Đêm khuya như vậy, Hoàng đế huyết khí phương cương cùng với mĩ nhân mới tắm xong.
Vốn dĩ không khí phải mập mờ, nhưng mà...
Yến Xu đen mặt, hắn cũng không phải là nam nhân bình thường.
Hừm, không phải muốn lấy nàng làm bia đỡ đạn sao, chơi đùa cũng muốn làm đầy đủ vậy sao!
Vũ Văn Lan: "???''
Gần đây tôn nghiêm của quân vương của hắn bị nha đầu này chà đạp nhiều lần, không thể không nói, tính khí của hắn đã tốt hơn rất nhiều, nghe thấy nàng âm thầm châm biếm mình lần nữa, hắn cũng không muốn giết người như vậy nữa.
Nhưng mà, hắn cũng không phải là muốn bắt nàng làm bia đỡ đạn gì đó.
Mấy lần thăm dò trước đều không có thành công, lúc nào cũng gặp phải đủ loại tình huống, tất cả là bởi vì lén lén lút lút, thời gian ở chung quá ngắn, cho nên tối hôm qua hắn đã thuận thế phong vị phân cho nàng, như vậy thì có thể quang minh chính đại dò xét ý nghĩ chân thật trong lòng của nàng.
Tất nhiên, thời gian ở chung cũng phải lâu một chút mới thành.
Tốt nhất là chung chăn gối cả đêm.
Những chuyện này hắn không có cách nào bày tỏ, chỉ có thể cố gắng lãnh đạm cười một tiếng, nói: "Ngươi là phi tử của trẫm, cùng trẫm chung chăn gối, chẳng lẽ không phải là đạo lý hiển nhiên sao?"
Dứt lời đã vén chăn nằm vào.
Yến Xu cạn lời nhìn hắn.
Đùa gì thế? Lại còn đạo lý hiển nhiên?
Sao ba năm trước ngươi không nhớ ngươi có phi tử này chứ?
Vũ Văn Lan tiếp tục nhìn nàng: "Còn ngượng ngùng cái gì, chẳng lẽ muốn trẫm ôm ngươi lên?"
Yến Xu chỉ có thể nói: "Thần thiếp không dám."
Nếu đã không có đường lui, nàng dứt khoát làm theo thôi: [Bia đỡ đạn thì bia đỡ đạn! Dù sao thì người không bình thường cũng không phải là ta, xem ngươi có thể làm gì ta?]
Sau đó lập tức bò lên giường.
Vũ Văn Lan: "..."
Hừm nha đầu này, lại dám coi thường hắn như vậy!
Đúng lúc gân xanh nổi lên, lại thấy nàng nói: "Thói quen ngủ của thần thiếp không tốt lắm, nếu như nửa đêm đánh thức bệ hạ, mong bệ hạ thứ tội."
Vừa nói vừa vén chăn nằm vào trong.
__Bởi vì trong điện ấm áp, trên giường chỉ có một chiếc chăn gấm lớn, cái này cũng có hàm ý, tối nay hai người phải đắp chung một cái chăn.
Vũ Văn Lan chỉ cảm thấy một luồng hương thơm phả vào mặt, mang theo nhiệt độ ấm áp của thiếu nữ, làm cho hắn bỗng chốc nhớ tới cảnh tượng đêm hôm đó.
Lúc này, cảnh đẹp ý vui kia chỉ cách hắn một lớp y phục mỏng ngay trước mắt...
Lại nghĩ tới những lời nàng vừa nói trong lòng…
Xem hắn có thể làm gì nàng?
Hắn mang theo một tia phức tạp, bỗng chốc đưa tay kéo nàng vào trong ngực.
Yến Xu sợ hết hồn, không khỏi a một tiếng, còn không chờ nàng lên tiếng, cả người đã dán vào lồng ngực cứng rắn của hắn.
"Bệ bệ bệ hạ?"
Nàng trừng to hai mắt nhìn về phía hắn.