Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ái Tình Quy Hoa Cục

Đối với sự xuất hiện của Lâm Tâm Văn, Bách Thanh Quân vô cùng giật mình. Cô vẫn sống ở Nam Sơn, từ sau khi Tiêu Tiêu gặp chuyện không may, cô lại chuyển về. Nửa năm nay cuộc sống trở nên vô cùng khó khăn, chỉ là, hiện tại, bây giờ, rất nhiều chuyện đã lắng xuống. Cô đuổi rất nhiều người, chỉ còn lại một bảo mẫu, phụ trách nấu cơm, quét dọn, mọi chuyện khác đều là do cô tự làm.

Lúc Lâm Tâm Văn tới, cô ngồi trên ghế đá trong vườn hoa đọc sách, ngày đó Lâm Tâm Văn ăn mặc đơn giản, Bách Thanh Quân ngẩng đầu lên nhìn thấy là bà, một lúc lâu sau, mới phản ứng lại người này là mẹ của Hạ Niệm Văn.

"Bá mẫu, xin chào." Cô khách khí ra ý bảo Trần tỷ đi pha trà, cô buông sách trong tay xuống, Lâm Tâm Văn ngồi ở một bên, Bách Thanh Quân trong lòng thầm nhủ, sao mẹ của Hạ Niệm Văn lại tự mình tìm tới cửa? Hơn nữa còn không đi cùng Hạ Niệm Văn.

"Tùy tiện bái phỏng, quá thất lễ rồi." Lâm Tâm Văn khom người, mặc dù lời xin lỗi, nhưng trong khẩu khí lại không có chút ý xin lỗi nào.

"Nói gì vậy chứ, chỉ là không biết bá mẫu từ xa mà đến có chuyện gì? Là liên quan đến chuyện của Niệm Văn sao?"

Hai người trò chuyện, Trần tỷ đi ra đưa trà, nhất thời không nói gì.

Mùa hè ở Nam Thành oi bức không chịu được, cũng may Nam Sơn mát mẻ hơn rất nhiều, mà vườn hoa lại ở nơi hẻo lánh, ngược lại so với dưới chân núi mát mẻ hơn nhiều, Lâm Tâm Văn uống một ngụm trà, chậm rãi nói: "Muốn nói là liên quan tới nàng cũng được, nhưng có chút là liên quan tới cô."

"Liên quan tới tôi?" Bách Thanh Quân càng có chút không hiểu rõ. Lần trước cô từng hoài nghi, sau đó xảy ra chuyện của công ty, chuyện trong nhà, chuyện với Tịch Cẩn Chi, đủ chuyện phức tạp dồn dập, cô cũng quên mất chuyện này, nhưng người phụ nữ trước mắt này, là mẹ của cấp dưới trước kia của cô, người đã từng gặp mặt một lần mà thôi, hôm nay bà tự mình tới cửa nghiêm túc tìm cô nói chuyện gì?

Lâm Tâm Văn khẽ nhíu nhíu mày, ánh mắt lại không còn nhìn chằm chằm vào Bách Thanh Quân nữa, hai tay bà nâng chén trà, một chân khoác lên chân còn lại, dường như bà so với lần mình nhìn thấy năm ngoái già đi một chút, lại gầy hơn một chút. Bà cúi đầu, tiếp tục uống trà, Bách Thanh Quân biết những lời tiếp theo của bà đối với cô mà nói có thể rất khó khăn, dáng vẻ muốn nói lại thôi của bà như vậy, nhưng bà tự mình tới cửa như vậy, cũng không phải chuyện bình thường.

"Cái chết của ba cô, Bách Ninh ấy, không liên quan gì đến cô gái nhà họ Tịch kia."

"Làm sao bà biết?"

"Lúc ấy tôi đã ở đó."

"Cái gì?"

"Lúc ba cô qua đời tôi đã ở đó, mà lúc cô gái nhà họ Tịch kia rời đi, ba cô vẫn rất tốt, hơn nữa nội dung nói chuyện của bọn họ tôi đều nghe được, cô ấy không hề nói lời quá khích nào kích thích ba cô, ba của cô thực sự bị kích thích, là bởi vì nhìn thấy tôi trốn ở phía sau cái tủ kia."

"Bà có ý gì? Sao bà lại ở trong phòng của ba tôi? Bà quen biết ba tôi sao?" Bách Thanh Quân đứng thẳng người, thời tiết nóng đến mức lòng bàn tay cô ấy bắt đầu đổ mồ hôi, mặc dù trong lòng cô vẫn không muốn thừa nhận cái chết của cha cô thật sự có liên quan đến Tịch Cẩn Chi, nhưng nhiều năm như vậy, cô cũng không tìm được một lời giải thích hợp lý để giải thích chuyện này.

