Mạnh Tử từng nói “Thực, sắc, tính dã” [1], có một số chuyện không nhắc tới thì thôi, đã nói ra rồi thì sẽ cầm lòng không đậu muốn thêm phát nữa.
[1] Chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.
Năm 17 tuổi, Thịnh Vọng cho rằng mình đầy ham muốn, hôn Giang Thiêm một lúc thôi là cứng ngay, đùa nghịch sờ soạng cọ sát đến mức phải chạy vào nhà vệ sinh là chuyện thường như cơm bữa. Đó không thể gọi là tuổi trẻ sung sức dễ nóng máu được, mà là có một ông mặt trời nằm trong cơ thể.
Sau này Giang Thiêm đi rồi, cậu bỗng trở nên thanh tâm quả dục. Hàng ngày có quá nhiều việc, bận rộn đến mức phải bớt cả thời gian ngủ, thế là chẳng còn thời gian đâu đi quan tâm mấy cái chuyện ấy nữa.
Giờ đây mọi thứ đã thay đổi.
Thịnh Vọng ngồi xếp bằng trên mặt đất, đương khi chơi điện thoại, lần thứ 3 liếc nhìn cái tay đang sờ mèo của Giang Thiêm, quan sát ngón tay thon dài trắng mượt của hắn lấp ló giữa đống lông mèo, rồi nhớ đến hình ảnh những ngón tay này luồn vào áo quần và dáng hình xương ngón tay in lên bên dưới lớp vải vóc cách đây không lâu…
Cậu nhìn chăm chú vài phút đồng hồ, nét mặt bình tĩnh đứng dậy, mở tủ lạnh cầm một chai nước tu ừng ực vài hớp, sau đó cầm quần áo sạch bước vào nhà tắm lần thứ hai. Cậu cảm giác mình đã trở về tuổi 17 hừng hực lửa nóng, có một ông mặt trời nằm trong cơ thể… à không, phải là mặt trời mọc mới đúng.
Tiến sĩ Giang quả là đáng gờm, có thể giúp người ta giữ gìn thanh xuân mãi mãi.
Thịnh Vọng vừa chửi thầm mình ngả ngớn, vừa lặng lẽ lục lọi ít đồ. Người ta nói động lực tiến lên của học sinh giỏi được quyết định bởi “Lòng hiếu kỳ nồng nàn về thế giới”, trong chuyện đứng đắn và không phải chuyện đứng đắn đều vậy cả.
Lần đầu tiên cậu xem thứ ấy là vào năm nhất, trong kí túc xá 6 người có 3 tay bắn máy bay già đời, kho phim ảnh phong phú, thể loại nào cũng có. Khai giảng chưa đến hai tháng, cả lũ giương cao lá cờ “Chia ngọt sẻ bùi, gia tăng tình cảm”, chọn lựa kỹ càng vài bộ phim, lôi kéo đám Thịnh Vọng xem hết.
Những người anh em này quả là có tấm lòng vàng, chọn cho họ toàn hàng cao cấp trong chuẩn mực cái đẹp. Vấn đề duy nhất là… Thịnh Vọng không cùng một chuẩn mực cái đẹp với họ.
Họ thích giọng nói êm tai và ngực bự eo thon, tình tiết thì cứ phiên phiến đi. Đối với Thịnh Vọng, giọng nói dễ nghe là anh cậu, vóc người đẹp cũng là anh cậu, bởi rằng từng yêu đương nên không thể phiên phiến được. Thế là buổi chiều hôm ấy, trải nghiệm xem phim heo của cậu chỉ có 2 chữ: Mù mắt.
[2] Từng yêu thì sẽ có cái nhìn khắt khe với chi tiết tình cảm =))) Mà phim heo 10 bộ thì 9 bộ tuyến tình cảm như hạch.
Mấy bộ phim ấy thẳng tay biến cậu từ tâm bất dính giữa dòng đời vạn thính thành không thèm khát cái đếch gì sất, và trong một thời gian dài cậu hẵng còn hãi.
