Tịnh Kỳ giật mình mở to đôi mắt, bất giác run lên như vừa trãi qua loại chuyện rất kinh khủng.
Chiếc giường được tạo bởi đá hoa cương, dội đến da thịt cô một luồng khí lạnh toát khiến tứ chi đều trở nên nặng trĩu không thể nào nhúc nhích nỗi. Tịnh Kỳ ngơ ngác nhìn lên, trần nhà phía trên bao quát chỉ là một màu trắng xoá, phía dưới được bố trí rất nhiều thiết bị và máy tính, đều kết nối thông qua nhau. Nơi này, cô đã từng nhìn thấy khi đến thăm Amber. Vậy ra, nó chính là phòng thí nghiệm dưới lòng đất của Henry. Nếu như thế kẻ bắt cóc cô chính là hắn ta sao?.
Chưa kịp thích nghi với hoàn cảnh, thì âm thanh rên rỉ, đầy mùi nhục dục vang lên. Là giọng kêu dâm đãng của một người phụ nữ ngoại quốc.
Cô chậm chạp quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Đập vào mắt cô là hình ảnh Linda với mái tóc vàng buông xoã cùng cơ thể trần chuồng, đang nhấp nhô bờ mông trên đùi của gã đàn ông trung tuổi. Cả người đàn ông đó toát ra khí chất ngạo nghễ, sang trọng, nhưng khiến người khác nhìn vào đều có cảm giác phải mau chóng tránh xa. Khí chất này, rất giống một người....
"Lẽ nào ông ta chính là Simth Adela, cha của Henry?"
Người đàn ông đó dang hai tay đặt lên thành ghế, ngã người về sau với vẻ mặt vô cùng hưởng thụ. Nửa người trên vận áo vest đen sang trọng, còn bên dưới là chiếc quần âu đã bị kéo xuống tận mũi giày. Ông ta ngồi im như thế, để mặc Linda uốn éo phía bên trên.
Tịnh Kỳ thoáng chốc bị cảnh tượng phía trước làm cho kinh sợ, nhất thời chưa kịp phản ứng đã bắt gặp ánh mắt xanh của Simth Adela nhìn thẳng vào cô. Ánh mắt như lưỡi dao chĩa thẳng vào yết hầu.
Tịnh Kỳ cảm giác lạnh toát sống lưng, giật mình quay ngoắt đầu sang bên kia, lúc này mới chợt nhận ra tay chân đã bị bọn họ khoá chặt từ bao giờ "Khỉ thật! Visual đỉnh cao thế này thật khiến người khác quá ấn tượng. Đúng là biến thái hết chổ nói"
- Cô ta...ư..ưm...cô ta... đã tỉnh...ưm...rồi!
Linda không ngừng nhấp lên nhấp xuống, miệng thở dốc nói từng câu đứt quảng. Simth Adela chỉ nhếch miệng lên cười, rồi từ từ đứng dậy, đưa tay nhấc Linda ra khỏi người mình, quay đầu cô ả về chổ Tịnh Kỳ rồi dùng vật đang ***** *** cho vào từ phía đằng sau, liên tục mạnh bạo đẩy ra đẩy vào.
Linda phấn khích reo lên liên hồi.
- Oh.. my.. good... oh..oh... tuyệt quá!
Đến hồi cao trào, cô ả phóng khoáng hét toáng lên, sau đó quay người quỳ xuống, ưỡn bộ ngực căng tròn hứng trọn lấy chất dịch vừa được bắn ra.
Xong xuôi, Simth kéo khoá quần chỉnh tề, từng bước tiến về phía Tịnh Kỳ.
Thật kinh tởm, cô không muốn trông thấy mặt ông ta một chút nào, Tịnh Kỳ mím chặt môi, cảm giác cơ thể càng lúc càng lạnh hơn.
- Con gái, còn nhớ ta chứ?
Giọng nói vang lên bên tai làm Tịnh Kỳ giật bắn người. Thấy cô nằm im như không muốn trả lời, Simth Adela bèn vươn tay ra với ý định ép cô quay lại.
Đến lúc bàn tay ông chạm tới mái tóc của cô, thì một bàn tay khác đã vươn ra chặn lại.
- Bỏ bàn tay dơ bẩn đó ra, ông định làm gì hả?
Cả Tịnh Kỳ và Simth Adela đều kinh ngạc nhìn lên.
- Là con sao?, Henry.
Henry không màng trả lời, có vẻ hắn đã phải chạy vội về đây nên trong hơi thở có gì đó rất gấp gáp. Nhìn đến đôi tay của Tịnh Kỳ, Henry giận dữ quát lớn:
- Người đâu, mau mở khoá ra!
- Không được mở!
Simth Adela tỏ thái độ không hài lòng.