"Quen biết, có lẽ còn hiểu rõ cha cô hơn cô, Bách Ninh..." Thật ra Lâm Tâm Văn cũng không biết vì sao mình lại chạy tới Nam Thành, thậm chí còn chạy đến trước mặt Bách Thanh Quân nói với cô những chuyện này, có lẽ chỉ là mấy ngày nay mỗi lần Hạ Niệm Văn gọi điện thoại đều nói về chuyện của cô gái kia, mặc dù bà chưa từng gặp qua Lăng Tiêu Tiêu, nhưng dần dần, bộ mặt Tiêu Tiêu đều trở nên rõ ràng, có lẽ đây không phải là thần linh Tiêu Tiêu, đó chẳng qua chỉ là cô gái đáng thương mà bà phán đoán.

Mấy ngày nay bà suy nghĩ thật lâu, bà có chút không muốn để Hạ Niệm Văn tranh thủ những thứ vốn nên thuộc về nàng nữa. Lâm Tâm Văn cho tới bây giờ cũng không phủ nhận, mấy năm nay trong lòng bà có hận thù, đặc biệt là lúc Hạ Niệm Văn vẫn còn đang đi học, bởi vì bà không có điều kiện gì, lúc mới bắt đầu còn phải vay mượn chút tiền mới mở được cửa hàng quà vặt, kiếm được số tiền đó, ngoại trừ cuộc sống miễn cưỡng của hai người, khi còn bé đọc sách tiêu ít thì tốt, nhưng bắt đầu học trung học, sau đó học đại học, trong nhà cũng có chút căng thẳng. Mỗi khi Hạ Niệm Văn về nhà không ăn cơm ngon, mặt mày ủ rũ, bà liền biết trong trường lại có danh mục đòi tiền.

Hạ Niệm Văn từ nhỏ đã hiểu chuyện, biết bà kiếm tiền không dễ dàng, cho nên mỗi lần giáo viên chủ nhiệm nói lại muốn mua thứ gì đó, người lo lắng nhất ngược lại là bà. Bà mơ hồ còn nhớ rõ lúc Hạ Niệm Văn học lớp 10, chủ nhiệm lớp bọn họ lại bắt mua một bộ sách, bộ sách kia hình như là hơn 100 tệ, chuyện này Hạ Niệm Văn không nói cho bà biết, tự mình dấu diếm.

Có buổi chiều, Hạ Niệm Văn đang làm bài tập về nhà, bà làm việc ở cửa hàng, chủ nhiệm lớp liền tìm tới cửa, như đem lời dạy bảo cả đời nói ra, nói đến khiến bà mờ mịt, nói bà không thông tình đạt lý, mua sách là vì tốt cho đứa trẻ, bà hỏi mua sách gì?

Lúc đó đầu Hạ Niệm Văn như sắp chôn vào trong sách. Sau đấy sự tình bại lộ, chủ nhiệm lớp nói trước mặt toàn lớp việc Hạ Niệm Văn không mua sách, đến lúc đó viết văn không tiến độ, cũng đừng trách giáo viên. Khi đó bà vội vàng trở về phòng đếm tiền lẻ từ trong ngăn kéo, Hạ Niệm Văn lúc đó cũng thuộc độ tuổi dậy thì, nghe giáo viên chủ nhiệm kia nói mẹ nàng như vậy, liền đứng dậy trước mặt chủ nhiệm lớp, quật cường trừng mắt nhìn cô, cô giáo kia lại không biết tại sao bị chọc giận, giơ tay lên cho Hạ Niệm Văn một cái tát, nói nàng còn nhỏ tuổi đã học nói dối. Hạ Niệm Văn lúc ấy nắm đấm nhỏ nắm chặt, bà ngây người, nhịn thật lâu, đem Hạ Niệm Văn kéo ra phía sau mình, giả bộ nói vài câu.

Lúc đó, bà không phải không hận, nếu không phải Bách Ninh và Tịch Công Quyền, bây giờ Hạ Niệm Văn sao có thể phải chịu sự ấm ức như vậy. Ấn tượng lần đó của Lâm Tâm Văn đến nay vẫn vô cùng sâu sắc, bà còn nhớ rõ phần áy náy sâu sắc của bà đối với Văn Kỳ, là bà không chăm sóc tốt cho Hạ Niệm Văn, mà Hạ Niệm Văn Văn đáng lẽ có thể có được cuộc sống vật chất tốt nhất, giáo dục trường học tốt nhất.

Cho nên bà bảo Hạ Niệm Văn phải làm việc cho tốt, bởi vì quốc tế Bách thị và tập đoàn Gia Hòa của Tịch gia ban đầu đều là của cha ruột Hứa Minh Huy của nàng.

Đương nhiên Bách Thanh Quân hiểu, chỉ cần không phải quý tộc, dựa vào tài phú cùng danh vọng của bọn họ đều có một đoạn lịch sử đẫm máu, mỗi một gia tộc xí nghiệp làm giàu đều sẽ không sáng sủa như vậy, có người khởi nghiệp bằng taxi, có người là đào mỏ than khởi nghiệp, mà Bách gia cùng Tịch gia, thế hệ tiếp theo của các nàng không biết lịch sử phát triển của gia tộc bọn họ như thế nào, bởi vì Bách Ninh cùng Tịch Công Quyền đều không có mặt mũi nói cho nữ nhi của mình biết chân tướng.

