Toàn thân Hạ Niệm Văn cứng ngắc, bỗng nhiên nghe được câu nói kia, cúi đầu nhìn Mộc Chỉ, mím môi thả lỏng người, bàn tay nhẹ nhàng dắt góc áo cô, dịu dàng nói: "Ngủ đi."
Đêm lạnh như nước, dù không giống ánh mặt trời, Niệm Văn nghiêng người, nhìn Mộc Chỉ đã nhắm mắt, đưa tay chỉnh góc chăn cho cô, bên người vang lên tiếng hô hấp đều đặn, nàng khẽ thở dài một tiếng, chỉ nguyện đời này an ổn, năm tháng tĩnh hảo.
Ánh mặt trời của Nam Thành mỗi ngày đều khác biệt, ngày 20 tháng 12, chạng vạng sáu giờ chiều, trong đại sảnh của Bách thị quốc tế, nhân viên ra ra vào vào, hoà vào đám người đông đúc, đã sắp đông chí, thời gian luôn là ngày ngắn đêm dài, như hôm nay, trời đã tối đen, nhưng ngọn đèn trong văn phòng trên tầng cao nhất vẫn rõ ràng chói mắt.
Chính giữa văn phòng có một nữ nhân đang vùi đầu xem văn kiện, có lẽ là ngồi hơi lâu, cổ và vai hơi cứng ngắc, cô nhún vai, ý đồ muốn dùng động tác đơn giản này để giảm bớt áp lực trên vai, cũng không biết nhìn thấy gì, nhíu mi ngửa đầu về phía sau, hai tay khoanh trước ngực, lật từng tờ từng tờ A4 tuyết trắng, thanh âm lạnh lùng quanh quẩn trong văn phòng trống trải: "Có thể tìm được người này không?"
"Cần một ít thời gian." Lên tiếng trả lời là người ngồi ở bên kia đầu sô pha, chỉ thấy người nọ trong tay cầm một cây thuốc lá, tất nhiên không châm, nàng biết Bách Thanh Quân nhạy cảm với mùi khói thuốc, nên chỉ đặt trong lòng bàn tay thưởng thức.
Bách Thanh Quân gật đầu, đem chi phiếu cầm trong tay: "Tôi sẽ không nói cảm ơn." Cô đứng dậy đi đến trước mặt Dịch Tư Phong, Dịch Tư Phong vươn ngón tay dài nhỏ nhận lấy, đứng dậy, cáo từ, có phần muốn nói lại thôi.
Dịch Tư Phong đi rồi, bỗng để lại một mình Bách Thanh Quân ở văn phòng, ngoài cửa sổ là Nam Thành đèn đuốc sáng trưng, nghiêng người nhìn lại, là tấm ảnh chụp chung một nhà, Bách Ninh ôn hoà nhìn cô. Cô tắt đèn, xuống nhà để xe lấy xe, từ xa đã thấy một người đang tựa trên chiếc Porsche màu đen của cô. Nàng dựa ngửa người vào thân xe, hai cái đùi vắt chéo với nhau. Nàng mặc áo da màu xanh lá, ở hầm để xe yên tĩnh không tiếng động, vào đêm đầu đông, gió se lạnh, đầu ngón tay nàng còn kẹp một điếu thuốc lá màu trắng. Có lẽ vì hơi lạnh, nàng kéo kéo áo mình. Cô nhìn nàng thật sâu, cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cô, Tịch Cẩn Chi ngước đầu nhìn, thấy cô đứng sừng sững trước bức tường lạnh như băng, liền vội ném điếu thuốc trong tay xuống, đưa tay nhét vào túi quần, khoé môi nhếch lên ý cười, đi về phía cô. Bách Thanh Quân cảm nhận được ánh mắt của nàng, liền vội vàng cúi đầu.
"Tan tầm?"
"Ừ." Bách Thanh Quân lấy chìa khoá xe từ trong túi ra.
Nàng hiển nhiên đã đợi ở gara hồi lâu, nhưng sao không lên? Lại vì sao không gọi điện báo cho cô một tiếng nàng đang đợi? Cứ như vậy, ở gara một mình si tình chờ, thực không giống tác phong của Tịch Cẩn Chi.
