Đã ăn nhờ ngủ nhờ người ta, còn lấy trận pháp rác rưởi của mình đổi lấy một đống linh thạch, tôi đây cũng biết ngượng chứ.
Vì thế ngày hôm sau tôi bảo Mộc Khả Nhân rằng muốn tự mình đi tới tiệm thu mua để bán trận pháp.
Kết quả lại biến thành cả ba người tôi, Mộc Khả Nhân và Lương Ân đi xuống phố.
Mộc Khả Nhân bảo hắn không an tâm để người mù như tôi đi một mình. Lương Ân bảo hắn không an tâm để Mộc Khả Nhân đi theo tôi, làm hắn tức gần chết.
Tôi cứ tưởng Lương Ân quan tâm thái quá, hoá ra lại là thật. Đợi xuống tới phố thấy náo nhiệt đông vui, Mộc Khả Nhân quên béng luôn việc chính, chạy đi theo dòng người tấp nập từ bao giờ không hay.
Lương Ân bất đắc dĩ giải thích với tôi: "Từ bé hắn đã được gửi vào Thanh Sơn phái, ít khi ra ngoài nên tính tình có hơi trẻ con."
Tôi xua tay, ngụ ý chính mình không để bụng. Dù sao ban đầu tôi còn định đi một mình mà.
"Đoạn đường phía trước có hơi đông, ngươi có muốn nắm tay ta không?" Lương Ân đột ngột hỏi.
Tuy tôi có thể dùng linh khí để thăm dò và tai để nghe, nhưng đúng thật là nhiều người thì có hơi phiền. Tôi nghĩ mình cũng đã mặt dày mặt dạn nhờ người ta giúp đỡ biết bao nhiêu lần rồi, thêm một lần cũng chẳng sao, bèn gật đầu đồng ý: "Vậy thì làm phiền ngươi rồi."
Vừa dứt lời, tay Lương Ân đã bao phủ lấy tay tôi. Bàn tay hắn vừa to lại rộng, các đầu ngón tay lẫn lòng bàn tay đều đầy vết chai sạn do cầm kiếm. Móng tay cắt rất gọn, không đâm tôi tí nào.
Có điều hai người con trai vừa đi đường vừa nắm tay như thế này cứ kỳ cục thế nào. Tôi thấy bầu không khí có hơi tĩnh lặng quá, bèn kiếm chuyện hỏi: "Hôm nay là ngày gì mà đông đúc đến vậy?"
"Ta cũng không biết, đợi lát nữa Mộc Khả Nhân quay về hỏi hắn vậy." Lương Ân đáp.
Cuộc đối thoại chấm dứt tại đây.
Lòng tôi hơi đổ mồ hôi, thật sự không biết nên nói gì thêm cho đỡ lúng túng. Giá mà tôi có mắt thì còn thử quan sát biểu hiện của hắn được, đằng này tôi không tài nào biết tâm trạng hắn ra sao, cũng không biết có nên gợi chuyện tiếp hay không.
Tiệm thu mua trận pháp cách quán trọ chúng tôi ở không xa, cho nên đi một chốc đã tới.
Tôi rốt cuộc cũng thoát được tình thế lúng túng, rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay của Lương Ân.
Ông chủ tiệm là người hào sảng, không ép giá tôi quá nhiều, đồng ý mua hết một lượt trả tiền ngay, còn dặn tôi sau này muốn bán thì cứ đến tìm mình.
Cầm linh thạch trên tay, tôi mới sực nhớ chuyện nhẫn trữ vật: "Ngươi có biết chiếc nhẫn này Mộc Khả Nhân mua hết bao nhiêu không, để lát nữa ta trả cho hắn."
"Không đáng giá đâu." Lương Ân đáp, "Ngươi cứ giữ đi."
Biết tính Lương Ân như thế, tôi cũng không hỏi thêm, định bụng bao giờ gặp riêng Mộc Khả Nhân thì giúi linh thạch vào tay hắn vậy.
Chúng tôi vừa bước ra khỏi cửa tiệm, Mộc Khả Nhân đã chạy tới: "Tìm được hai ngươi rồi!"