- Henry, con định chần chừ đến khi nào?. Có biết mỗi ngày trôi qua chúng ta đã thiệt hại lên đến hàng triệu đô la mỹ hay không?
- Tôi sẽ có cách của tôi, ông đợi đi!
- Đợi đến khi nào?. Nửa năm nữa cũng chưa chắc hoàn thành xong Tsar- DR3, ta muốn nhanh biến nó thành thứ vũ khí mạnh nhất mà bọn ngu ngốc đó sẽ không thể nào theo kịp. Đây mới chính là mục tiêu ban đầu của chúng ta, nếu con không xuống tay được thì để ta.
- Không được!. Đừng chạm vào cô ấy, muốn làm tự tôi sẽ làm.
Simth Adela đưa tay chạm vào tròm râu vương giả của mình, ánh mắt chờ đợi đặt trên người Tịnh Kỳ.
- Vậy đừng để ta đợi lâu quá.
Nói xong, Simth Adela quay người rời đi, theo sau là Linda trong bộ váy đen vô cùng gợi cảm.
- ---------------
Triệu Giai sau khi bị Mạc Thiên Lãnh vũ nhục, thì bị hắn đưa đến một công xưởng bỏ hoang cùng với Lưu Thiên Đông. Nhân lúc Mạc Thiên Lãnh ra bên ngoài nghe điện thoại, còn đám đàn em của hắn đang tập trung một chổ chơi thuốc. Thì Lưu Thiên Đông và Triệu Giai liền tìm cách thoát ra ngoài, sau khi cởi được trói, hai người họ vội vàng trèo qua ô cửa sổ, nhảy ra bụi cỏ bên ngoài. Triệu Giai đỡ lấy Lưu Thiên Đông với chiếc chân bị đau cùng cơ thể đầy rẫy thương tích mà bước vội về phía trước.
Mạc Thiên Lãnh bất ngờ nhận được tin công ty của hắn bổng chốc lâm nợ WBG ( nhóm ngân hàng thế giới) lên đến gần 1 tỉ USD. Nghe xong hắn trở nên vô cùng suy sụp, chân tay không ngừng run lẩy bẩy "Chuyện gì xảy ra vậy, tại sao lại có thể như thế?"
Nguyên nhân là do đêm qua số cổ phiếu MEX vốn giữ mức giá thấp nhất lại đẩy lên đứng đầu bảng xếp hạng với giá cao gấp 100 lần, nên Mạc Thiên Lãnh đã ra lệnh bán hết cổ phiếu và không ngừng điều động vốn từ các nơi để vội vàng thu mua MEX và có dự định sẽ bán ra ngay trong đêm. Nhưng chưa kịp tung ra, thì MEX rớt giá thảm hại, còn là cổ phiếu của nghành công nghiệp nhựa hoá chất đang trền đà phá sản.
Chưa khi nào chỉ trong vòng vài tiếng tỉ số sàn lại biến động như vậy. Chỉ có thể hiểu rằng, sàn trên hệ thống không hề thay đổi, mà thứ thay đổi chính mà bảng số liệu mà hắn nhận được mà thôi.
"Kẻ nào đó đã bày ra sàn giao dịch ảo này, còn có khả năng mượn danh giới chức che đậy nguồn tiền mượn từ WBG, khiến ta tin rằng số tiền đó là từ ngân hàng trong nước. Để rồi cuối cùng tự mình bước vào cái bẫy hoàn hảo này. Kẻ làm được điều đó chỉ có thể là thằng cháu trai yêu quý của ta, Mạc Tư Hàn"
Mạc Thiên Lãnh nghiến chặt răng đến mức các vết nhăn trên khuôn mặt hắn dồn lại với nhau, hắn giận dữ gào lên, ra lệnh cho đám đàn em mang Triệu Giai đến trước mặt hắn.
Tuy nhiên, tên đàn em bước tới nơi giam giữ Lưu Thiên Đông và Triệu Giai thì đã thấy hai người họ bỏ trốn khỏi đó từ khi nào. Hắn run sợ la lên, liền bị Mạc Thiên Lãnh lao tới giáng cho một bạt tai, tiếp theo hắn giơ chân đạp thêm một cú, khiến cả người tên đó ngã lăn ra đất. Khuôn mặt Mạc Thiên Lãnh đỏ bừng bừng, mắt hắn lòng sọc y như con thú bị chọc tiết.
Mấy tên còn lại liền vội vàng rút súng, tức tốc lao qua ô cửa sổ, nhảy vọt ra bên ngoài.
Nghe tiếng bọn chúng từ xa dội đến, Triệu Giai liền ngoái đầu nhìn về sau, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hoảng hốt vội kêu lên,
- Lưu Thiên Đông, mau lên, chúng sắp đuổi đến nơi rồi.