"Tịch tiểu thư có chuyện gì quan trọng?" Cô vừa mở miệng, dĩ nhiên lại kéo xa khoảng cách giữa hai người, nói ra thân phận của cả hai. Tịch Cẩn Chi lạnh lùng cười khẽ, đúng vậy, chị ấy đã từng nói, nói Tịch Cẩn Chi, từ nay về sau, chúng ta tự diễn vở kịch của mình, nhướn mày, thầm nghĩ nữ nhân này tuyệt tình lạnh lùng không thay đổi chút nào.
Có một loại người, dù chỉ đứng đó, bạn cũng có thể cảm nhận được người kia một mình một phong cách, cũng giống như Tịch Cẩn Chi một thân áo da bộ đội màu xanh lá, ánh mắt sắc bén giỏi giang, nhìn Bách Thanh Quân chăm chú lại an tĩnh. Nàng đứng đó, phong cách nổi bật đường hoàng.
Suốt bốn năm trôi qua, thu thuỷ trường thiên, vật đổi sao dời, trong bốn năm qua này, các nàng giống như những người đi trên con đường trong trần thế, không hề cùng xuất hiện, không hề liên lạc. Ngọn gió lạnh lẽo đêm đầu đông, ngay cả đèn đường đều hiu quạnh vắng lặng, xe đi thật sự chậm, Tịch Cẩn Chu không mời mà tự ngồi ở ghế phụ, từ lần trước ở chung tan rã trong không vui, lại gặp gỡ luôn ít nhiều có chút xấu hổ.
Bách Thanh Quân hạ cửa kính xe xuống, khí tức của Tịch Cẩn Chi trong xe quá nồng đậm, bức bách cô một loại áp lực như đối đầu với đại địch.
Tháng mười hai đêm sâu thẳm, gió lạnh thấu xương, thổi mái tóc dài bay tán loạn.
"Thanh Quân......." Thật lâu sau nàng chậm rãi mở miệng, ngày ấy nàng tức giận quá nói ra những lời lỗ mãng như vậy, hiển nhiên có hơi áy náy, chẳng qua là do nàng giận quá, giận với sự bình tĩnh tự nhiên của cô, giận vì cô tỏ ra như không có việc gì, giận bởi cô cam nguyện đánh đổi hạnh phúc của mình vì gia tộc, vì Bách thị, thế nhưng nàng lại mạnh hơn là bao đâu, sao có thể xem thường việc cúi đầu? Vì thế tiếng gọi khẽ do xa cách từ lâu sau khi cất lên cũng không còn câu dưới.
Hai nữ nhân trong xe đều tự mình nhìn phía trước, ngẫu nhiên Tịch Cẩn Chi sẽ liếc nhìn cô, nàng hơi nâng tay lên, đặt lên bàn tay kia, mu bàn tay của người kia dưới lòng bàn tay mình hơi lạnh, cô ngẩn ra, hơi dịch tới, Tịch Cẩn Chi lại gắt gao nắm chặt, không chịu buông tay, cứ thế nắm, rồi sau đó đổi thành mười ngón đan xen, mười ngón tinh tế non mềm quấn quýt lấy nhau, Bách Thanh Quân tất nhiên không chịu, lại giãy khỏi tay nàng, một lần nữa chuyển qua đặt lên tay lái. Tịch Cẩn Chi hít sâu một hơi, đột nhiên, mau mà chuẩn lại bắt được tay cô. Bách Thanh Quân quay đầu trừng mắt liếc nàng một cái, muốn lại thoát khỏi tay nàng, chỉ là lần này lại dùng cách nào Tịch Cẩn Chi cũng không chịu buông tay. Hai người âm thầm phân cao thấp, bầu không khí trong thùng xe trở nên xấu hổ mà hít thở không thông, hai người đối đầu tranh chấp, sóng ngầm không tiếng động chảy xiết.
Bách Thanh Quân lái xe dừng nơi đầu phố, nhàn nhạt nói: "Tôi sẽ không tiễn, phiền em xuống xe."
