“Lát nữa Tiểu Trần đến đón, thế nào, tối nay hai đứa về nhà chứ?” Thịnh Minh Dương bê bát đũa vào bếp giúp Giang Âu, rửa tay hỏi Thịnh Vọng.
“Không về đâu ạ.” Thịnh Vọng lắc đầu bảo: “Giáo viên chỉ cho bọn con nghỉ tự học tối thôi chứ không bao gồm kiểm tra phòng ngủ ban đêm.”
“Thôi được, dù gì cũng sắp thi cuối kì rồi, thi xong về nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Vâng…”
Thịnh Minh Dương rút khăn giấy lau tay, cửa sổ thủy tinh trước mặt sáng bóng, Thịnh Vọng đứng đó đờ người trong ánh đèn phản chiếu từ mặt kính. Thịnh Minh Dương liếc thấy bèn quay đầu hỏi: “Sao thế? Nhìn uể oải vậy con?”
“Không sao ạ, con hơi buồn ngủ thôi.” Thịnh Vọng gãi gãi khóe mắt đáp lấy lệ.
“À, bố cứ tưởng áp lực thi cử.”
“Đùa à?” Thịnh Vọng bật cười: “Đã bao giờ bố thấy con bố bị áp lực thi cử chưa.”
“Đúng đúng.” Thịnh Minh Dương cười phá lên bước ra ngoài, lúc đi ngang qua bèn vỗ lên gáy cậu.
Con trai trổ giò cao nhanh như thổi. Ông vẫn nhớ hồi Thịnh Vọng bé tí xíu, tóc tơ sau gáy mềm mại, thõng tay là có thể vỗ. Dường như chỉ trong chớp mắt, bé con năm ấy đã cao ngang ngửa ông rồi, thậm chí nhỉnh hơn, không tiện vỗ đầu như xưa nữa.
Bao năm rồi nhỉ… Thịnh Minh Dương nghĩ.
Giờ ông còn kiểm soát được mọi mặt của con, nhưng vài năm nữa chẳng nói trước được. Trưởng thành, cánh cứng rồi thì bay xa lắm. Không có cha mẹ nào đủ bình tĩnh để chấp nhận quá trình ấy, hệt như động vật tranh đoạt địa bàn cuối cùng.
May mà con trai cưng của ông hơi ngoan.
Thịnh Vọng và Giang Thiêm đánh tiếng rồi sóng vai quay về trường. Tiểu Trần đến đón Thịnh Minh Dương và Giang Âu, lái xe về ngõ Bạch Mã. Giang Âu tựa lưng ghế bỗng hỏi Thịnh Minh Dương: “Sao tự dưng anh báo thời gian sớm hơn? Bọn mình đã bàn sang năm mới mời mọi người ăn cơm mà?”
Cô là người hiểu lễ nghĩa và khéo léo, chẳng bao giờ cắt lời ai ngay tại chỗ. Giữa cô và Thịnh Minh Dương quả tình hay trái ý, đây là va chạm không thể tránh khỏi giữa hai người hợp tác làm ăn hoặc hai vợ chồng, chứ nói gì đến họ kiêm cả 2 luôn, nhưng họ sẽ không thể hiện trước mặt Giang Thiêm và Thịnh Vọng.
Thịnh Minh Dương vỗ về lưng cô, cười bảo: “Rượu vào lời ra, hưng chí quá tự quyết định luôn. Sao nào? Không muốn sớm quá à?”
Giang Âu nhìn ra ngoài cửa sổ chốc lát: “Không phải thế, trước năm mới nhiều việc, em sợ không chu toàn được.”
Thật lòng không trách Thịnh Minh Dương được, năm trước năm sau cách nhau mấy đâu, chẳng là lòng cô phiền muộn, chắc di chứng của cuộc gặp trong bệnh viện. Cô vuốt ve màn hình điện thoại, mở khóa lướt vòng bạn bè vu vơ, sau đó không kìm được ấn vào album ảnh của Đỗ Thừa.
