Tần Qua vẫn còn đang giật mình sững sờ, mặt nam nhân đã dần phóng đại, rồi môi bị hôn lên.
Cậu chỉ hơi thất thần trong chớp mắt, không biết từ chỗ nào kiếm ra sức lực rút ra cánh tay bị nam nhân gắt gao ôm cho hắn một cái bạt tai.
“Bốp” một tiếng, hai người đều sửng sốt.
Tần Qua trong nháy mắt có chút lo sợ.
Tuy rằng cậu không dùng nhiều sức, cậu cũng không khỏe mạnh gì nhưng nam nhân thân phận tôn quý, bị cậu tát lên mặt như thế hẳn là sẽ rất tức giận. Phải biết rằng, nam nhân chỉ động một ngón tay là có thể bóp chết cả nhà cậu.
Tần Qua cả người run rẩy, lại chỉ thấy nam nhân xoay đầu lại, tựa hồ không hề tức giận chút nào: “Em xả giận rồi, hiện tại nên tha thứ cho anh chứ?”
“…”
“Chúng ta làm hòa đi.”
Tần Qua nhìn nam nhân mình từng yêu, hiện tại lại giống nhìn người xa lạ: “Lâm Hi Liệt, tôi không biết tình cảm của anh thế nào. Đối với tôi mà nói, ngoại tình, phản bội, những điều này đều không thể tha thứ. Anh một câu cũng không giải thích, lại kêu tôi trở lại với anh, anh không cảm thấy buồn cười sao? Anh dựa vào cái gì nói ra loại yêu cầu này?”
“Tần Qua…”
“Đừng gọi tên tôi. Dưới trướng anh có vô số trai xinh gái đẹp chờ lên giường với anh, tùy tiện chọn một người cũng hầu hạ anh tốt hơn tôi, cũng không phải lo lắng chịu trách nhiệm gì. Hai chúng ta, vẫn là dừng ở đây đi.”
Nam nhân không nói gì, Tần Qua tránh nam nhân lui lại hai bước, quay đầu đi dụi dụi khóe mắt, chậm rãi nói: “Thật có lỗi… Là tôi thất lễ…”
Lâm Hi Liệt nhìn cậu.
“Lúc trước chúng ta tuổi trẻ, hiện tại cũng không trở về được. Anh sau này… Cũng đừng tới tìm tôi… Lưu một cái ấn tượng tốt cho nhau đi…”
Lâm Hi Liệt không nói chuyện, Tần Qua cầm chìa khóa mở cửa đi ra ngoài.
Văn Thanh thấy cậu đi ra, cúi đầu, cậu miễn cưỡng gật gật đầu đáp lại, lập tức đi vào bãi đậu xe ngồi vào ghế lái, không hề chần chừ khởi động xe rời đi.
“Liệt ca? …” Văn Thanh đứng ở cửa khẽ gọi một tiếng. Vừa rồi trong phòng đã xảy ra chuyện gì, anh một chút cũng không nghe được. Nhưng xem tình hình có vẻ không tốt lắm.
Lâm Hi Liệt lấy ra một điếu thuốc ngậm vào miệng, để Văn Thanh mồi lửa rồi hút một hơi thật sâu, mới nhăn mày nói: “Không có việc gì. Là tôi quá vội vàng.”
Hắn đứng hít sâu vài cái, giống như trong không khí còn lưu lại hương vị người yêu. Rồi mới nhắm mắt phun khói ra, đứng dậy dập tắt quăng vào thùng rác.
“Mấy người… cổ đông kia anh xử lý tốt chưa?”
“Đã xử lý tốt. So với trong tưởng tượng còn dễ dàng hơn, có vẻ như bọn họ đã có tâm tư đó lâu rồi.”
“Uh. Được rồi, trở về thôi.”
“Vâng.”
***
Thời điểm tan ca trên đường kẹt xe vô cùng.
Tần Qua vừa rời khỏi bãi đậu xe, nước mắt đã không dừng được rơi xuống. Hai tay cậu khoát lên tay lái, mặc cho nước mắt theo khuôn mặt chảy xuống, như là không biết, không cảm thấy gì.
Hôm nay là lần đầu tiên nam nhân nói “Anh yêu em”, cũng là lần đầu tiên nam nhân gọi thẳng tên cậu.
Đáng tiếc, lại không thể trở thành một ngày đáng kỷ niệm.
Nam nhân có ý quay lại, bị cậu dứt khoát từ chối. Trời biết trong lòng cậu đã sớm tan nát.
Cậu không rõ, rõ ràng là trước đây hắn ngoại tình, hiện tại lại muốn hao hết tâm tư quay lại với mình, ngay cả “Chúng ta làm hòa đi” cũng có thể khép nép nói ra. Một khắc nam nhân tỏ tình kia cậu có hơi cảm động, nhưng nam nhân ép hôn, làm cho cậu cảm thấy nam nhân vẫn như quá khứ, bá đạo độc đoán, muốn làm gì thì làm, đối với cậu gọi đến là đến kêu đi thì đi. Nam nhân phản bội, cậu không có cách nào tha thứ, huống chi hắn ngay cả một câu giải thích cũng không có. Nếu như vậy mà cậu cũng có thể quay lại với nam nhân, chỉ có thể nói cậu không có tự tôn, không đáng quý trọng, nam nhân có lẽ sẽ cảm thấy nếu ngoại tình cũng không là vấn đề gì lớn.