Tịch Cẩn Chi giận cực kỳ, kéo mặt của cô qua, một tay giữ cằm cô, bất chấp hôn lên. Cứ thế nụ hôn rơi xuống, cảm giác mềm ấm quen thuộc, tất nhiên Bách Thanh Quân không chịu, mím chặt môi, không nói một lời, Tịch Cẩn Chi trở nên sốt ruột vội vàng, chỉ thầm nghĩ cạy mở răng môi cô, hoàn toàn đã quên hai người đã từng ngọt ngào quấn quýt, gắn bó như môi với răng, quên người bên cạnh này đã từng cho nàng những hồi ức nhu tình như nước thế nào. Giờ phút này, nàng hoàn toàn không thèm nghĩ những thứ vô dụng hay hữu dụng gì nữa, chỉ muốn chinh phục cô, chinh phục một người không chịu đối mặt với sự thật lòng của mình là Bách Thanh Quân. Nàng càng ngày càng dùng sức, đôi môi đã âm ỷ đau đớn, nhưng nữ nhân cứng đầu kia lại thuỷ chung không chịu mở miệng. Nàng đưa tay muốn giữ chặt tay cô, lại bị Bách Thanh Quân tiên phát chế nhân rút một bàn tay ra, dương giữa không trung, "chát" một cái dừng trên mặt Tịch Cẩn Chi.
(*Tiên phát chế nhân: 1 kế trong 36 kế Binh pháp Tôn Tử, nghĩa là ra tay trước chế phục người)
Bàn tay đã nóng lên của cô dán lên hai gò má nàng, như thể nhịn đã lâu, đến lúc lấy xuống, dấu tay hồng trên má làm hai người đều sửng sốt. Trong mắt Tịch Cẩn Chi tràn đầy tơ máu, muốn phát tác, lại đột nhiên đôi môi bị ngậm lấy, căng tràn, như dòng nước ngọt lành nhẹ nhàng khoan khoái sau cơn mưa, bị Bách Thanh Quân dễ dàng công thành đoạt đất. Hai tay Bách Thanh Quân chống lên ghế ngồi bằng da, hơi run rẩy, chỉ có thân thể cô lại giống như một gốc cây độc lập, cứ thế hơi nhích lại gần. Hai mắt Bách Thanh Quân nhắm nghiền, mày nhíu lại, đôi môi khe khẽ run.
Chị ấy đang sợ hãi điều gì? Trong lòng chị ấy rốt cuộc đang có sự biến hoá vi diệu nào lặng yên phát sinh? Nàng rõ ràng nhìn thấy, trái tim của Bách Thanh Quân ở nơi này, thậm chí sâu sắc cảm nhận được thứ cảm giác không đồng dạng đó, nhưng mà, mỗi lần, chị ấy đều lập tức tách ra, như thể người qua đường gặp thoáng qua, thậm chí còn lạnh lùng hơn người qua đường.
Giờ khắc này, màn đêm Nam Thành mĩ lệ đến thế, trên đoạn đường phồn hoa nhất của thành phố này, ngoài cửa sổ xe là đám đông ồn ào náo động, từng toà nhà cao tầng san sát, chỉ có khoảnh khắc này, tựa như thời gian ngừng lại, năm tháng như chưa bao giờ lưu lại dấu vết nào trên người cô. Tịch Cẩn Chi đầu tiên sửng sốt, từ sự phẫn nộ lại lẫn chút vui sướng, khoé mắt cong cong chứa ý cười.
Nàng xê dịch thân mình, đem hai tay đang chống trên ghế của Bách Thanh Quân đặt lên lưng mình, mặt mày giãn ra, nhẹ nhàng nói: "Người đàn bà đanh đá......."
Bách Thanh Quân hơi co người, nhướn mi, lạnh lùng hỏi lại: "Không thích sao?"
"Bách Thanh Quân, chị có ý gì." Nàng nghĩ là chị chủ động giảng hoà, lại không ngờ đó chẳng qua là bởi vì bị mình chọc giận.
"Không phải nên hỏi em có ý gì sao? Em tới không nói một tiếng, lên xe rồi làm vậy, đây chẳng nhẽ không phải thứ em muốn?"
"Lên xe rồi cứ như vậy?? Như vậy là như thế nào? Bách Thanh Quân, chị đừng quên, chúng ta còn chưa chia tay." Nàng cất cao âm điệu, nàng luôn nhịn không được, nhịn không được hiện nguyên hình ở trước mặt nữ nhân này. Bách Thanh Quân có thể dễ dàng chọc giận nàng. Nàng siết chặt nắm tay, cảm giác trái tim nhảy thình thịch.
