Ở một bên Tổng quản Ti Lễ Giám Hồ An giới thiệu: "Khởi bẩm thái hậu, cha của Trương Tài Nhân là Kinh Phủ Chức Tạo Sứ, cả nhà bọn họ đều là người kinh thành chính gốc."
Trương Tài Nhân cũng cười nói: "Thần thiếp nghe nói Thái hậu thích nghe đàn từ Tô Châu, cố ý học hai bài, hát không được hay lắm, để người chê cười rồi."
Thái hậu gật đầu: "Có lòng."
Nói xong, còn liếc mắt nhìn Hoàng đế, lại thấy Hoàng đế chỉ nâng chén trà uống một ngụm, vẻ mặt lạnh nhạt, vẫn không có gợn sóng gì.
Lại nghe Ninh Phi bỗng nhiên nói với Lệ tần ở bên cạnh: "Quả thật bài hát này rất dễ nghe, chẳng qua lời từ có chút nghe không rõ lắm. Đúng rồi, Lệ Tần, quê quán của ngươi ở Giang Nam, nhanh nói cho chúng ta biết một chút, mới vừa rồi bài hát kia có ý nghĩa gì?"
Lệ tần làm ra bộ dạng khó xử, nhìn trái nhìn phải, nói: "Chuyện này... Trường hợp giống như tối nay, chỉ sợ không tiện nói ra lắm."
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây không khỏi tò mò---
Ừ? Còn không tiện nói? Rốt cuộc bài hát Trương Tài Nhân có vấn đề gì?
Ninh phi cười nói: "Còn có cái gì không thể nói? Chẳng lẽ là có ý đại nghịch bất đạo?"
Sắc mặt Trương tài nhân thay đổi, lập tức lắc đầu nói: "Sao tần thiếp dám?"
Lệ Tần che miệng cười nói: "Trái lại cũng không phải, Ninh phi nương nương nói giỡn. Trái lại bài hát này chính là nói về tình yêu bình thường giữa thế tục thôi, cái gì mà 'Một cây trúc tía thẳng, chàng tặng ta làm tiêu, đưa tiêu vào miệng, miệng ngậm vào tiêu, đuôi cá chép nhỏ xòe ra, thật giống như quai hàm hồng hào của nữ tử, tiểu ngoan ngoãn của ta..."
"Ai nha"
Lệ tần còn chưa nói xong, lại bị Ninh phi cắt đứt, bụm lỗ tai quở trách: "Lệ tần, người thật là, ngôn ngữ như vậy, sao có thể nói ra ở trường hợp này? Thật làm dơ bẩn lỗ tai của Bệ hạ và Thái hậu."
Nghe vậy, Lệ tần vội vàng đứng dậy, hoảng sợ hành lễ với hai người đang ngồi: "Mong Bệ hạ Thái hậu thứ tội, thần thiếp mất lễ nghi..."
Ai, nàng ta chỉ thuật lại thôi, muốn trách tội tất nhiên không thể trách lên đầu nàng ta, cho nên Thái hậu và Hoàng đế cũng không nói gì, trái lại mọi người lại đưa mắt liếc nhìn Trương tài nhân.
Chỉ có Yến Xu bưng canh cá lên, vừa uống vừa lắc đầu trong lòng---
Cái gọi là súng bắn chim đầu đàn, bản lĩnh nào thì làm chuyện đó, bây giờ thì đã thấy rồi đi?
Biết điều ăn uống như nàng không tốt sao!
Ừ, món canh chua chua cay cay này, thật đúng là ngon.