Album ảnh của chú ta không nhiều lắm, mấy năm trước thỉnh thoảng chia sẻ một vài bài báo và bản tin, hai năm trở lại đây thì có nhiều thứ liên quan đến cuộc sống hơn, có lúc là bức tranh tối màu, có lúc là ảnh chụp bệnh viện. Đa số tâm trạng u sầu, thậm chí sáng nắng chiều mưa.
Giang Âu nghe bác sĩ bảo, người bị bệnh não là thế, tính tình thay đổi nhiều, khó phán đoán. Cô đang thừ người, tiện tay kéo màn hình làm mới, bỗng thấy album ảnh của Đỗ Thừa có thêm một trạng thái mới đăng —-
Chú ta chụp ảnh tủ đầu giường, bên trên đặt giỏ hoa quả bạn tặng, đương nhiên có cả bó hoa Giang Âu mua vội. Caption là ba chữ không đầu không đuôi: Rất xin lỗi.
Lời nói lung tung của người bệnh dễ khiến người khác sầu theo, Giang Âu nhìn chằm chằm dòng trạng thái ấy một lúc mà lòng khó chịu.
“Bạn học kia của em à?” Thịnh Minh Dương hỏi.
“Vâng.” Giang Âu gật đầu đáp.
“Bệnh gì thế?”
“Ung thư, di căn.”
Thịnh Minh Dương thương xót: “Hôm nay đi vội quá, hai ngày nữa bỏ thời gian ra mua ít đồ, anh với em đến thăm người ta lần nữa. Chắc tuổi tác xấp xỉ chúng ta đấy nhỉ, nếu xảy ra chuyện gì thì cuộc sống của vợ con sẽ vất vả lắm.”
Giang Âu khẽ gật đầu, một lát sau ngần ngừ bảo: “Hình như cậu ấy… không kết hôn.”
*
Thịnh Vọng và Giang Thiêm chọn được một căn phòng, tốc độ của bên môi giới nhanh đáo để, mới đấy đã làm xong thủ tục, kết quả chủ nhà đi công tác liền tù tì, phải chờ người ta về mới lấy được thẻ ra vào và chìa khóa.
Học kỳ này cũng chẳng còn lại mấy hôm, nên hai người định để thi xong hẵng chuyển.
Câu nói của Thịnh Minh Dương tối hôm ấy như cơn mưa dầm mùa này, rì rào đổ xuống đầu, Thịnh Vọng và Giang Thiêm ngầm hiểu giấu nhẹm, không ai chủ động nhắc đến.
Vì trong lòng họ rõ hơn ai khác, họ không thể dõng dạc nói thẳng với Thịnh Minh Dương và Giang Âu rằng họ đang yêu nhau. Cũng chẳng thể chen vào giữa hai phụ huynh bảo rằng hai người đừng kết hôn.
Vấn đề trước mắt không đường giải quyết.
Vài ngày trước cuộc thi cuối kỳ, rất nhiều học sinh ngoại trú tự phát ở lại học thêm tiết tự học buổi tối đến khuya như nội trú, bao gồm vài đứa lớp A. Cao Thiên Dương ra chỗ máy lọc nước rót đầy bình, cất bước khoan thai tới bên bàn Giang Thiêm và bảo: “Anh Thiêm, cảm động không? Rốt cuộc tự học tối không phải cô đơn lẻ bóng một mình rồi.”
Giang Thiêm chẳng dừng bút, viết xong một công thức mới ngẩng đầu lên: “Sao cậu phải học thêm một tiết làm gì?”
“Nó nặng mông, ôm khư khư vị trí thứ nhất từ cuối lớp lên, chả ai kéo ra nổi.” Tống Tư Duệ chen ngang: “Giờ thì rén rồi, sợ cuối kỳ bị anh Thịnh đạp xuống tầng dưới.”