"Phải không?" Thanh Quân giương mắt, đôi con ngươi với lòng đen lòng trắng rõ ràng phản chiếu một người khác với đôi mắt đong đầy đau thương. Cô nhìn Tịch Cẩn Chi, nghiêng đầu, lại nhìn ngoài cửa sổ, sầu muộn, nhẹ giọng nói: "Chúng ta, đã từng bắt đầu khi nào chứ?" Nói ra những lời này, cô cảm thấy lạnh thấu tim, ngoài cửa sổ ánh tịch dương đã ngả về phía Tây, Thanh Quân lẳng lặng nhắm mắt, giống như một dòng sông máu mãnh liệt chảy xuôi giữa hai người, tiên diễm chói mắt như thế. Đôi mắt đỏ hồng, cô và Tịch Cẩn Chi, cô đã từng hy vọng các nàng có thể như lời mà bốn năm trước nàng từng nói, từ này về sau, hai người tự diễn vở kịch của mình, thứ đã từng có, chẳng qua cũng chỉ là sợ hoà hợp khi hai vòng eo nâng lên hạ xuống mà thôi.
A!
A!
Ha ha!!!
Tịch Cẩn Chi che mặt mà cười, nàng cười đến càn rỡ, cười Bách Thanh Quân, càng cười chính mình, chưa bao giờ từng bắt đầu, phải, các nàng đã từng bắt đầu khi nào kia chứ? Tựa hồ ngay cả ngày đầu tiên cũng đã không còn nhớ rõ. Đúng vậy, ai cũng không nói rõ rằng chúng ta đến với nhau đi, từ hôm nay trở đi, tôi chính là bạn gái của cô. Sự bắt đầu giữa các nàng, vốn cũng là do say rượu rồi mới lăn cùng một chỗ, chẳng qua chỉ là vậy thôi. Nhưng mà, những ngày tháng từng ở bên nhau đều là giả sao? Tất cả những gì xảy ra trong căn phòng đó chẳng phải là giữa Tịch Cẩn Chi nàng và Bách Thanh Quân đó sao, chị ta thế nhưng có thể nói các nàng chưa bao giờ từng bắt đầu.
"Bách Thanh Quân!!!" Thanh âm của nàng có chút nghẹn ngào, có chút khô khốc, là giận, nàng nói Bách Thanh Quân, chị nói chúng ta chưa bao giờ bắt đầu, tôi làm theo lời chị, vậy thì chúng ta đến tính nợ cũ đi.
Thanh Quân nhắm mắt lại, vẫn như cũ có thể cảm nhận được ánh mắt bức người của nàng.
"Chị mở mắt ra." Mặt của Tịch Cẩn Chi lạnh như băng sương.
Bách Thanh Quân hoảng hốt mở mắt ra, đón nhận ánh mắt lạnh như băng của nàng.
"Bao nhiêu năm qua, thứ chị nợ tôi, chị định dùng thứ gì để trả? Thân thể của chị sao?"
Bách Thanh Quân giận quá hoá cười: "Tôi nợ em cái gì?"
Tịch Cẩn Chi nhẹ nhàng vén lên góc áo, lớp áo trắng dưới áo da bị chậm rãi kéo lên, lộ ra vết thương cũ. Bách Thanh Quân quay đầu đi, không muốn nhìn nữa.
"Thế nào? Hối hận? Áy náy? Hay đau lòng?" Cơn tức giận trào dâng trong lòng Tịch Cẩn Chi, chuyện năm đó, nàng hiển nhiên để bụng.
"Em hận tôi?" Bách Thanh Quân chậm rãi nói.
"Phải, tôi hận chị, thứ chị nợ tôi, tôi chắc chắn sẽ đòi trở về."
"Năm đó, là gán nợ." Bách Thanh Quân hung hăng cắn môi nói.
"Cho nên, bao nhiều năm trôi qua, chị vẫn nghĩ cái chết của ba mình có liên quan với tôi? Là tôi hại chết ba chị? Bách Thanh Quân, chị không có chứng cớ, phải không? Cho nên, một dao này của chị, tôi sẽ khiến chị phải bồi thường, dùng thân thể chị bồi thường, dùng cả kiếp sau của chị để đền, mãi cho đến khi tôi chết!!"
Hết chương 56