Bạch Tử Phong nhăn mặt, nghiến chặt lấy răng. Chỉ chưa đầy 5 giây sau cơ thể anh đã có phản ứng vô cùng khác lạ. Bạch Tử Phong thoáng chốc rùng mình, các tế bào như có hàng ngàn, hàng vạn con vật đang cắn phá, cảm giác nóng nực, bí bách nhanh chóng ập tới như thiêu đốt cơ thể anh.
- Cô tiêm gì cho anh ấy thế hả?
Tịnh Kỳ nhìn biểu cảm khác lạ của Bạch Tử Phong liền không khỏi lo lắng. Còn Linda thì không nhịn được mà đắc ý cười lên.
- Rất nhanh, cô sẽ được biết thôi.
Nghe lệnh, bọn họ cởi trói và quăng Tịnh Kỳ vào phòng giam. Cô không hiểu dụng ý của Linda, càng không biết cô ta sẽ làm gì với Bạch Tử Phong, nên chỉ đành lẳng lặng nhìn về phía bọn quan sát.
Bạch Tử Phong khó chịu liên tục lắc đầu qua lại, ánh mắt anh trở nên đục mờ, phảng phất những tia máu đỏ đầy kinh sợ.
Linda vội cởi chiếc váy của mình, khiến phân nửa cơ thể của cô ả phơi bày ra trước mặt Bạch Tử Phong. Tiếp theo, cô ả cởi từng nút áo sơmi của anh, dùng hai tay vạch nó sang hai bên hông, ngó thấy nét mặt Bạch Tử Phong đã thực sự ngấm thuốc, cô ta mới đắc ý bắt đầu dùng đôi gò đẫy đà áp chặt vào khuôn ngực của Bạch Tử Phong.
Bị kích thích Bạch Tử Phong không thể nào chịu được mà nghiến chặt răng ken két, cơ bắp được đẩy lên cuồn cuồn, kèm theo đó là sự ấm nóng chà xát từ da thịt khiến mồ hôi phủ bóng lên thân hình săn chắc của anh.
Linda càng thêm phần đắc ý, liên tục dùng bộ ngực di chuyển qua lại không ngừng. Chưa hài lòng, cô ả còn đưa tay giữ chặt lấy khuôn mặt của Bạch Tử Phong, ép chặt nó xuống bộ ngực của mình.
- Nào chàng trai, hãy tận hưởng đi, nhớ lấy mùi vị này nhé... nào... ngậm lấy nó đi... nhanh lên.... nhanh lên...
Bạch Tử Phong như người mất hết lí trí, cơ thể anh nóng ran, chỉ muốn cùng ai đó xả hết tức khí đang cuộn dâng trong người. Nghe lời dẫn dụ của Linda không kiểm soát được hành động mà ngậm lấy nụ hoa của cô ả ra sức cắn mút.
- Ngoan... ngoan... lắm...oh my..good....
Cô ả kích thích kêu lên, làm đám vệ sĩ xung quanh không chịu được mà nuốt nước miếng ừng ực.
Bất ngờ Linda lùi người về phía sau, nhanh chóng kéo váy lên cao, trở về dáng vẻ lạnh lùng, yêu nghiệt.
- Thế đủ rồi!. Cởi trói rồi ném anh ta vào trong đi.
Đang trong cơn khát tình, bị hụt hẫng Bạch Tử Phong liền khó chịu nắm chặt lấy hai bàn tay, đến lúc bị chúng đẩy vào trong phòng giam, bước chân liền trở nên loạng choạng mà đưa tay dựa vào thành tường.
Tịnh Kỳ hoảng hốt lao vội đến chổ của anh, lại bị Bạch Tử Phong vung tay xô ngã.
- Tránh xa...mau tránh xa anh!
Tịnh Kỳ ngỡ ngàng nhìn Bạch Tử Phong, sau đó lồm cồm bò dậy lao về phía song sắt bạc.
- Linda, cô đã tiêm thứ gì cho anh ấy hả?
Linda bình thản bước lại chổ cô, ném vào đó một con dao găm nhỏ.
- Cầm lấy!
- Ý gì đây?
Đôi tay nắm chặt song sắt của cô chợt run lên, vừa sợ vừa lo, cô không biết mục đích Linda đưa dao là muốn cô phải làm gì?. Chỉ cảm nhận đó sẽ là loại chuyện vô cùng kinh khủng.
- Cô không biết gì sao?. Anh ta vốn dĩ rất thích cô, nhưng hình như lại không đủ cam đảm thổ lộ. Chỉ là vừa rồi tôi tặng anh ta một liều kích dược được thêm vào đó thành phần nấm thức thần, liệu nó sẽ giúp anh ta đạt được một "good trip" (chuyến đi vui vẻ) hay một "bad trip" (chuyến đi tồi tệ) đây.
- Nếu cô không tìm cách giúp anh ta có cảm giác lên thiên đường. Thì ngược lại, anh ta sẽ chỉ muốn đập phá mọi thứ bên cạnh, và tất nhiên là sẽ muốn giết người nữa. Nếu vậy, cô phải làm sao đây, sẽ bảo vệ bản thân hay là giúp đỡ anh ta?