Lâm Tâm Văn chậm rãi nói, nhiều năm như vậy, bà cũng chưa từng buông bỏ khúc mắc này, chỉ là bây giờ, cuối cùng bà cũng hiểu được rất nhiều thứ, mặc dù bà nhiều lần nói với Hạ Niệm Văn những thứ đó, nhưng tính cách Niệm Văn quá nhu hoà, chưa kể với tính cách của nàng mà muốn lấy lại những vốn thuộc về mình thì sẽ khó khăn đến mức nào, hơn nữa chuyện này đã qua hơn hai mươi năm, quá khó khăn. Không biết vì sao, có thể cái chết của cô gái kia đã khiến bà quá xúc động, bà chỉ muốn Hạ Niệm Văn cả đời này có thể sống bình thản là được.

"Năm đó ba cô cùng Tịch Công Quyền còn có ba của Hạ Niệm Văn Hứa Minh Huy kết làm huynh đệ chết sống, Hứa Minh Huy gia thế rất tốt, mà ba cô Bách Ninh năm đó ở Thượng Hải cũng chỉ là một người làm ăn buôn bán nhỏ, về việc bọn họ quen biết như thế nào, tôi cũng không rõ lắm, chỉ là bọn họ lúc đó vẫn rất tốt, sau đó Hứa Minh Huy cùng Văn Kỳ kết hôn." Nói đến Văn Kỳ, Lâm Tâm Văn dừng một chút, "Cuộc sống của họ vốn rất hạnh phúc, nhưng vì một tai nạn xe cộ, mà tai nạn xe hơi này, cha cô và Tịch Công Quyền đều có phần tham gia dự, đó là lý do tại sao cha cô sau hơn hai mươi năm đột nhiên gặp tôi sẽ bị kích thích, chột dạ mà thôi. "

"Làm sao có thể?"

"Có đôi khi con người vì quyền lực, vì tài phú, vì danh lợi, chuyện gì cũng làm ra, em trai cô không phải chỉ là một ví dụ sống động sao?"

"Kỳ thật nhà các cô cùng Tịch gia vốn là nên có vinh cùng vinh, nên đứng ở cùng một mặt trận, chẳng qua có vài bí mật tự mình biết dù sao cũng so với thêm một người biết an toàn hơn, tôi nghĩ đây cũng là nguyên nhân chân chính vì sao sau này hai người và Tịch gia luôn thế bất lưỡng lập, chỉ là khổ thế hệ sau các cô. Hôm nay tôi đến nói cho cô biết những chuyện này, chỉ là muốn nói cho cô biết chân tướng lúc phụ thân qua đời, kỳ thật ngày đó, tôi đi tìm ông ta vốn muốn nói một số chuyện, chỉ là lúc tôi đi vào không có bất kỳ ai, sau đó không biết tại sao cô bé kia liền đến, tôi biết cô ấy là con gái của Tịch Công Quyền, cho nên tôi không thể làm gì khác hơn là trốn ở ngăn tủ đằng sau, chờ bọn họ nói xong tôi mới ra ngoài. Cha cô quá chột dạ, vừa nhìn thấy tôi liền nhớ tôi là ai, ngay cả tay cũng run rẩy, nhiều năm như vậy, hắn cũng trải qua rất nhiều chuyện, có thể thấy được con người tốt nhất cả đời này thật sự đừng làm chuyện trái với lương tâm. Cha của cô, là chính mình bị chính mình dọa chết, cho nên cô thật đúng là trách oan con gái của Tịch Công Quyền, được rồi, nên nói tôi đều nói không sai biệt lắm. "

Lâm Tâm Văn đứng dậy, Bách Thanh Quân tựa lưng vào ghế, vốn lúc đầu còn toát mồ hôi nóng bức, hiện tại toàn thân lạnh lẽo, câu chuyện kia xa xôi như vậy, giống như là người trên màn ảnh truyền hình TV, nhưng may mắn như vậy, cha cô lại vào vai diễn một góc rất quan trọng bên trong.

Xế chiều hôm nay Bách Thanh Quân vẫn luôn nằm trên ghế, không có nửa điểm nhúc nhích, rất nhiều chi tiết cô cũng không tiếp tục truy vấn nữa, người đã khuất, mặc kệ ân oán của thế hệ trước là như thế nào, mà bây giờ ngay cả cha cô cũng đã qua đời từ lâu, ai đúng ai sai thật sự có quan trọng như vậy sao? Ngay cả em trai ruột của cô, vì đạt được quyền lực tài phú, không tiếc uổng công sinh mệnh, thậm chí còn muốn thương tổn đến cô, nhân sinh quan cô đã kiên trì như thế sụp đổ. Thân tình cô từng coi trọng, trước mặt tiền tài quyền lực trở nên buồn cười đáng xấu hổ như vậy.

Cô nghĩ có một số thứ, cuối cùng có vài người có thể đối mặt, cô từng tin tưởng, con người thủy chung vẫn kiên cường, có thể túm tóc mình từ trong bùn rút ra, hiện tại cô chuẩn bị cứ như vậy kéo mình ra.

Hết chương 113
Nhấn Mở Bình Luận