Cái mông tôi vừa cảm nhận được nệm ghế mềm mại bên dưới, bên tai đã vang lên tiếng đánh nhau loảng xoảng.
"Không xong rồi cậu chủ ơi! Mợ hai và mợ ba đang đánh nhau!"
Tên người hầu mặt mũi mờ mịt chạy vào thông báo, mí mắt tôi đã bắt đầu giật giật. Mợ hai? Mợ ba?
Tôi đứng dậy, nói với gã: "Mang ta ra chỗ họ."
Cùng lúc đó Mộng Kính cũng kịp thời nhét vào đầu tôi tình huống hiện tại.
Cậu chủ nhà họ Hồ đến tuổi trưởng thành được gia đình kết mối lương duyên cùng "cô vợ" Mộ Quang Dao, hai người tình cảm tốt đẹp ấm êm vô cùng. Nào ngờ mợ cả bất hạnh mất sớm vì bạo bệnh, để lại cậu chủ nhỏ (là tôi) cô đơn bóng chiếc một mình.
Người trong nhà thương cậu chủ tráng niên mất vợ, bèn hỏi cưới "con gái nuôi" Lương Ân qua đây. Hắn từ bé đã được nhà họ Mộ nhận nuôi, tuy dung mạo không giống nhưng khí chất đều được bồi dưỡng tỉ mỉ như Mộ Quang Dao, mọi người cảm thấy người "vợ" mới này sẽ giúp tôi giải khuây.
Nào ngờ không lâu sau đó tôi ra ngoài đi chơi bất ngờ gặp được Man Di có gương mặt giống hệt người vợ cả đoản mệnh của mình, lòng ngứa ngáy không chịu được ép người ta về làm vợ lẽ cho mình. Man Di mồ côi cha mẹ lại không có quyền thế, bị cậu chủ nhỏ mang về nhà cũng chẳng dám hó hé chống đối.
Trong nhà thiếu vợ cả quả nhiên sẽ khiến vợ lẽ không cam lòng, Lương Ân và Man Di không ai ưa ai, nhiều lần móc mỉa hãm hại lẫn nhau. Ai ngờ lần này lại quậy tới mức cầm kiếm đánh không thương tiếc, cứ như gặp phải kẻ thù không đội trời chung.
Tôi rất có ý kiến, cực kỳ có ý kiến về giấc mơ này. Có điều hiện tại không phải lúc, mà Mộng Kính dường như cũng nhận ra mình làm sai nên trốn mất biệt.
Mắt thấy bọn họ từ xa xa, tôi chẳng rảnh hỏi tội nó ngay. Tôi sấn tới, lớn giọng quát: "Dừng lại!"
Ở trong mộng Lương Ân và Man Di chỉ là người bình thường, dù võ nghệ cao cường tới đâu cũng chẳng gây tổn hại kinh khủng như lúc thi triển thuật pháp được. Thấy tôi bước vào phạm vi đánh nhau, bọn họ đều đồng thời buông vũ khí xuống.
Man Di chạy tới nắm tay áo tôi kéo nhẹ, gương mặt xinh đẹp lúc này đã lấm lem cát bụi: "Huyên ơi, là hắn khiêu khích ta trước."
Lương Ân lạnh lùng khinh thường bộ dáng khép nép lấy lòng của y, đứng im tại chỗ.
Tôi đâu có ngốc đến mức nghe không hiểu. "Khiêu khích" chứ không phải "ra tay", có nghĩa y mới là người bắt đầu đánh.
Man Di thấy dùng mỹ nam kế không lay chuyển được tôi, lại bắt đầu giả bộ ấm ức: "Lần này ta bị oan thật mà..."
"Mấy hôm nay cậu bị bệnh, mợ ba không khéo chăm sóc nên đành nhờ ta hỗ trợ. Chẳng hiểu sao y lại đột nhiên cho rằng ta xúi cậu đuổi y đi, nên cầm kiếm tới đánh ta." Lương Ân cắt ngang, tóm tắt mọi chuyện.