“Đậu má mày mới nặng mông ấy.” Cao Thiên Dương chửi ngay, hỏi tiếp: “Sao mày cũng không về?”
Tống Tư Duệ đáp: “Mẹ tao bảo là cuối kỳ mà lọt vào top 5 toàn khối thì sẽ thưởng cho cái điện thoại mới.”
“Mày sống vật chất thế.” Cao Thiên Dương ngồi trên mặt bàn chờ chuông báo vào học. Hắn quay đầu nhìn ra đằng sau, gào lên: “Ớt? Ớt bé? Bạn Lê Giai ơi?”
Ớt bé bị hắn ném cục giấy tròn vo trúng gáy, bấy giờ mới ngẩng lên: “Làm sao?”
“Cậu được hạng nhất khối rồi mà sao còn hì hục thế?” Cao Thiên Dương chỉ chỉ Giang Thiêm bảo: “Xem chừng không muốn cho anh Thiêm của tôi quay về ngôi vị hoàng đế chứ gì.”
Ớt bé liếc Giang Thiêm rồi vội vàng dời mắt: “Kệ tôi.”
Cao Thiên Dương thần kinh thô chả để ý sự khác thường của người ta, hắn hỏi: “Ấy? Tôi phát hiện dạo gần đây cậu ỉu xìu lắm nhé.”
Sau lễ hội nghệ thuật, trạng thái của Ớt bé vẫn tệ suốt. Em không may phát hiện ra một bí mật, cuộc tình thầm mến đầu tiên trong đời từ đó chấm dứt.
Sao mà chấp nhận cho nổi, nhưng cũng không khó chịu như vẫn tưởng, mà cứ chua xót ngấm ngầm. Nhìn Giang Thiêm xót, nhìn Thịnh Vọng càng xót hơn, chỉ có đấu võ mồm với Cao Thiên Dương mới xoa dịu chốc lát, thế mà cái thằng ngu này đếch biết gì cứ khăng khăng giẫm vào mìn —-
Giang Thiêm làm xong bài, trong lúc hai người họ cãi nhau bèn dọn đề thi, xách cặp lên.
Cao Thiên Dương vội hỏi: “Anh xách cặp làm gì, không tự học tối à?”
Giang Thiêm hất cằm về phía cửa: “Đến giảng đường.”
Cao Thiên Dương men theo ánh mắt hắn, thế mới phát hiện Thịnh Vọng lên đây, một tay khoác cặp một tay đút túi quần tựa vào cửa sau.
“Hôm nay đông vui thế?” Thịnh Vọng bảo.
“Anh Thịnh!” Cao Thiên Dương và Tống Tư Duệ chào cậu, hỏi tiếp: “Thế hóa ra bình thường anh Thiêm toàn đến giảng đường tự học tối à?”
Giang Thiêm chưa nói gì Thịnh Vọng đã xen vào: “Đúng rồi. Dưới tầng đông vui có không khí học tập hơn.”
Cao Thiên Dương nghe bảo có không khí học tập, lập tức nhét sách vào cặp: “Em đi với.”
Vừa dứt lời, Thịnh Vọng, Giang Thiêm, Ớt bé lặng lẽ nhìn hắn. Cao Thiên Dương sửng sốt, gãi đầu bảo: “Sao dạ?”
Ớt bé nghĩ thầm đúng là thằng khờ không có mắt.
Kết quả vài phút sau, cô gái có đôi mắt tinh tường bị hai thằng khờ Cao Thiên Dương và Tống Tư Duệ lôi lên giảng đường, lại còn phải ngồi ngay trước mặt Giang Thiêm Thịnh Vọng.
Em nghe Cao Thiên Dương quay đầu lại, hạ thấp giọng thì thầm với hai người: “Học kì sau em chuẩn bị nội trú, không biết có thể xin giáo viên đổi cho em với hai anh chung phòng không.”