Nhưng bản chất con người như loài cá vàng, lành sẹo quên đau.
Thế là nhiều năm sau, dựa trên ước nguyện ban đầu “Gia tăng tình cảm”, Thịnh Vọng chủ động vươn bàn tay tội ác. Cậu nghĩ phim mình tìm tòi và chọn lọc chắc chắn phải đỉnh hơn phim mà mấy cha nọ chọn.
Chưa kể mục đích của cậu không phải là trợ hứng, mà cậu muốn xem xem chơi thế nào cho thật khoa học.
Đáng tiếc cậu chủ nhỏ đã quên một chuyện – phim phò thường không được khoa học cho lắm. Có một vài cảnh quay rất nghệ thuật và rất thân mật, cứ như một đôi uyên ương thật vậy, kết quả vừa vào trận thì trong đầu cậu chỉ còn toàn “Má ơi”.
Gần đi ngủ Giang Thiêm nhận được điện thoại của giáo sư, bèn ôm máy tính mở email ra phòng khách trò chuyện hồi lâu. Thịnh Vọng vừa nghe hắn bình tĩnh tự tin nói tiếng Anh, vừa ngồi dí đít ở đầu giường bật bật tắt tắt “Giáo dục tình yêu”.
Lúc Giang Thiêm quay về phòng ngủ, cậu chủ Thịnh đang xem cái gì mà lại đeo tai nghe. Khóe mắt cậu liếc ra ngoài cửa, giả vờ bình tĩnh tháo tai nghe ra, sau đó khép máy tính cái rụp.
“Đang xem gì mà mặt tái thế?” Ánh mắt Giang Thiêm lia qua lia lại mặt cậu, lấy làm lạ hỏi.
Cậu chủ nhỏ ngẫm nghĩ đáp: “Phim kinh dị.”
Nét mặt Giang Thiêm càng lạ hơn: “Phim gì mà làm em sợ đến mức thế kia?”
“Không thấy tên.”
“Phim nói về cái gì?”
“…” Nét mặt Thịnh Vọng rối rắm như con mèo ngồi trên bục triệt sản. Cậu ngần ngừ mãi mới nói: “Bí ẩn về lỗ đen thì phải.”
Giang Thiêm: “?”
Có lẽ bộ phim ấy quá kinh khủng, mà lúc Giang Thiêm ngồi ở đầu giường gõ mail, người nào đó vần vò con trai mèo đang ngủ mê mệt rồi đờ đẫn chốc lát, hí hoáy điện thoại một lúc xong nằm xuống luôn.
Tới khi Giang Thiêm gửi thư xong xuôi quay sang nhìn thì cậu đã nằm trên gối ngủ thiếp đi, tóc mái rối bời rũ xuống mắt, bờ môi hé mở, sống lưng cong cong.
Giang Thiêm ngắm nghía một lúc, duỗi ngón trỏ gẩy gẩy tóc Thịnh Vọng. Hắn bỗng nhớ lại điệu bộ khoanh chân hí hoáy điện thoại của người nào đó ban nãy, trông giống lắm dáng vẻ rảnh háng bèn đổi ảnh đại diện trước đây.
Nghĩ thế hắn bèn ấn vào wechat xem xét.
Có vẻ là tâm linh tương thông rồi, giao diện khung trò chuyện của Thịnh Vọng có thay đổi thật, ảnh đại diện trống rỗng từ sau khi đi làm đã biến mất, đổi thành hình vẽ một bàn tay.
Giang Thiêm hiểu thói quen của cậu, không cần nhìn kỹ cũng biết cái tay này cắt ra từ hình vẽ Vượng Tử dang chân dang tay. Tên người dùng của ai đó cũng từ dấu hỏi chấm đổi thành dòng: Tôi không cần cái tay này nữa.
Giang Thiêm: “…”
Bộ phim phải cay mắt đến mức nào mới hại người ta thành ra thế này?