Cậu biết cậu hoài niệm, là quá khứ cưng chiều vô ưu vô lự. Hiện tại cho dù bọn họ có quay lại, cưng chiều cũng đã sớm biến chất. Bọn họ sẽ hận đối phương càng sâu, nếu vết rách đã không thể liền lại như trước vậy lưu cho nhau một ấn tượng tốt đẹp đi.
Nhưng dù vậy… Chính miệng cự tuyệt nam nhân quay lại, cũng làm cho trái tim cậu tan nát.
Cậu từng ở trong mộng mơ thấy cả trăm lần “Anh yêu em”, “Chúng ta làm hòa đi”. Nhưng lúc thật sự diễn ra, lại bị cậu chính miệng cự tuyệt.
* * *
Sáng sớm hôm sau, Tần Qua trong lúc mơ màng nghe được di động “Zzzz!!!” rung. Cậu không tỉnh táo lắm mà bắt máy “Alo” một tiếng, bên kia truyền đến thanh âm tràn đầy lo lắng: “Tần Qua, tôi gặp rắc rối lớn rồi!”
Tần Qua lập tức tỉnh táo lại: “Đàm Tấn? Cậu xảy ra chuyện gì?”
“Ngày hôm qua tôi chia tay với Tiết Băng, con khốn đó đưa cho báo chí một đống ảnh chụp và video trên giường cùng tôi, mẹ kiếp! Hiện tại truyền thông đang bao vây nhà tôi!”
Đàm Tấn thực sự chia tay Tiết Băng rồi sao? Còn không cẩn thận lưu lại những thứ đó?”Cậu hoàn toàn không ra được sao?”
“Hoàn toàn không được! Cửa chính là phóng viên, vẫn còn đang phát sóng trực tiếp! Di động của tôi cũng sắp reo nổ rồi! Mẹ kiếp! Con chó cái độc ác!” Một khi xuất hiện tin đồn, phóng viên liền như con gián, đánh không chết đuổi không đi, leo lên cành cây cũng có thể tiếp tục chụp ảnh.
“… Sao lại quậy thành như vậy… Tôi hỏi La Chẩn một chút, xem nhà cậu ta có thể điều một vài cảnh sát tới đó hay không.”
“Ừm, vậy nhờ các cậu, thực sợ bọn họ sẽ xông vào… Cúp máy đây!”
“Được…”
Di động bên kia truyền đến thanh âm ồn ào, rồi mới bị cắt đứt.
Tần Qua hoàn toàn tỉnh táo lại, phủ thêm áo ngủ rồi gọi điện thoại cho La Chẩn và Triệu Thiên Nhất. La Chẩn vì anh em giúp đỡ không tiếc mạng sống, bật người điều tới một đội cảnh sát giao thông, lấy lí do gây trở ngại giao thông công cộng, xua đi một phần truyền thông, lại ngăn một phần ở bên ngoài tiểu khu.
Được La Chẩn giúp đỡ, Đàm Tấn cuối cùng mặt xám mày tro mà ra cửa, một bên ngăn cản ánh đèn loang loáng, một bên dưới sự bảo vệ của cảnh sát giao thông chen chúc lên một chiếc xe van không rõ. Xe cảnh sát mở còi hú, một đường mở lối, đưa Đàm Tấn ra trung tâm thành phố.
Tần Qua gọi điện thoại không ai bắt, đành phải mở TV ra xem thế nào. Quả nhiên tin tức giải trí đầy trời đều nói về sự kiện lần này, các trang web lớn điên cuồng đăng lại ảnh chụp cùng video, trong một đêm lượt xem hơn vạn. Đàm Tấn bên này bị vây đuổi chặn đường, một đương sự khác Tiết Băng thì đóng cửa không ra, truyền thông căn me hồi lâu không ai mở cửa, điện thoại không tiếp, người đại diện cũng im lặng.
Tần Qua thở dài.
Còn tưởng rằng ngày đó Đàm Tấn chỉ uống rượu nói nhảm một chút, không nghĩ tới hắn thật sự chia tay với Tiết Băng. Tiết Băng cũng không biết tốt xấu, mới nổi lên nhờ quảng cáo một số mỹ phẩm và dầu gội đầu. Đang muốn tiến quân vào giới điện ảnh và truyền hình, bây giờ lại cá chết lưới rách, đem hai người đều kéo xuống mương, đối với tất cả mọi người đều không tốt đẹp gì, sau này cô muốn lăn lộn trong giới giải trí chỉ sợ cũng không dễ dàng gì ── đạo diễn nào dám thuê nữ diễn viên ăn cháo đá bát như vậy.
Đàm Tấn gặp rắc rối cũng không nhỏ. Đàm Tấn ở thành phố A tốt xấu cũng coi như nửa danh nhân (người nổi tiếng), một tháng này, hắn muốn yên tĩnh, chỉ sợ nhà chính Đàm gia bên kia cũng bị kéo vào rồi.
Phải nhanh một chút áp chế đợt phong ba này, không phải là không có cách, chỉ xem bọn hắn có muốn là hay không, và đối phương là ai. Tần, Đàm, La, Triệu tứ đại gia tộc tuy rằng luôn giao hảo với nhau, địa vị ở thương trường cùng chính trị hết sức quan trọng, nhưng gặp phải lĩnh vực giải trí và hắc đạo này, hoàn toàn là nơi quan hệ của bọn hắn yếu nhất. Nơi đó thuộc về người có cánh tay che trời ở thành phố A kia.