- Đồ ác quỷ!
Tịnh Kỳ tì chặt đôi tay lên song sắt, ánh mắt căm hận nhìn vào vẻ mặt đắc ý của Linda, cô ta quay người miệng huýt sáo thành một giai điệu, hoà cùng đó là tiếng giày cao gót vang lên vô cùng lạnh lẽo.
Bạch Tử Phong nắm chặt bàn tay đặt lên bức tường, ánh mắt như thú dữ chăm chăm nhìn vào cô. Bổng chốc đầu óc anh quay cuồng, điên đảo, cảm giác hứng phấn bên dưới ban nãy bị Linda kích thích liền khiến cơ thể anh không thể nào kìm hãm được. Trong tâm trí liền nghĩ đến viễn cảnh được va chạm thể xác với người con gái mình yêu, không tự chủ được mà lao đến bên Tịnh Kỳ.
- Đừng, Tử Phong... là em Tịnh Kỳ đây, anh làm ơn tỉnh táo lại được không...
Tịnh Kỳ sợ hãi kêu lên, cô không muốn như lời Linda nói là sẽ làm tổn hại đến anh, nhưng lại càng không thể để anh thực hiện được hành vi mất kiểm soát này.
Bạch Tử Phong ôm chặt Tịnh Kỳ vào lòng, điên cuồng cúi xuống hôn khắp mặt và cổ của cô. Tịnh Kỳ hoảng loạn vung tay đánh liên tục vào bờ ngực rắn chắc của anh.
- Tử Phong... Tử Phong...
- Tịnh Kỳ...tôi muốn em...tôi muốn em...
Bạch Tử Phong không kiềm chế được cảm xúc mà rên rỉ bên tai cô. Bàn tay nóng rát luồn vào vào bên trong áo Tịnh Kỳ, đặt vào điểm mẫn cảm trên cơ thể.
- Bạch Tử Phong, dừng lại!
Bạch Tử Phong phút chốc giật mình, ngước nhìn thẳng vào đôi mắt phảng phất sự sợ hãi của Tịnh Kỳ. Thần trí như tỉnh táo hẳn, Bạch Tử Phong vội vã thu tay rồi đẩy mạnh Tịnh Kỳ ra xa, đôi mắt trắng dã như kẻ vô hồn.
"Bạch Tử Phong, cô ấy là người mày không thể đụng vào, không được làm thương tổn cô ấy, tuyệt đối không được"
Nhưng cơ thể bị chất kích thích xâm nhập, không thể nào phản kháng được bản năng đang trỗi dậy mạnh mẽ. Trong đầu anh quay cuồng, ảo ảnh mộng - thực, lúc mang cảm giác bay bổng đến thiên đường khi thì chìm xuống ngục sâu tăm tối.
Bạch Tử Phong lần nữa quay đầu nhìn Tịnh Kỳ, anh như con thú đang phát dục, ham muốn nhìn chằm chằm vào cô. Tịnh Kỳ sợ hãi lùi về sau góc tường, lúc Bạch Tử Phong lao lên, cũng là lúc cô vươn mình về phía con gao găm.
Nhưng Bạch Tử Phong không phải là nhắm vào cô, mà là nhanh tay chộp lấy con dao khi cô vừa chạm tới.
Tay Bạch Tử Phong run run, đầu lưỡi dao nhọn hoắt chĩa thẳng lên trên.
- Tử Phong..., anh định làm gì... mau... mau buông nó ra.
Tịnh Kỳ sợ hãi ngồi bệt dưới sàn, ánh mắt hoang mang mấp máy từng câu. Mồ hôi vã ướt khắp người Bạch Tử Phong, anh hít một hơi, giơ cao con dao lên rồi đâm xuống đùi của mình.
"Aaaaaaaaaaaa"
Bạch Tử Phong đau đớn gào lên, sau tiếng kêu đau lòng là âm thanh cười lên vang vọng của Linda.
Đồng tử mở to đầy sợ hãi, Tịnh Kỳ thất thần nhìn máu bắn ra từ chân Bạch Tử Phong, chưa chịu dừng lại, Bạch Tử Phong như càng hăng hơn, tiếp tục giơ con dao lên rồi lại đâm tiếp vào đùi của mình.
- Tử Phong, dừng lại, dừng lại đi!
Tịnh Kỳ vội vã đứng dậy, biết không thể ngăn cản được việc Bạch Tử Phong tự hành hạ cơ thể mình. Cô mau chóng chạy về phía sau lưng anh, chấp đôi bàn tay giơ ra phía trước, liên tục hít vào thở ra với dáng vẻ vô cùng căng thẳng.
"Tử Phong, xin lỗi anh"
Tịnh Kỳ giơ đôi bàn tay lên cao, dùng hết sức dáng một cú thật mạnh vào sau gáy của Bạch Tử Phong. Mắt anh trợn ngược, sau đó con dao trên tay liền rơi xuống sàn, Bạch Tử Phong theo đó đổ dạt người sang một bên.