Ánh mắt của tôi đảo về phía Man Di. Y hơi chột dạ láo liên một chốc, nhỏ giọng đáp: "Hắn vào chăm sóc cậu chưa được bao lâu thì câu đầu đã kể lể mình được cưới gả trước ở với cậu lâu ra sao, câu sau thì đem mợ cả ra làm bình phong, ỷ vào việc bản thân là em của mợ cả để cậu thấy tội lỗi với hắn. Đã thế còn khinh thường ta phận thiếp thất, dầu gì ta cũng là người được cậu Huyên cưới gả đàng hoàng chứ có phải không danh không phận đâu."
Vốn ban đầu chỉ cạnh khoé một tí, nào ngờ mắng chửi một hồi hai bên liền nóng mặt, sau đó không nhịn được lao vào đánh nhau, thậm chí cả vũ khí cũng lấy ra.
Tôi sau khi nghe xong đầu đuôi: "..."
Khoan bàn tới việc cả "mợ hai" và "mợ ba" đều cao hơn tôi cả cái đầu, không ai cảm thấy có vấn đề gì khi "vợ" của tôi đều là nam sao?!
"Mơ thôi, mơ thôi." Mộng Kính ló ra an ủi đôi chút.
"Nếu bọn họ mà có bầu..." Tôi nghiến răng đe doạ.
Nó lắc đầu như trống bỏi: "Đương nhiên không rồi! Ta vẫn còn muốn sống, sao dám làm chuyện như vậy!"
Kể ra cũng đúng, nếu nó thật sự dám để thiết lập Lương Ân và Man Di mang thai được, e rằng sau khi tỉnh dậy sẽ bị hai người bọn họ thay phiên bổ ra.
"Bọn họ đã ngừng đánh nhau rồi, có thể rời khỏi đây chưa?"
"Chưa được đâu, họ chỉ mới tạm hoãn vì ngươi thôi. Thời gian trong mơ không giống ngoài đời, hiện tại trôi qua chưa tới một sát na nữa." Mộng Kính ấp úng, "Tốt nhất ngươi nên... an ủi vuốt ve cả hai thêm chốc lát, tối thiểu để hai người có thể bình tâm lại. Hơn nữa đây cũng là cơ hội tốt, trong này bọn họ không mạnh kinh dị như vậy, ngươi có thể giúp họ giải quyết mâu thuẫn, một nhà ba người nắm tay nhau quay trở về."
Tôi nhìn cánh tay gầy khẳng khiu của mình, lại nhìn cơ bắp trên người hai "cô vợ" kia, tự thấy bản thân không đủ tài đức để sở hữu hai vị tuyệt sắc giai nhân này.
Cũng may trong mơ cả Lương Ân lẫn Man Di đều khá nghe lời cậu chủ, sau khi tôi ra mặt thì hai người họ thật sự thôi không đánh nữa.
Mỗi tội Man Di hở tí lại lườm nguýt nguýt người ta. Lương Ân giáo dưỡng cốt cách con nhà quyền quý đương nhiên sẽ không làm ra hành vi mất mặt đó, mỗi tội khí lạnh quanh thân ngày một tăng.
Về được tới phòng lớn, bầu không khí hoà hoãn chưa được bao lâu lại có dấu hiệu rục rịch trở lại.
Tôi cảm thấy hai người này được đằng chân lại lấn đằng đầu, vỗ bàn cái rầm: "Hai ngươi đủ chưa?!"
Nào nhờ Man Di hốt hoảng chạy tới cầm tay tôi thổi thổi: "Cậu chủ đừng nóng nảy hại thân, có đau lắm không?"
Chân mày Lương Ân nhíu lại sắp chạm vào nhau, hắn lấy từ trong túi đeo bên hông một lọ thuốc nhỏ: "Để ta bôi cho Huyên."
