Tịch Nhan đắm chìm trong sự khiếp sợ của bản thân, cơ hồ quên đi Hoàng Phủ Thanh Vũ, bước từng bước một hướng về phía Dự thân vương.
Không ai đứng ra ngăn cản nàng, nàng đi rất chậm, giống như phải dùng hết khí lực toàn thân mới có thể di chuyển. Nhưng càng đến gần, tuyệt vọng trong lòng nàng lại càng càng dày đặc hơn.
Rốt cục, nàng đã đi đến trước mặt hắn, chậm rãi nâng lên tay lên, chạm đến đến mặt nạ của hắn.
Khi tay nàng chạm đến mặt nạ của hắn, hắn giơ tay nắm lấy tay nàng, một cảm giác quen thuộc lại dâng lên, lúc này Tịch Nhan chỉ cảm thấy mình vô cùng yếu ớt, nàng còn xúc động muốn khóc. Nàng hơi run run giọng gọi hắn: "Nam Cung Ngự?"
Chiếc mặt nạ trước mắt lạnh như băng mặt nạ, không thể nhìn thấy một nét biểu cảm của khuôn mặt.
Tịch Nhan chán ghét cảm giác như vậy, nàng giãy tay ra khỏi tay hắn, nắm lấy mặt nạ của hắn kéo xuống --
Khuôn mặt hắn trầm ổn, không thấy chút ngả ngớn cùng đùa cợt, đôi mắt như hồ sâu không thấy đáy, cứ nhìn nàng chằm chằm, hồi lâu sau mới mở miệng: "Nhan Nhan."
Tịch Nhan rất muốn nở nụ cười: "Dự thân vương?"
Miệng hắn bất giác trầm xuống, không nói gì nữa.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Cuối cùng, nàng vẫn không thể nào cười nổi.
Khóe môi hắn hơi co rút lại một lát rồi nói: "Mộc Cao Phi."
Tịch Nhan ngẩn người, lúc này mới bật cười. Đúng rồi, "Chiến thần" , Dự thân vương, Mộc Cao Phi.
"Nam Cung Ngự...... Không, Mộc Cao Phi, Dự thân vương, ngài thật có bản lãnh." Tịch Nhan cười lạnh rồi lui về phía sau, cuối cùng nàng lui vào lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ, thân mình mềm nhũn, xoay người dựa vào lòng hắn, giọng nói đột nhiên trở nên rất thấp, "Hoàng Phủ Thanh Vũ, dẫn ta đi......"
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhẹ tay khẽ vuốt lên lưng của nàng, đồng thời thấp giọng nói: "Bé ngốc, ta làm sao có thể để nàng ở lại nơi này?"
Chung quanh đằng đằng sát khí, thế mà hai người lại không coi ai ra gì thì thầm nho nhỏ với nhau, trong mắt Mộc Cao Phi bỗng dưng có ngọn lửa bốc cháy lên, giống như muốn thiêu hủy tất cả mọi thứ xung quanh thành tro bụi!
"Nhan Nhan, ở lại đây với ta." Hắn trầm giọng nói, "Muội quên lời hứa của mình rồi sao? Nam nhân này, hắn không đáng cho muội động tình."
Tịch Nhan vẫn thấp giọng cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ nói điều gì đó, vừa nghe xong lời này, đột nhiên xoay người lại, khẽ cười nói: "Đúng vậy, hắn không đáng ta động tình, ta lại cố tình động tình. Còn như ngươi, rõ ràng không đáng ta đặt lòng tin, ta lại tin tưởng ngươi nhiều năm như vậy!"
Ánh mắt sắc bén của Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn qua, khóe miệng bỗng dưng nhếch lên, một lần nữa ôm nàng vào lòng lòng, mỉm cười nói với Mộc Cao Phi: "Dự thân vương, ngươi chia rẽ tình cảm vợ chồng chúng ta là tội gì đây?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!