*
Nhờ “phúc” của bàn tay tội ác, vài ngày liền Thịnh Vọng không muốn í ẹ gì nữa, đồng thời quên luôn cả mấy chuyện khác nữa. Mãi đến chiều mùng 4, đang ở công ti thì cậu nhận được điện thoại của Cao Thiên Dương, thế mới nhớ ra còn một cuộc tụ họp bạn bè đang chờ mình.
“Quy tắc cũ, đồ nướng xiên nướng nhá!” Cao Thiên Dương vẫn to mồm như xưa, nghe chừng hào hứng lắm: “Cứ đến quán lần trước ba bọn mình ăn nhé, ngay cổng vào ga tàu điện ngầm ấy. Hàu nướng với sò nướng ở quán đấy đỉnh vờ lờ, tôi nói với lão Tống cả tỷ lần rồi, tôi còn gửi nó cả ảnh chụp cơ, nó thèm đã lâu, lần này chỉ đích danh muốn ăn ở đó.”
Đương nhiên Thịnh Vọng không có ý kiến gì. Miệng cậu kén lắm, đến quán đã được kiểm nghiệm rồi sẽ ổn hơn quán mới chưa biết gì, huống chi quán đó ngon thật. Cậu với Triệu Hi, Lâm Bắc Đình cũng từng hẹn nhau đi ăn ở đó mấy lần.
Dạo xưa cậu mắc bệnh thích khoe cái mới cái lạ, ăn gì ngon, nghe gì vui cùng phải tìm cơ hội kể ngay cho Giang Thiêm. Sau này không còn bên nhau nữa, nhưng bệnh ấy chẳng sửa được, chỉ là lược bớt một bước – trong lòng nghĩ đến hắn, thế là đã khoe rồi.
Mỗi lần đến quán nướng ấy, cậu thường nghĩ, chắc Giang Thiêm sẽ thích củ sen kẹp thịt chiên giòn lắm đây, thịt vừa đủ không quá ngán, ngó sen thì giòn rụm. Nếu một ngày một tháng một năm nào đó có cơ hội, cậu muốn kéo Giang Thiêm nới nếm thử. Cậu chẳng biết cái “nào đó” kéo dài bao lâu, nên đó giờ vẫn chỉ là mơ mộng hão huyền.
Không ngờ mơ mộng hão huyền thành sự thật. Suốt cả buổi chiều tâm trạng Thịnh Vọng thăng hoa, hiệu suất làm việc cao ngất, làm xong mọi việc trước thời hạn trong ánh mắt ngờ vực hóng hớt của Trương Triêu. Tan làm, Thịnh Vọng mặc áo khoác đi về, lúc bước vào thang máy như cuốn theo gió, tạt vào khuôn mặt đỏ bừng của hai cô gái thực tập sinh.
Cậu vừa ngồi vào xe thì nhận được tin nhắn wechat của Trương Triêu: Anh quen cậu đã nhiều năm mà lần đầu tiên thấy cậu tan tầm vội vã thế đấy. Nhờ sức mạnh của người yêu cũ hả?
Một tay Thịnh Vọng đánh lái rời khỏi vị trí đỗ, một tay vội vàng gõ chữ trả lời: Bạn trai hiện tại, cảm ơn.
[Trương Triêu:???]
[Trương Triêu: Đệt]
*
Quán nướng gần Giang Thiêm hơn, Thịnh Vọng thì bị ngược đường, thế là hai người không gượng ép phải vòng qua vòng lại để đi chung với nhau nữa. Họ hẹn nhau lúc 7 giờ, vốn dĩ dư giả thời gian nhưng cộng thêm tắc đường thì phải tùy duyên thôi.
Thịnh Vọng vừa đi vừa dừng, vất vả lắm mới nhích được đến nơi thì đã 6 giờ 55 rồi. Cậu dừng xe, bước vào phòng riêng dựa theo thông tin Cao Thiên Dương gửi tới, ngay lập tức cả đống người đồng loạt quay sang cười nhìn cậu.
