ đó hoàn toàn không hề giống với Hứa An Ca lúc này.
“Thế nhưng, thiên thần làm gì ăn mặc rách nát thế này…..” Diệp Dĩ Muội cúi đầu xuống nhìn bộ quần áo tả tơi trên người mình, cô nói chán nản.
“Đừng buồn, đợi sau này Dĩ Muội lớn lên, anh sẽ tặng em một chiếc váy chỉ có thiên thần mới có thể mặc, được không?”
Chàng trai nhìn vô với ánh mắt trìu mến, căn bản không giống như đang nhìn một người xa lạ.
“Anh biết em?” Diệp Dĩ Muội giật mình ngạc nhiên, lại vì tuổi còn nhỏ mà cô cũng không nghĩ nhiều.
“Không biết, chỉ là trước đây nghe thấy có người gọi em là Dĩ Muội.” chàng trai trả lời chắc chắn, vậy là cô liền tin.
“Vậy anh tên là gì?” Diệp Dĩ Muội nhìn chàng trai, lí nhí hỏi.
“Em gọi anh là An ca ca đi!” chàng trai suy nghĩ một lát rồi trả lời.
“Vâng, An ca ca.” Diệp Dĩ Muội vui vẻ gật đầu, ngây thơ cho rằng, từ nay về sau sẽ có thêm một người anh yêu thương cô.
Thế nhưng kể từ sau ngày hôm đó, anh cũng không xuất hiện thêm một lần nào nữa.
Cô đã tới bãi cát đó để đợi anh rất nhiều lần, bao nhiêu lần đi là bấy nhiêu lần thất vọng.
Sau này, thời gian trôi đi, cô lớn lên, mọi thứ gần như bị xóa nhòa hết, cô chỉ nhớ mơ hồ nụ cười tỏa nắng của anh.
Cùng với câu anh đã nói: “Em gọi anh là An ca ca đi!”
Cô không ngờ rằng, hi vọng thời thơ ấu lại mãi tới khi lớn lên rồi mới thành hiện thực.
Lúc này, trong lòng cô, bỗng nhiên sau niềm vui tương phùng là một sự chua xót. Vào lúc này, anh đột nhiên xuất hiện, rốt cuộc còn có ý nghĩa gì nữa?
Hứa An Ca không đuổi theo cô mà anh đứng ở phía sau cô, tiếng nói có phần kích động: “Dĩ Muội, việc chiếc váy thiên thần anh đã đồng ý với em, anh làm được rồi!”
Tần Hàm Dịch nghe thấy vậy, giận dữ đùng đùng đi tới bên cạnh Diệp Dĩ Muội, kéo tay cô, chất vấn: “Diệp Dĩ Muội, cô chẳng phải đã nói cô và anh ta không quen biết nhau cơ mà?”
Diệp Dĩ Muội thản nhiên nhìn vào khuôn mặt tức giận của Tần Hàm Dịch, không hề trả lời câu hỏi của anh ta, mà quay người lại nhìn Hứa An Ca, cười chế giễu rồi hỏi: “Chúng ta quen biết nhau sao?”
“An ca ca” là sự ấm áp duy nhất trong thời thơ ấu của Diệp Dĩ Muội.
Vào ngày tạm biệt anh, cô đã lấy hết dũng khí để hỏi: “An ca ca, ngày mai anh còn tới đây nữa không?”
“Có!” anh đã trả lời rất chắc chắn, tuy chỉ là một chữ thôi nhưng cái ngữ khí khi đó, cô vẫn nhớ rất rõ.
Chỉ là, anh đã không giữ lời mà không xuất hiện thêm một lần nào nữa.
Về sau, Diệp Dĩ Muội dần dần cũng tuyệt vọng rồi, cô mặc cảm cho rằng, cô là một đứa trẻ khó chịu, sẽ chẳng có ai thích cô cả.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!