Ép buộc như vậy đến hơn nửa đêm, Tịch Nhan mới bình tĩnh lại, lui vào một góc giường ngủ tiếp. Thỉnh thoảng nàng lại giật mình, mặt mày nhăn lại, dường như mơ thấy ác mộng nên kinh hoảng và sợ hãi.
Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi ở bên giường, canh giữ nàng gần hai canh giờ, mới cúi người ở bên tai nàng gọi một tiếng.
Trong phút chốc Tịch Nhan mở mắt ra, trong mắt không có dấu hiệu gì là đang ngủ, lẳng lặng nhìn hắn.
Dù hắn không ngời nàng phản ứng như vậy, nhưng vẫn cười nhẹ: "Ta phải vào triều , hôm nay sợ là sẽ có nhiều việc, không biết bao lâu mới trở về. Đến bữa tối, nếu ta vẫn chưa trở về, nàng nhớ rõ phải uống thuốc. Ta đã cho người bào chế lại thuốc rồi, giảm bớt dược lực, sẽ không giống như hai ngày trước nữa, nàng cứ yên tâm, biết không?"
Tịch Nhan thản nhiên lên tiếng, ôm chặt chăn, nhưng không để lời hắn nói trong lòng.
Mãi đến khi mặt trời lên cao, có người tiến vào bẩm báo, nói là có khách tới thăm. Lúc này Tịch Nhan mới thức dậy, rửa mặt chải đầu xong đi ra phòng ngoài, khi nhìn thấy nữ tử phía trước, ánh mắt nàng đột nhiên sáng ngời:"Mẫu Đơn?"
Từ trước cho đến nay, nàng luôn nghĩ rằng là người cô đơn trên đời này, thế nên khi nhìn thấy nữ tử chỉ được cho là quen biết này, trong lòng nàng dường như có ba đào gợn sóng, giống như gặp lại cố nhân.
Tịch Nhan cảm thấy mình dường như đã thật lâu không nở nụ cười, lúc cùng Mẫu Đơn ngồi trong lương đình giữa hồ xem diễn, Mẫu Đơn pha trà chia bánh, ngẫu nhiên nói một hai câu, cũng làm nàng nhẹ nhàng cười rộ lên.
"Nếm thử món này xem." Mẫu Đơn đem một miếng bánh Tịch Nhan chưa từng ăn đưa qua, "Lần đầu tiên Thất gia nếm qua đã khen không ngớt miệng."
Tịch Nhan cảm thấy trái tim bỗng dưng co rút lại, sau đó khẽ lắc đầu nói: "Món đó có thêm băng cúc phải không? Hiện nay thân mình ta không khoẻ, không nên ăn thứ này."
Mẫu Đơn kinh ngạc, sau đó bừng tỉnh đại ngộ: "Cô...... Có thai phải không? Thật sự là chúc mừng."
Tịch Nhan cười nhẹ, trong mắt tràn ra sự bi ai lạnh lùng: "Chắc là trời cao thấy ta đáng thương, cho nên mang đứa nhỏ này đến làm bạn cùng ta."
"Cô đang nói gì vậy?" Mẫu Đơn nhẹ giọng nói, "Có phu quân như Thất gia vậy, cô cần gì phải như thế?"
"Phu quân như vậy......" Tịch Nhan thì thào lặp lại, mỉm cười chua sót, "Quên đi, không cần nói đến hắn. Cô ở lại dùng bữa tối với ta được không? Cô thích ăn món gì, ta cho phòng bếp làm."
Khi nói ta những lời này, nàng nhíu mày cười khẽ, giống như rốt cuộc cũng tìm được chuyện nàng có thể làm, bộ dáng trở nên khẩn cấp.
Dùng xong bữa tối, Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn còn chưa trở về, Tịch Nhan liền cùng Mẫu Đơn đi vào thư phòng, tìm mấy quyển sách thuốc, hai người cùng nhau nghiên cứu những việc phụ nữ có thai cần kiêng kị, bầu không khí an bình mà hài hòa.
Đột nhiên, "Phanh" một tiếng, cửa thư phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra, Tịch Nhan cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ đứng ở cửa, sắc mặt không biết vì sao vô cùng khó coi. Nàng bất giác nắm chặt cuốn sách trong tay, bỗng nhiên nhớ tới, đây là phu quân của nàng, là phụ thân cùa đứa nhỏ trong bụng nàng, nhưng lại chưa bao giờ tỏ ra quan tâm đến chuyện nàng mang thai.
"Thất gia đã trở lại." Mẫu Đơn cũng có chút kinh ngạc, đứng dậy, nhìn nhìn Tịch Nhan, "Ta đây xin cáo từ trước."
Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới dịu đi một chút, cười nói: "Ta phái người đưa nàng về."
"Đa tạ Thất gia."
"Không, ta đa tạ nàng mới đúng." Thanh âm hắn trầm thấp, vội xoay người phân phó Thôi Thiện Duyên vài câu. Đợi đến khi Mẫu Đơn rời đi, mới xoay người lại nhìn Tịch Nhan: "Nhan Nhan, nàng còn chưa uống thuốc, mau trở về phòng đi."
Tịch Nhan không biết sắc mặt hắn vì sao khó coi như vậy, nhưng cũng không muốn để ý tới, cầm quyển sách trong tay đứng dậy trở về phòng.
Mẫu Đơn theo Thôi Thiện Duyên một đường đi đến tiền viện, lại vừa vặn gặp phải Thập Nhất đang vội vàng đi đến. Thập Nhất vừa thấy nàng lập tức bước lên: "Ta biết nàng còn chưa trở về mà, Thất ca đâu?"
"Thất gia vừa mới trở về, đang ở bên cạnh Vương phi." Mẫu Đơn nhìn dáng vẻ vội vàng của hắn hỏi, "Chuyện gì vậy? Lúc nãy thiếp nhìn thấy sắc mặt Thất gia rất là khó coi, xảy ra chuyện gì sao?"
Thập Nhất thở dài: "Ta mới từ Lăng Tiêu sơn trở về, cũng mới nghe nói, Thất ca bị thương. Buổi chiều hôm nay, vài ca ca cùng phụ hoàng tiếp kiến sứ thần ngoại bang, không biết là ai đề nghị cái gì mà luận võ trước điện, mà Thất ca không biết vì sao tinh thần không tập trung, mất hồn mất vía, liền bị vương tử ngoại bang làm bị thương. Thập Nhị chỉ nói bị thương không nhẹ, huynh ấy cũng không chịu ở lại trong cung cho ngự y trị liệu, chỉ băng bó đơn giản sau đó trở về, ta nghe như vậy mới vội vã lại đây nhìn xem."
Mẫu Đơn dừng một chút, giữ chặt hắn: "Huynh không nên đi, để cho hai người đó ở chung đi. Chỉ mong sườn Vương phi có thể phát hiện thương thế của Thất gia."
Trong phòng, một mình Tịch Nhan ngồi trên nhuyễn tháp, trong tay vẫn quyển sách thuốc như trước, chăm chú nhìn từng chữ chi chit trên trang sách.
Hoàng Phủ Thanh Vũ từ đầu giường lấy ra một hòm thuốc, mở ra đếm đếm, phát hiện nàng quả nhiên còn chưa uống thuốc, liền lấy ra một viên, khẽ cười nói: "Ta đã biết nếu ta không trở về, nàng chắc chắn sẽ quên uống thuốc." Dứt lời, hắn chậm rãi đi đến trước mặt Tịch Nhan, ngồi xuống bên cạnh nàng, hơi thở có chút khó khăn, "Trước tiên nên uống thuốc đã."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!