“Tao bảo rồi mà! Tao bảo rồi mà —” Tống Tư Duệ gõ gõ đồng hồ trên tay gào lên: “Anh Thịnh chắc chắn đến muộn không quá 2 phút mà. Chuẩn chưa? Có chơi có chịu đừng có xỏ lá, trả tiền đây!”
Cặp kính theo hắn bao năm đã về hưu sau khi tốt nghiệp đại học, giờ đổi sang đeo lens, chiều cao cũng tăng thêm, tuy chưa được gọi là cao to đen hôi nhưng không còn giống cọng giá đỗ như dạo xưa nữa.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, số lần Thịnh Vọng gặp gỡ đa số người trên bàn đếm được trên đầu ngón tay. Ví như Tống Tư Duệ thay đổi rất nhiều, va vào nhau trên đường cũng chẳng dám nhận ấy chứ, thậm chí lúc mới vào cửa còn thấy xa lạ. Nhưng chỉ cần mở miệng ra cái, tức thì quay về nhiều năm trước.
Mọi người than thở móc điện thoại ra, ngón tay nhanh nhẹn bấm bấm.
Thịnh Vọng thấy tay mình rung rung, bèn mở điện thoại ra nhìn, Cao Thiên Dương đã thêm cậu vào một nhóm wechat, bấy giờ trong nhóm đang nối đuôi nhau gửi bao lì xì, Tống Tư Duệ nhận không ngơi tay.
Lúc nhận của Cao Thiên Dương, thằng cha này nhanh tay nhanh mắt thu hồi tin nhắn.
Tống Tư Duệ gào lên “Vãi đái” rồi mắng: “Mày có còn là người không thế? Hai tệ mà cũng thu hồi?!”
Cao Thiên Dương tỏ vẻ đéo còn liêm sỉ: “Lần đầu mày biết tao không phải người à?”
Cuộc cãi vã quen thuộc xuất hiện, Thịnh Vọng nở nụ cười. Cậu lắc lắc điện thoại nói: “Quá đáng nhở? Tôi còn chưa đến mà đã lôi tôi ra để tụ tập cá cược à? Báo chú công an bây giờ.”
“Đừng mà, lôi cậu ra mới có đứa đặt cược. Chứ lôi lão Tống thì ai thèm? Mặt hàng này không đáng tiền.” Cao Thiên Dương nói.
“Xéo!” Tống Tư Duệ mắng mỏ. Hắn vỗ vỗ ghế trống bên cạnh, nói với Thịnh Vọng: “Anh Thịnh, mời ngồi.”
Chỗ trống ấy gần Thịnh Vọng nhất, cậu chẳng nghĩ nhiều, treo áo khoác ngồi xuống luôn. Đang định hỏi Giang Thiêm đến chưa thì cửa phòng riêng mở ra.
Giang Thiêm bận việc dự án nên đã báo trước với Cao Thiên Dương rồi. Nhưng cuối cùng không đến muộn lắm, chỉ có hai phút thôi. Hắn bước vào phòng thì xung quanh, ánh mắt bắt gặp Thịnh Vọng, toan mở miệng. Trong phòng bỗng xuất hiện một cảnh tượng kì quặc —-
Cá Chép, lão Tống, Cao Thiên Dương và những người khác rộn ràng nhộn nhịp xê dịch ghế, ngồi sát vào nhau để thừa ra một chỗ trống cách xa Thịnh Vọng nhất – ngay bên cạnh Cao Thiên Dương, rồi bảo Giang Thiêm: “Anh Thiêm, ngồi đi.”
Thịnh Vọng: “???”
Đầu cậu đầy dấu hỏi chấm, lơ mơ mãi mới nhớ ra, ồ, những người anh em nhiệt tình tận tâm vẫn tưởng cậu và Giang Thiêm rạn nứt rồi.