Độc Cuồng Ma quả thật kiếm đồ cho tôi mặc, nhưng đó cũng là bộ đồ diêm dúa chói mắt nhất mà tôi từng thấy trông đời. Cho dù có là hoàng đế đi chăng nữa e rằng cũng chẳng đeo nhiều trang sức bằng tôi.
Đến khi hai chân tôi run run muốn sập đến nơi, gã mới thôi không cài thêm phụ kiện nữa.
Quả thật là cái loại thẩm mỹ nhà giàu mới nổi mà.
"Đói." Tôi làu bàu khịt mũi với gã, một tay lén lút tháo ngọc quan xuống.
Độc Cuồng Ma cũng mặc kệ. Tôi đoán là gã thấy động tác của tôi nhưng chẳng qua không thèm chú ý mà thôi. Gã nhấc bổng tôi lên, lần này chuyển sang thành bế một tay, thuấn di đến trước cổng một quán ăn.
Trước đây tôi luôn cho rằng Ma Uyên là địa bàn của ma tu, vào quán chắc hẳn cũng chém giết máu me bắn tung toé. Thế nhưng vào rồi mới biết trông nó chẳng khác gì quán ăn ở phàm giới cả. Dẫu sao không phải ma tu nào cũng đã tích cốc, có thực mới vực được đạo mà.
Độc Cuồng Ma chắc cũng khá nổi tiếng, vì gã vừa vào thì mọi người đều đồng loạt im lặng.
"Ôi, là ngài Độc Cuồng Ma đấy ư, thật vinh hạnh cho quán nhỏ của ta." Một người béo hơn so với mấy người làm công khác trong tiệm chạy ra, tôi đoán chắc ông ta là chủ nơi này, "Không biết ngài cần gì ạ?"
"Bàn hai người." Độc Cuồng Ma nhàn nhạt đáp, "Lấy món..."
Gã ngừng lại trong chốc lát, tựa hồ suy nghĩ xem nên gọi món gì, sau đó chậc lưỡi: "Cứ mang hết lên đi."
Tôi sợ ngây người: "Ta... ta ăn không nổi đâu!"
Cho dù có là lúc tôi còn trưởng thành cũng chỉ ăn được nhiều lắm hai bát cơm, bây giờ biến về thành đứa trẻ, sợ rằng một bát cũng no căng bụng rồi.
Ông chủ dĩ nhiên bắt được món hời thì vui vẻ vô cùng, nhưng hẳn ông ta cũng sợ Độc Cuồng Ma đổi ý, bèn thăm dò hỏi thêm: "Toàn bộ quán có tổng cộng ba mươi hai món..."
"Lắm lời, đem lên đi." Nói rồi gã vung tay, một túi linh thạch rơi xuống tay chủ quán.
Hai mắt ông chủ sáng rỡ. Tôi lén lút trộm nhìn, thấy ánh sáng phát ra vô cùng rực rỡ, e rằng cấp bậc không thấp. Cái túi kia bao hết cả quán luôn cũng được không chừng.
Xem ra Độc Cuồng Ma là một tên ngốc không có khái niệm về tiền bạc, hơn nữa vô cùng phá của nữa.
"Mời ngài qua đây, qua đây ạ." Bắt được tiền tới tay rồi, chủ quán chẳng lăn tăn mấy việc Độc Cuồng Ma có ăn hết những gì gã gọi hay không, vô cùng niềm nở dẫn đường.
Chúng tôi ngồi song song nhau, đáng tiếc cái bàn quá cao so với thân thể tôi, tôi phải chồm người mới bò lên được. Cũng may chủ quán tinh ý, vội kiếm cho tôi một tấm phản gỗ khá dày, nhờ vậy mới ngồi vững được.
Cơm đem lên rồi, bụng tôi kêu rột rột. Tôi cũng thôi mặc kệ Độc Cuồng Ma đang có âm mưu gì trong lòng, trực tiếp đánh chén.