Vẻ mặt tôi tràn ngập sự bất lực, không còn lời nào miêu tả.
Tôi biết chính mình ngoài hiện thực chẳng được mấy cân lượng đáng sợ, nhưng trong mơ dường như cũng chẳng khá hơn là bao.
Lẽ dĩ nhiên không phải ai cũng có thể dùng chung một loại biện pháp. Xưa nay tôi vốn không có khí chất hung hãn đàn áp, chuyện gì có thể nhường nhịn thì tuyệt đối không làm căng.
Cứng không được thì phải mềm. Trận pháp sư không được phép cứng nhắc, tư duy phải linh hoạt, luôn tràn ngập sáng tạo thì mới có thể vẽ và phá giải càng nhiều trận pháp được. Chỉ là tôi thấy hơi mất mặt nếu phải thuận theo bọn họ diễn một màn này, giá mà Mộng Kính cũng khiến tôi mơ màng thì tốt rồi.
Mặc dù tất nhiên nếu tôi cũng mơ màng nốt thì nguyên giấc mộng này sẽ như con ngựa thoát cương, không ai kiểm soát được hướng đi nữa.
"Các ngươi làm như vậy không thấy xấu hổ sao? Làng trên xóm dưới ai cũng biết vợ hai và vợ ba của ta đánh nhau, ta còn mặt mũi nào nữa?" Tôi hít sâu lấy tinh thần, nghiến răng ép mình nói ra được hai từ "vợ hai" và "vợ ba" kia.
Chắc nghiến hơi quá nên trông cũng dữ đăn chút, khá giống bộ dáng người đang tức giận.
Lương Ân im lặng, không nói hai lời liền quỳ xuống: "Ta biết lỗi rồi, mong cậu thứ cho."
Man Di cũng quỳ, nhưng là cái kiểu nửa quỳ nửa bám lấy góc áo tôi: "Cậu chủ à, cậu đừng giận nữa nha."
Con hư tại mẹ cháu hư tại bà, còn Man Di mà hư thì chắc chắn một trăm phần trăm tại tôi. Tôi ép mình nhẫn tâm, gỡ tay y ra: "Ngươi ở trong nhà thân phận nhỏ nhất, vậy mà dám ra tay với cả mợ hai, ta thấy ngươi cũng không xem cậu chủ ra gì lắm đâu."
Sắc mặt Man Di hơi tái, có lẽ không ngờ lần này tôi lại làm căng đến vậy. Lương Ân bên kia vẫn điềm tĩnh quỳ, không vui không buồn, nhưng khí tràng đã bớt lạnh lẽo.
"Còn ngươi!" Tôi chỉ tay về phía Lương Ân, "Ngươi lớn hơn y, không biết đường dạy dỗ y thì thôi, còn hùa theo đánh nhau. Giáo dưỡng bao năm qua của ngươi vứt đâu rồi?"
"Xin lỗi, đều do ta phút chốc bốc đồng, khiến cậu Huyên nhọc lòng." Hắn hơi cụp mắt nhìn xuống sàn nhà.
Man Di cũng thành khẩn nhận lỗi: "Huyên à ta sai rồi, sau này ta sẽ không như thế nữa đâu."
Nhìn bọn họ ngoan như hai bé chim non, nào ai nghĩ mới vừa nãy còn đánh nhau chí choé như hai con gà chọi chứ.
Tôi vuốt ngực thầm nghĩ, hoá ra làm cậu chủ giàu có cưới hai ba bà vợ cũng chẳng sung sướng gì cho cam. Càng đừng nói tới làm hoàng đế phi tần đếm không xuể. Tôi đây chỉ xử lý mỗi chuyện của Lương Ân và Man Di đã đủ đau đầu, nếu có hậu cung ba ngàn giai lệ e rằng sẽ hưởng dương lúc tóc còn xanh mất.