“Chuyện này không phải do nàng đúng không?”
Giọng nói quen thuộc trong phút chốc phả vào tai khiến Châu Mộc Vân sững người, tới khi phản ứng lại liền lắc đầu lia lịa, thấy y một cái cảm giác bất an cuối cùng cũng biến mất.
“Dạ không! Thần thiếp chắc chắn không hại chết bọn họ!”
Tống Minh Viễn không hỏi rõ lý do, cũng không cần nàng giải thích mà chỉ đáp lại một câu “trẫm biết rồi”, ba chữ này tưởng chừng như nhẹ tựa lông hồng nhưng lại khiến lòng Châu Mộc Vân không còn lo lắng nữa, bàn tay mảnh khảnh cũng đã sớm được nam nhân trước mặt nắm chặt lại thay cho lời trấn an.
Mà lúc này những người khác cũng đã thấy rõ người vừa cứu Châu Mộc Vân rốt cuộc là ai, ngay lập tức quỳ rạp xuống đất: “Chúng thần tham kiến bệ hạ. Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
“Các khanh bình thân.”
Tống Minh Viễn lạnh nhạt đáp lời, đẩy Châu Mộc Vân ra sau lưng để che chắn cho nàng sau đó lại hướng mắt về phía Trương Mộng Như, chỉ một ánh nhìn thôi cũng đủ để ả lạnh hết cả sống lưng: “Trẫm không ở đây ai cho nàng tự tiện giải quyết vậy hả?”
Trương Mộng Như siết tay lại thành hình nắm đấm, ném cho Châu Mộc Vân một ánh mắt đằng đằng sát khí rồi mới run rẩy trả lời: “Bệ hạ, Thanh Vân vì một vài hiềm khích mà nhẫn tâm sát hại tới năm người, thần thiếp chỉ là thay mặt trừng trị ả để đền mạng cho các muội muội.”
“Nàng có bằng chứng không?”
“Rất nhiều người đã thấy Thanh Vân tới hồ Thiên Hoa một lúc lâu, mà đó cũng chính là giờ năm vị phi tần mất tích, ngoài ả ra thì không còn ai khác nữa.”
Trương Mộng Như nói mà cả người run rẩy không ngừng, nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm kia lại không kiềm chế được mà rùng mình, ả thật sự không hiểu tại sao Tống Minh Viễn lại xuất hiện ở nơi này trong khi được người khác báo lại là ba ngày nữa y mới về, nhưng chuyện này sớm đã không còn quan trọng nữa vì những câu tiếp theo y nói lại như tát thẳng vào mặt ả ta.
“Thường ngày hồ Thiên Hoa rất vắng người nhưng tại sao hôm đó các khanh lại tập trung ở đấy hả? Vả lại có ai thấy năm người kia bước ra đó không hay chỉ thấy mỗi mình quý phi, trẫm thật sự không hiểu?”
Ngay khi y dứt lời những người xung quanh đều ngơ ngác nhìn nhau, người trong cuộc thì sợ hãi cúi thấp đầu còn những kẻ không liên quan tới lại xì xầm, rõ ràng đã ngầm hiểu đây giống như là một vụ dàn dựng hơn. Tống Minh Viễn trên đường đi về đã có người tới bẩm báo nên không cần nhìn cũng nghe ra vụ việc này có đầy lỗ hổng, nếu như cố ý giết người thì chẳng ai lại sơ suất tới mức đó cả.
Nhưng chưa kịp đợi Trương Mộng Như giải thích thì cha mẹ của năm người kia lại lần lượt bước lên, bày ra bộ mặt oan ức mà nói: “Tâu bệ hạ, chuyện này tuy có nhiều nghi hoặc nhưng ngoài quý phi nương nương ra thì không còn ai đáng ngờ nữa, chưa kể trước đó quý phi và con gái của chúng thần từng gây gổ với nhau, người vì tức giận mà sinh hận, nhẫn tay tước đoạt mạng sống của Linh Nhi và những người khác cũng không có gì là lạ, mong bệ hạ minh xét, đòi lại công bằng cho chúng thần!”
“Không cần tới bệ hạ, bổn vương sẽ đích thân giải thích mọi chuyện!”
Ngay khi lão dứt lời thì một giọng nói lại vang lên thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, nhìn sang một cái liền phát hiện người vừa lên tiếng chính là Tống Tử Lam, theo sau hắn còn có thái y trong triều đình.
Châu Mộc Vân thấy vậy đôi mắt lập tức sáng rực, ngay sau đó liền thở phào một hơi: “Cuối cùng cũng tới rồi…”
Tống Tử Lam chậm rãi bước tới, liếc nhìn nàng một cái sau đó cúi người trước Tống Minh Viễn: “Tham kiến bệ hạ.”
“Miễn lễ.”
Tống Minh Viễn gật đầu, đáp xong lại hỏi câu vừa rồi là có ý gì. Hắn không trả lời, lùi về sau một bước rồi nhường chỗ cho vị thái y ở phía sau tiến lên.
