Quả nhiên, Hoàng Phủ Thanh Vũ đang ôm Duệ nhi tản bộ trong hoa viên, vừa đi vừa thì thầm nói chuyện với đứa bé con chưa hiểu chuyện. Cũng thật kỳ lạ, Duệ nhi tuy không hiểu nhưng lại bị hắn chọc cười khanh khách không ngừng, hai người đi một chút lại ngừng lại, trông rất hoà thuận vui vẻ.
Lúc dung bữa sáng, Hoàng Phủ Thanh Vũ quay về phòng cùng nàng dùng bữa.
"Duệ nhi đâu?" Tịch Nhan vừa thấy không có thân ảnh đứa bé, nhất thời đứng dậy.
"Nàng gấp gì chứ." Hắn thản nhiên nói,"Đã có người chiếu cố rồi, trước hết nàng nên chăm sóc cho bản thân mình đi. Sau sinh Duệ nhi ra, nàng có chăm sóc bản thân tốt hay không?"
Tịch Nhan run sợ một chút mới ý thức được hắn đang hỏi về bản thân mình, liền miễn cưỡng lên tiếng xem như đáp lại.
Hắn bỗng nhiên cười khẽ một tiếng: "Đúng rồi, nói vậy Nam Cung Ngự chiếu cố nàng vô cùng tốt phải không?"
Tịch Nhan chưa bao giờ hoài nghi khả năng hắn hiểu biết về mình, mặc dù là có nghi hoặc, cũng chỉ là nghi hoặc hắn từ chỗ nào biết những điều đó. Bởi vậy khi hắn nói ra những lời như vậy, nàng cũng không có gì ngạc nhiên, chỉ nói:"Đúng, sư huynh đối đãi với ta vô cùng tốt ."
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!