Chén đũa có hơi to so với hình thể của tôi nên tướng ăn không được nhã nhặn lắm, nhưng mà cũng chẳng hề gì. Ăn no hết một phần rồi, tôi vẫn còn tâm trạng ợ một tiếng nho nhỏ.
"No rồi?" Độc Cuồng Ma hỏi.
"Ừ." Tôi gật đầu, lại nhìn đống đồ ăn còn lại, "Mấy món này thì thế nào?"
Nếu vứt đi thì lãng phí lắm. Có điều bảo tôi ăn thì tôi thật sự ăn không nổi nữa.
Độc Cuồng Ma xới bát cơm, nhạt nhẽo đáp: "Ta ăn."
Lấy tu vi của gã thì hẳn không cần ăn uống gì, hơn nữa có ăn cũng ăn không được bao nhiêu. Tôi tự nhủ là thế, ấy vậy mà ngay sau đó bị hiện thực vả tỉnh, nhìn Độc Cuồng Ma xử lý gọn ghẽ hết ba mươi mốt đĩa còn lại.
Bụng gã ta là hố đen không đáy à? Quá phi lý!
Lúc ăn gã phải nhấc nửa mặt nạ lên, cho nên tôi nhìn thấy được nửa dưới gương mặt. Tôi cứ nghĩ gã là một tên râu ria xồm xoàm, ai ngờ cái cằm vừa nhọn lại bóng lưỡng, gương mặt phía sau chắc khá nhỏ, không giống hung thần trong tưởng tượng của tôi lắm.
Ăn uống no say, gã kéo mặt nạ xuống, lại trở thành một kẻ bí ẩn như trước.
Ước chừng sắc trời chưa tối lắm, gã lại bế tôi đi ra ngoài: "Đi thôi."
Tôi nhớ lời gã nói lúc trước, rùng mình cảnh cáo: "Ta không đi đánh nhau đâu."
Cái thân này của tôi bé tí tẹo, đánh với chó cũng thua chứ đừng nói là người. Linh lực hiện tại khá yếu ớt, chỉ có thể cảm nhận được chứ không xuất nổi một tia ra ngoài.
Độc Cuồng Ma nghiền ngẫm nhìn tôi: "Ngươi không cần đánh, ta đánh."
"... Đánh ai?" Tôi không nhịn được hỏi.
"Ai cũng được." Gã hờ hững đáp, "Ngươi chạy đi gây chuyện, quậy càng lớn càng tốt. Đợi đến khi có kẻ nào muốn đánh ngươi, ta lao ra đánh hắn."
Tôi: "..."
Đừng nói là tôi, ngay cả Mộng Kính cũng chịu thua trước lối suy nghĩ không giống ai này.
"Ngươi là đấu sĩ đúng không?" Tôi uyển chuyển chỉa mũi dùi về lại gã, "Muốn đánh thì ra đấu trường, tha hồ đánh."
Độc Cuồng Ma thở dài, mắt nhìn về nơi xa xăm: "Lần trước hơi mạnh tay, lỡ đánh chết một tên. Trong vòng một năm tới e rằng không ai chịu chủ động đánh nhau với ta đâu."
Cổ tôi tự khắc rụt càng thêm sâu, cả người cuộn tròn lại. Không ai muốn đánh với gã, gã còn bắt một đứa bé làm mồi nhử dụ người ta để kiếm chuyện đánh nhau, lương tâm đúng thật vứt cho chó gặm rồi.
"Đừng lo, ta sẽ quan sát từ xa, không để ngươi..." Độc Cuồng Ma đang nói giữa chừng bỗng dưng di chuyển nhanh về phía sau, kịp thời né tránh một mũi tên lao trúng chân mình.
Một tay gã bế tôi, nhét đầu thật sâu vào lồng ngực, tay còn lại đã triệu ra một thanh thương dài từ lúc nào không hay.