“Học kỳ sau bọn tôi không ở nội trú nữa.” Giang Thiêm bảo.
“Hể?” Cao Thiên Dương thắc mắc: “Thế ở đâu?”
“Thuê nhà.” Giang Thiêm đáp.
“Hai anh ở chung à?”
“Ừ.”
Em vô thức huých cùi trỏ vào bàn sau. Em định nhắc nhở rằng giảng đường đông người, họ nên nói chuyện cẩn thận thì hơn.
Kết quả nhắc xong em mới nhận ra mình nghĩ nhiều quá, học sinh thuê nhà trọ ở trường trung học trực thuộc nhiều lắm, nói chuyện ấy thì đâu vấn đề gì.
Em lúng túng ngẩng lên, phát hiện mấy cậu con trai đang nhìn mình bằng vẻ mặt mông lung.
Ớt bé đối mặt với ánh mắt của Thịnh Vọng, suýt chút nữa không bình tĩnh nổi. Em ấp úng mãi mới thốt ra được một câu: “Có chuyện gì hết tiết hẵng nói.”
Chắc tại diễn xuất của em kém quá chẳng giấu được nỗi lòng, vài hôm tự học tối sau đó, ánh mắt Thịnh Vọng luôn lảng vảng qua em, có lần bị em bắt gặp thì cười cười hối lỗi rồi sau đó không nhìn nữa, tuồng như một sự quan sát bí mật mà lễ độ.
Mãi đến sẩm tối, lúc cuộc thi cuối kỳ chấm dứt, cuộc quan sát mới có kết quả.
Em nhận được tin nhắn của Thịnh Vọng lúc ở nhà xe, cậu hỏi: Ớt bé, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.
Hôm nay nhiệt độ giảm đột ngột, rạng sáng mưa phùn vài tiếng rồi thoắt cái trời đổ tuyết, tới sẩm tối, toàn bộ trường trung học trực thuộc đã trắng xóa. Tuyết không dày, Thịnh Vọng và Giang Thiêm không che ô, lúc tới cổng Tây chỉ có bả vai hơi ươn ướt.
Thịnh Vọng cầm di động gõ chữ vèo vèo, đốt ngón tay thò ra ngoài ửng đỏ.
“Nhắn tin gì mà như đi ăn cướp thế?” Giang Thiêm đưa mắt nhìn cậu, rút tay trong túi quần ra nắm lấy một đầu ngón tay cậu, cảm giác như vớ phải kem.
Trời đổ tuyết nên ngoài cổng Tây không một bóng người. Thịnh Vọng thừa cơ dán hết mu bàn tay mình vào lòng bàn tay hắn, sưởi ấm chốc lát rồi lật ngược tay lại, sau đó xoa xoa bụng ngón cái gõ chữ tiếp.
Gửi xong câu đó, cậu mới giương mắt đáp: “Hỏi Ớt bé chút việc ấy mà.”
Vụn tuyết bám trên lông mi cậu rơi xuống, Giang Thiêm gập ngón tay đón lấy, hắn hỏi: “Chuyện gì thế em?”
Thịnh Vọng định nói thì màn hình điện thoại sáng lên. Cậu nắn nắn đốt ngón tay, vài giây sau mới mở khóa, khung trò chuyện wechat có thêm một tin nhắn mới.
[Ớt bé: Tôi thấy rồi, hôm lễ hội nghệ thuật.]
Quả nhiên.
Thịnh Vọng nghĩ thầm.
Cậu và Giang Thiêm căng thẳng nhìn nhau trong tuyết, bỗng chốc chẳng biết trả lời thế nào. Đương lúc cậu đặt ngón tay lên bàn phím đắn đo câu từ, Ớt bé gửi thêm tin nữa.
Em bảo: Tôi không nói với ai cả.
Và: Đừng lo.
Thịnh Vọng sửng sốt mãi, bỗng cong mắt.
