Phú Hải sửng sốt một chút, vội đáp ứng.
Đợi đến lúc băng bó xong, hắn vung tay kêu người đi ra ngoài.
Nặng nề nằm lại trên giường, nhưng vẫn không buồn ngủ, hắn không nhịn được suy nghĩ.
Từ phản ứng tối nay, lá gan của nha đầu kia không lớn, rõ ràng không phải gián điệp gì đó.
Nhưng câu trả lời mà hắn mong muốn, vẫn chưa tìm được.
~~
Sáng sớm hôm sau, Chu quý phi vừa rửa mặt trang điểm xong, còn chưa kịp ăn điểm tâm, lại nhìn thấy An tần dẫn theo Vương chiêu nghi tới bái kiến.
Đợi đến lúc nghe hai người bẩm báo xong, Chu quý phi kinh ngạc lại hoài nghi: "Hôm trước Thái hậu hẹn gặp Lý Mĩ nhân? Bệ hạ cũng ở đó? Tại sao bổn cung lại không nghe nói?"
Vương chiêu nghi một mực khẳng định nói: "Tần thiếp làm sao dám lừa gạt người? Là thái hậu hạ ý chỉ không được truyền chuyện này ra bên ngoài, nếu không phải cung nữ Thúy Yên của tần thiếp nghe được từ chỗ đồng hương ở Từ An cung, thì ngay cả tần thiếp cũng không biết."
Chu quý phi ngừng một lát: "Ngay cả ta thái hậu cũng muốn gạt?"
Lại nghe An tần nói: "Nghe nói bệ hạ và Lý Mĩ nhân nói mấy câu, còn đặc biệt hỏi thăm chức vụ của phụ thân, chỉ sợ chuyện này ở hậu cung chính là độc nhất vô nhị… Đại khái Thái hậu cũng là có ý bao che."
Chu Quý phi nổi cơn giận dữ, đây chính là cô mẫu của nàng ta, lại bao che một người ngoài đến tên cũng chưa từng nghe qua?
Vương Chiêu nghi lại nói: "Trước đó đã nói qua, không biết là Lý Yến Xu này dùng cách gì, lại có thể tính toán chính xác như vậy, trực tiếp gặp được bệ hạ, vận may có phần quá tốt rồi."
Chu Qúy phi nghe vậy, lửa giận lại phun cao thêm một đoạn.
Nàng ta dựa vào quan hệ với Thái hậu, gần như ngày nào cũng đến cung Từ An báo danh, nhưng ba năm qua cũng không thể gặp được Hoàng đế mấy lần, cho dù thỉnh thoảng có gặp mặt, Hoàng đế ngoại trừ câu "miễn lễ" cũng không nói với nàng ta thêm nửa câu khác.
Lý Yến Xu đó dựa vào cái gì!
Nàng ta nghiến răng nói: "Lý Yến Xu là ai? Xưa nay bổn cung hoàn toàn không có chú ý tới!"
An Tần nói: "Thường ngày tần thiếp cũng không có chú ý tới, có phải cái người ngồi cùng bàn với Trương Tài nhân trong yến tiệc Tống Tuế hôm đó không?"
Vương Chiêu nghi vội vàng gật đầu: "Chính là nàng, hôm đó nàng còn cố ý làm rơi ly trà, làm cho tất cả mọi người nhìn mình."
Chu Qúy phi cười lạnh nói: "Chả trách, cũng là một người thích giở tâm cơ!"
An Tần ho khan một cái: "Những kẻ từ nơi hoang vu hẻo lánh đi ra ngoài, tất nhiên sẽ nghĩ hết cách để leo lên."
Vừa nói vừa dặn dò Vương Chiêu nghi: "Ngươi ở cách nàng không xa, lúc này nên để ý nhiều chút, có động tĩnh gì thì nhớ đến bẩm báo cho Quý phi."
Vương Chiêu nghi vội vàng đáp ứng: "Tần thiếp đã hiểu."
Chu Qúy phi vừa nhìn về phía An Tần: "Người như vậy, không thể để nàng sống tốt."
An Tần nhanh chóng đáp lại.
~~
Đêm qua lo lắng hãi hùng cả một đêm, Yến Xu thức dậy có chút trễ.
Nàng nhìn hai vành mắt đen, trong đầu đều là chuyện cắn Hoàng đế bị thương vào hôm qua, thầm nghĩ không biết Hoàng đế có bớt giận hay chưa? Vết thương có bị người khác phát hiện không?
Nhẫn Đông đang hầu hạ nàng chải tóc, lại nhìn thấy tiểu cung nữ Liên Tâm chạy tới bẩm báo: "Chủ tử, sáng nay nô tì đi chỗ nội vụ lãnh son phấn và bột ngọc trai, bọn họ lại nói đã đưa hết hàng tích trữ rồi, nhưng sau đó người của Vương Chiêu nghi đều được lãnh."
Vừa dứt lời, Nhẫn Đông ngừng một lát, chẳng lẽ là người ta đã biết chuyện trong cung Từ An hôm trước, cho nên tới báo thù?
Tất nhiên Yến Xu cũng biết.
Chẳng qua là bây giờ nàng đang đứng trước vấn đề khó khăn hơn, chỉ cần không phải Hoàng đế báo thù là tốt rồi.
"Không có gì đáng lo, không có phấn thì không cần nữa, dù sao cũng không cần ra ngoài gặp người khác, dùng dầu dưỡng hoa lê mà chúng ta tự làm là được rồi."
Liên Tâm đáp ứng, ngoan ngoãn đi lấy dầu dưỡng hoa lê.
Dầu dưỡng hoa lê này là do Yến Xu và các cung nữ khác lấy hoa lê mùa xuân, bỏ vào trong đó các loại thảo dược mà chế thành, thuần thiên nhiên lại không có hại, rất ẩm da, dù sao thì da nàng cũng trắng, không thoa phấn thì càng tự nhiên.
Nhẫn Đông lại có chút tức giận: "Tại sao bọn họ lại như vậy chứ? Bệ hạ chỉ nói với chủ tử một câu thôi, mà ngay cả son phấn cũng không đưa đến! Chủ tử cũng là phi tử của bệ hạ mà, bệ hạ nói chuyện với chủ tử, chẳng lẽ có gì không đúng?"
Yến Xu nghĩ trong lòng, đâu phải chỉ là "nói một câu" đơn giản như vậy?
Tối hôm qua nàng còn cắn Hoàng đế.
Hoàng đế còn nói thích nàng.
Chậc chậc, nếu để đám người kia biết được chuyện này, nhất định sẽ tức chết!
Đúng lúc này, lại nghe ngoài cửa truyền tới một tiếng thông báo: "Vương Chiêu nghi tới."
Cùng lúc đó, hệ thống đinh một tiếng: [Bingo! Kẻ bị tức chết đến rồi, làm tốt chuẩn bị nào người anh em.]
Yến Xu: "..."