Tôi hé đầu ra ngoài, nhận ra người quen thì mừng rỡ kêu to: "Man Di!"
Sắc mặt Man Di không tốt mấy, nhưng chí ít vẫn chưa rơi vào trạng thái cuồng bạo như lần gặp Lương Ân trong lãnh địa. Y hé môi, lạnh lùng ra lệnh: "Trả hắn đây."
"Đây là tiền công của ta." Độc Cuồng Ma thản nhiên đáp.
Y cười gằn: "Ngươi không muốn sống nữa đúng không?"
Những ma tu vốn hóng hớt đều đã tự động bỏ chạy. Chẳng mấy chốc xung quanh ba người chúng tôi vắng tanh không còn ai khác.
Tôi vỗ ngực Độc Cuồng Ma, non nớt kêu: "Buông ta ra đi, ta muốn quay lại với y."
"Y là người xấu." Độc Cuồng Ma xoa đầu tôi.
Thái độ này khiến tôi không hiểu nổi. Độc Cuồng Ma quan hệ hợp tác với Man Di tốt như vậy, sao lại thẳng thừng nói xấu đối phương thế kia?
Tính khí Man Di chẳng dịu ngoan gì, thấy Độc Cuồng Ma cứ dây dưa không trả người thì đã bắt đầu nổi giận. Nếu không phải vì gã còn đang ôm tôi trên người, tôi ngờ rằng y đã bắn gã thành cái sàng từ lâu.
Tôi hít một hơi thật sâu, nghiêm trang nói: "Thật ra ta là vợ của y đó."
Man Di bên kia nghe tôi nói xong hai gò má liền đỏ, lỗ tai cũng đỏ rực lên, ánh mắt ngơ ngác dễ thương đến lạ.
Độc Cuồng Ma nhìn tôi, rồi lại nhìn Man Di, giọng nói càng thêm nặng nề: "Súc sinh."
Rồi xong, cái mũ ấu dâm này cuối cùng vẫn chụp lên đầu y.
"Thật ra không như ngươi nghĩ..." Tôi càng nói càng nhận ra mình chẳng có cách nào giải thích hết chuyện này trong vòng vài câu.
Tôi đành tìm đến Mộng Kính nhờ tư vấn: "Ngươi có biện pháp nào không?"
Mộng Kính hơi chần chừ: "Biện pháp thì có, nhưng chưa chắc ngươi đã chịu làm."
"Nói mau đi." Mắt thấy hai người họ sắp đánh nhau tới nơi, tôi sốt ruột vô cùng.
Tôi đương nhiên không muốn Man Di bị thương. Không biết tu vi giữa y với Độc Cuồng Ma ai cao hơn au, song không muốn thấy máu thì tốt nhất là đừng chơi với dao.
Về phần Độc Cuồng Ma, mặc dù gã ta hành xử khó hiểu, còn bắt cóc trẻ nhỏ bất hợp pháp, nhưng bản năng nói cho tôi biết gã kỳ thực không ôm ý xấu với tôi. Hơn nữa lúc ở bên cạnh gã tôi cảm giác được chút ỷ lại quen thuộc, không biết có phải do hiệu ứng chim non không.
Tóm lại tôi không muốn bọn họ đánh nhau, dĩ hoà vi quý mới là số một.
"Ngươi chỉ cần khóc thật to, đảm bảo không ai đánh nữa." Mộng Kính rủ rỉ, "Khóc sao cho đáng thương một tí, bọn họ lại chẳng cuống quýt dỗ dành ngươi?"
Tôi toan mắng nó nói xàng nói xiên, lại vô hình trung cảm thấy lời nó nói cũng có lý.
"... Nhưng mà cũng đừng quá đáng thương, kẻo không Man Di tưởng Độc Cuồng Ma bắt nạt ngươi thì e rằng sẽ sống mái với gã tại chỗ luôn."
Khóc thôi mà cũng lắm chuyện thật.