Vì sao lại có chút kềm chế không được muốn quay trở về?
Qua hồi lâu sau, nàng mới hồi phục tinh thần lại, nhớ tới mình cần phải mua một con ngựa, bèn quay người lại, bỗng dưng thấy một chiếc xe ngựa đang phóng nhanh thẳng về phía mình dường như không thể dừng lại.
Tịch Nhan cả người cứng lại ngừng thở, đứng bất động một chỗ.
Xa phu cũng không nghĩ tới sáng sớm sẽ có người đi trên đường, lúc này mới ghìm cương lại, nhưng vẫn không kịp, lúc con ngựa kịp thời dừng lại, Tịch Nhan đã bị ngã thật mạnh xuống đất.
"Hoàng tử phi, đụng trúng...... Đụng vào người......"
Tịch Nhan chỉ cảm thấy toàn thân đều đau, mơ mơ màng màng nghe câu kia, bị hù xém chút nhảy dựng lên, cũng bất chấp đau đớn, cố gắng ngồi dậy, đã thấy xa phu kia khom người đợi mệnh lệnh của người trong xe ngựa.
Không bao lâu, màn xe ngựa được vén lên, xuất hiện trước mặt Tịch Nhan là khuôn mặt quen thuộc -- Đạm Tuyết.
Tịch Nhan lúc này mới biết thì ra danh xưng "Hoàng tử phi" là gọi nàng.
Đạm Tuyết thản nhiên nhìn thoáng qua nàng, bộ dáng vẫn không chút sợ hãi như trước:"Có đụng công tử bị thương không?"
Tịch Nhan nghĩ nàng ta cũng không nhận ra mình, bởi vậy thản nhiên lắc lắc đầu, cố gắng đứng dậy, khập khiễng đi đến góc đường.
Nhưng vừa mới đi được vài bước, xa phu bỗng đuổi theo nàng, vẻ mặt lộ rõ sự khó xử nhưng không thể không nói:"Công tử muốn đi về phía nào? Phu nhân … nhà ta nói có thể đưa công tử một đoạn đường."
Tịch Nhan trong lòng chấn động, quay đầu trở lại, đối diện ánh mắt trầm tĩnh như nước của Đạm Tuyết.
Xe ngựa nhanh chóng lại khởi hành, Tịch Nhan vừa cử động liền cả người đều đau, nên chỉ tựa vào một bên xe, ánh mắt chứa đựng thần sắc thống khổ.
"Muốn ra khỏi thành sao?" Bỗng nhiên Đạm Tuyết thản nhiên mở miệng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!