Lương Ân lạnh lùng mắng hắn: "Ngươi một hai bảo không an tâm để Huyên đi một mình, kết quả vừa xuống phố đã chạy mất tăm, bây giờ còn mặt mũi kêu rằng tìm được chúng ta?"
Mộc Khả Nhân hẳn cũng biết mình sai nên cười hì hì tạ tội: "Xin lỗi, xin lỗi. Ta thấy sư huynh là người cẩn thận chính trực, cho nên mới dám giao y cho ngươi rồi mới chạy đi đấy chứ."
Sau đó hắn ném cho tôi mấy món ăn vặt mình mua được, chưa đợi tôi hỏi đã ba hoa chích choè kể những gì mình thấy.
Hoá ra Trúc Nhã quán của nơi này có tổ chức một cuộc thi hoa khôi, khán giả có thể dùng tiền để mua hoa và rượu cho thí sinh yêu thích. Người thắng cuộc sẽ trở thành đầu bảng của Trúc Nhã quán, được nâng kiệu đi khắp một vòng quanh thành trấn để mọi người chiêm ngưỡng.
Lương Ân nghe xong thấy lạ: "Với tính tình này của ngươi mà lại không chạy đi xem hoa khôi à?"
Mộc Khả Nhân ho nhẹ: "Sư huynh cứ nghĩ về đệ như hạng dâm tà thiếu đứng đắn thế. Thật ra đấy là vì Trúc Nhã quán là nam phong quán, ta lại không thích đàn ông, đến xem làm gì cơ chứ."
Tôi ồ lên một tiếng: "Ta muốn đi xem thử."
Nếu hoa khôi là nữ thì tôi chẳng xem đâu. Nam thì đến xem cũng không tệ.
Mộc Khả Nhân dường như sợ tôi không hiểu: "Nam phong quán có nghĩa là thanh lâu toàn kỹ nam, một đám hoa khôi cũng chỉ là mấy tên đàn ông uốn éo thôi."
"Không sao, ta thích đàn ông uốn éo mà." Tôi bình thản đáp.
Nếu là Mộ Quang Dao uốn éo thì càng thích.
Tôi nói xong thì Mộc Khả Nhân dường như mới nhớ ra tôi thích đàn ông, còn từng lấy chồng nữa.
Lương Ân gõ đầu hắn, bảo hắn nói nhiều như vậy làm gì, dẫn đường là được. Chắc gõ đau lắm vì Mộc Khả Nhân cứ ôm đầu thút thít mãi.
Lúc chúng tôi tới nơi thì Trúc Nhã quán đã chọn ra được mười người đứng đầu rồi. Mấy người ở bên dưới không ngừng ném tiền mua hoa và rượu cho người mình thích, con số càng lúc càng tăng đến mức nghe thôi cũng giật nảy mình.
Mộc Khả Nhân trầm trồ: "Với đà này vị trí đầu bảng phải lên tới một vạn lượng vàng mất."
Tôi ngồi xuống bên cạnh Lương Ân, chép miệng: "Một vạn lượng vàng mà nhiều cái gì."
"Với người tu tiên chúng ta thì không nhiều, nhưng với bách tính bình thường thì con số này rất cao đó." Mộc Khả Nhân giải thích, "Xưa giờ rất hiếm khi đạt được con số cao như vậy, chắc nhờ có bí cảnh Ly Lan mở gần đây nên nhiều tu sĩ đến góp vui mới kiếm được nhiều thế."
Tôi hỏi hắn: "Ngươi có biết kỷ lục cao nhất là bao nhiêu không?"
Hắn mờ mịt đáp: "Ta không biết. Ngươi biết sao?"
Tôi liền đưa ra một con số: "Một ngàn vạn lượng vàng."
Mộc Khả Nhân nghe xong hít khí lạnh xuýt xoa: "Nhiều đến như vậy? Rốt cuộc là cô nương ở thanh lâu nào? Dung mạo chắc phải như thiên tiên!"
"Không phải cô nương, hắn là nam tử." Tôi đang nói thì phát hiện Lương Ân bóc hạt dẻ nhét vào tay tôi từ lúc nào, bèn thuận tay cho vào miệng ăn.