Đây là người đầu tiên biết chuyện bày tỏ thái độ trực tiếp, ấy vậy mà đứng về phía cậu và Giang Thiêm. Bất ngờ, nhưng nếu là Ớt bé thì chừng như hợp tình hợp lý.
Một người bạn quả tình chẳng đại biểu cho cái gì, chẳng giải quyết được chuyện gì. Nhưng vẫn quét sạch mây đen chốc lát, cho họ thả lỏng thở lấy hơi.
Thế là nghỉ đông đã đến.
Kì nghỉ đông của trường trực thuộc không dài chẳng ngắn, từ 25 tết đến mùng 5 tết, tránh được đợt nghỉ rầm rộ và đi học ào ào, tròn mười ngày. Trước hôm nghỉ, trường học mở một buổi cổ vũ ngắn gọn, tóm tắt như sau: hết nghỉ đông là sang tháng 2 rồi, chỉ cách kì thi sơ tuyển Đại học [1] vào đầu tháng 3 đúng 1 tháng nữa.
[1] Kỳ thi sơ tuyển Đại học dành cho học sinh lớp 11. Nhiều trường Đại học có yêu cầu thành tích kì thi này và có những trường tuyển sinh bằng kì thi này.
Kì thi sơ tuyển Đại học phải thi tất cả các môn còn lại ngoài môn tự chọn. Học sinh Lý Hóa như Thịnh Vọng Giang Thiêm phải thi Lịch sử – Địa lý – Chính trị – Sinh học, tính điểm theo cấp độ ABCDF, một môn A sẽ được cộng 1 điểm vào kì thi đại học, cả 4 môn A được cộng 5 điểm.
Mà thí sinh trượt kì thi sơ tuyển sẽ mất tư cách tham gia kỳ thi Đại học chính thức, thế nên các trường hết sức chú trọng.
Dựa theo truyền thống của trường trực thuộc, nhà trường cho dừng hết các môn học chính và chuyên chú vào 4 môn này, tập trung ôn thi một tháng. Dựa theo truyền thống của lớp A, chỉ có một yêu cầu: A hết.
Không phải cố gắng mà là bắt buộc. Ai trật người đó bẽ mặt.
Thế là, bài tập nghỉ đông của đám Thịnh Vọng có thêm một xấp đề thi Sử Địa Chính Sinh để làm nóng người. Nếu như trước kia, cậu chắc chắn sẽ làm xong hết bài tập trước kì nghỉ vài ngày, nhưng lần này thì khác.
Vừa bắt đầu nghỉ đông, cậu lập tức trở nên “bộn bề công việc”, ngày nào cũng ngồi xếp bằng trên bệ cửa sổ phòng Giang Thiêm, điện thoại rung bần bật mãi, chả biết đang bận cái gì. Hai ngày đầu Giang Thiêm tranh thủ soạn bài giảng điện tử cho lớp học thêm của anh Sở, không rảnh để ý. Tới khi soạn xong bài giảng điện tử rồi ngẩng đầu lên thì ai đó đã chạy mất tăm.
Thịnh Minh Dương và Giang Âu ở nhà cả, hai người không dính chặt lấy nhau được.
Giang Thiêm lấy cớ rót nước đi khắp tầng trên tầng dưới cũng không thấy một cọng lông của người nào đó, đành quay về phòng gửi tin nhắn cho Thịnh Vọng.
[À: Em ở đâu?]
[Anh nói lại lần nữa xem: Ngoài đường, anh đã nghỉ tay rồi à?]
Giang Thiêm nhướng mày, nhạy bén bắt được một sự thật trong câu nói ấy: hình như người nào đó rình lúc hắn bận chuồn đi mất đây mà.
[À: Ra ngoài làm gì?]
[Anh nói lại lần nữa xem: Có việc, anh không soạn bài tiếp đi à?]
[À: …]
Giang Thiêm im lặng và quyết định ra ngoài bắt người.