“Muôn tâu bệ hạ, những phi tần mất mạng hôm qua không phải là chết do đuối nước mà là do bị người khác hạ độc.”
Ngay khi thái y dứt lời tất cả mọi người xung quanh đó đều ngẩn người, chưa kịp hoàn hồn lại thì ông ấy đã nhẹ nhàng giải thích. Trưa hôm qua theo mệnh lệnh của Tống Tử Lam thái y đã đi tới kiểm tra thi thể của bọn họ nhưng phát hiện ra cả năm phi tần đều không có dấu hiệu của việc chết đuối, thay vào đó cơ thể lại sưng phù, môi tím tái, da thì nổi mẩn đỏ, dấu hiệu giống hệt như bị trúng độc rắn.
Vả lại sau gáy mỗi người đều có một vết bầm, giống như là bị người khác đánh lén từ phía sau bằng một vật vừa to vừa cứng nhưng hồ Thiên Hoa lại là một nơi thông thoáng, không ai lại có cái gan hãm hại người khác ở đó kể cả Châu Mộc Vân. Vậy nên chỉ có một lý do duy nhất đó là năm phi tần bị người khác giết rồi dàn dựng để vu oan cho nàng.
“Khanh có bằng chứng gì để chứng minh chuyện này là thật không?”
“Dạ có thưa bệ hạ, chứng cứ đang ở trong tay đại vương gia.”
Thái y nói xong liền chủ động lùi về sau, còn Tống Tử Lam cũng không chậm trễ nữa, ra hiệu cho hai thị vệ bên cạnh giải người vào rồi đặt xuống đất một chum đầy rắn: “Thần tìm thấy ở một cung bỏ hoang phía tây những con rắn đã bị lấy mất nọc độc này, còn đây chính là người đánh lén và nhẫn tâm giết hại các phi tần.”
Trước mặt mọi người chính là một tên hắc y nhân với thân hình cao to lực lưỡng, tới nước này hắn cũng không thể thanh minh cho bản thân mình được nữa, chỉ đành đập đầu xuống đất mà nhận tội.
“Bệ hạ, tiểu nhân đáng chết, là tiểu nhân đáng chết!”
Ngay khi dứt lời những tiếng xì xào bàn tán đều đồng loạt vang lên, hệt như một lưỡi dao sắc bén cứa thẳng vào tim Trương Mộng Như.
“Ôi trời, hóa ra Tạ phi, Lâm tần, Dương tần và hai vị quý nhân không phải do Mộc quý phi hại chết sao?”
“Đúng là không thể tin được, bệ hạ và vương gia mà không tới kịp là nương nương đã chết oan rồi…”
“Ta đã nói rồi mà, quý phi nương nương hiền lành tốt tính như thế làm sao có thể giết người được.”
“Đúng đấy, nghe nói quý phi còn đối xử rất tốt với cung nữ hầu hạ mình nữa, cảm tạ trời đất, may mà người không bị làm sao.”
Khuôn mặt Trương Mộng Như trắng bệch, đôi mắt thoáng hiện lên một tia lo lắng nhưng sợ mọi người phát giác ra nên nhanh chóng áp chế lại. Còn Tống Minh Viễn thì lại nhẹ nhàng rút thanh bảo kiếm sắc bén từ bên hông ra, kề sát lên cổ hắc y nhân kia.
“Nói mau, là ai sai người làm chuyện này?”
Hắn mấp máy môi, vô thức nhìn lên Trương Mộng Như nhưng còn chưa kịp nói gì thì một cây kim tẩm độc lại bất chợt lao tới, âm thầm ghim hẳn vào lưng hắn.
“Hự!”
Mắt tên đó trắng dã, đau đớn ôm ngực rồi sau đó ngã khuỵu ra đất, cứ thế mà chết đi.
Tống Minh Viễn nhíu mày, theo phản xạ ngẩng phắt đầu lên nhưng bóng đen mới vừa rồi còn ở trên cây bây giờ đã biến mất. Hết cách, y chỉ đành cho người đem xác hắn đi rồi tiếp tục điều tra kẻ đứng sau chuyện này.
Tống Tử Lam thở dài, thấy mọi chuyện đã xong xuôi liền đi đến trước mặt Châu Mộc Vân: “Hết nợ rồi chứ, quý phi nương nương?”
Lần trước nàng đã giúp hắn lấy lại ánh sáng nên lần này chỉ đơn giản là trả ơn, điều này cũng đồng nghĩa với việc từ nay về sau hai người không còn bất cứ một món nợ nào nữa.
“Đa tạ, đa tạ, cứu một mạng người như xây bảy tòa tháp, quý nhân chắc chắn sẽ phù hộ ngài.”
“…”
Châu Mộc Vân cười một cách ngây ngô, nói xong bèn khoác tay Tống Minh Viễn rời đi. May mà kiếp trước nàng là bác sĩ nên có thể nhìn ra điểm bất thường của thi thể mà nhờ Tống Tử Lam cho gọi thái y tới xem xét, chứ nếu không thì cũng đi tong cái mạng nhỏ này rồi.
“Phù, lần này coi bộ nguy hiểm thật…”