Trước khi lên sóng Hạ Niệm Sanh đã điều chỉnh di động ở trạng thái im lặng, đặt trong tủ, đến lúc ghi hình xong đã hai giờ sáng, trên màn hình di động có hai tin nhắn của Hạ Niệm Văn.
[Canh em nấu xong rồi, chị ghi xong tiết mục thì gọi cho em, em mang qua cho chị.]
[Nhớ gọi điện thoại.]
Niệm Sanh nhìn tin nhắn phiếm ánh sáng màu lam nhạt trên màn hình di động, cười khẽ, con bé này, đã nhận lời chuyện gì thì nhất định muốn hoàn thành, chẳng lẽ nó không biết mình ghi hình xong là rạng sáng sao? Còn chờ gì mà chờ? Cô lắc lắc đầu, bỏ điện thoại di động vào túi, thầm nghĩ giờ này hẳn Hạ Niệm Văn đã ngủ rồi. Mới ra đến cổng đài truyền hình, tiếng chuông di động lại đột nhiên vang lên.
"A lô? Em còn chưa ngủ à?"
"Ừ, chị tan rồi? Em cũng chuẩn bị ra cửa, như vậy thời gian chúng ta gặp mặt hẳn vừa vặn thích hợp."
"Thôi khỏi đi, chiều chị chỉ tuỳ tiện nói thôi, đã trễ thế này rồi, em đừng đi lung tung, cứ thế tới chỗ chị, đêm nay em không ngủ à?"
"Vậy nếu không thì chị trực tiếp qua bên em đi."
"Sẽ không quấy rầy thế giới của hai người đấy chứ? Mộc Chỉ còn chưa ngủ?"
"Vẫn chưa."
"Vậy được rồi."
Hai người tắt máy, Hạ Niệm Sanh khởi động xe, hỏi địa chỉ, liền đi thẳng đến nhà Mộc Chỉ.
Thật là, Hạ Niệm Sanh đã gặp Mộc Chỉ mấy lần nhỉ? Trong lòng Niệm Sanh không có khái niệm, chỉ cảm thấy mỗi lần thấy cô ấy dường như đều có cảm giác không giống nhau. Lần đầu tiên, lần đầu tiên là ở hôn lễ của Lăng Tiêu Tiêu phải không? Cô gần như đã không còn ấn tượng nữa, đoạn nhạc đệm đó rất mơ hồ, trước đó vài ngày cô từ chỗ Hạ Niệm Văn nghe được một vài chuyện về mẹ của Mộc Chỉ bệnh chết. Cách xa nhau quá, không cảm giác được sự đau đớn, nhưng lúc này nhìn thấy Mộc Chỉ, cô có vẻ lại gầy hơn một chút, quầng thâm dưới mắt xanh xao. Khi đến nhà hai người họ, các nàng đang mặc quần áo ở nhà, rúc trên sô pha, trên TV đang trình chiếu một bộ phim thực cũ kĩ, trên sô pha còn có phủ một tấm chăn lông màu cam. Thấy cô đến, Mộc Chỉ hơi khom người, mỉm cười dịch qua chừa chỗ cho cô.
"Khuya vậy rồi sao còn chưa ngủ?" Niệm Sanh đem áo khoác đặt vào tay Hạ Niệm Văn, ngồi trên sô pha, ngó nghiêng khắp nơi. Căn hộ của Mộc Chỉ không lớn, hai phòng ngủ, đại khái cũng chỉ khoảng 60 mét vuông, nhưng rất ấm áp, trong bếp đang dùng lửa nhỏ ninh canh gà, vừa vào cửa đã ngửi được một cỗ mùi hương. Niệm Văn đi vào múc cho cô một chén.
Sau khi ăn uống no, Hạ Niệm Sanh chuẩn bị một cuộc trò chuyện chuyên sâu với Mộc Chỉ, đối thoại như vậy ở thời điểm đêm khuya ba giờ có vẻ đặc biệt quỷ dị. Mộc Chỉ tuỳ ý tựa đầu búi tóc, ngồi một bên sô pha, ánh mắt sáng ngời đã có chút tan rã. Ai có thể ở đêm khuya ba giờ còn như được tiêm máu gà như thế? Có lẽ cũng chỉ có thể là cái người tên Hạ Niệm Sanh này mà thôi.
"Chuyện đó, gần đây cô có khá hơn chút nào không?" Niệm Sanh mở ra máy hát đầu tiên, Mộc Chỉ ngẩn ra, biết cô hỏi chuyện về mẹ mình, bàn tay liền nhẹ nhàng vuốt vuốt những lọn tóc vương xuống, nhấp một miệng trà, dường như đã quên cái người trong khung hình đen trắng kia. Chuyện sống chết cũng không phải thứ có cách chọn lựa, thời gian dài như vậy, cái loại bi thống không thể nói thành lời đó sẽ bị những chuyện nhỏ vụn trong cuộc sống hoà tan, Mộc Chỉ cười cười với Niệm Sanh: "Cảm ơn cô đã để tâm."
Trong ánh mắt Mộc Chỉ nhìn Hạ Niệm Sanh luôn mang theo rất nhiều rất nhiều điều gì đó mà không cần nói cũng hiểu. Cô kêu Hạ Niệm Văn có thể đi ngủ, chính mình lại ngồi ở sô pha cùng chia sẻ tấm chăn lông với Hạ Niệm Sanh. Bởi vì quan hệ của cô và Lăng Tiêu Tiêu, cứ giống như cô là một người ngầm bàng quan chứng kiến hết thảy. Có đôi khi Mộc Chỉ nghĩ lại cũng cảm thấy không thể tin được, mà sự thật là, mười năm trước cô đã biết Niệm Sanh, thời điểm đó luôn loáng thoáng thấy thân ảnh của cô gái này, sườn mặt của cô ấy.
Niệm Sanh và Lăng Tiêu Tiêu nhìn nhau, mặt mày sẽ bay bổng, không thể tưởng tượng được mấy năm sau, quanh đi quẩn lại, mọi người lại gặp gỡ ở Nam Thành, hơn nữa người trước mắt này thế nhưng lại có quan hệ thiên ti vạn lũ với người bạn lữ mà mình muốn cùng vượt qua cả đời. Mộc Chỉ nhìn nhìn cửa phòng ngủ không đóng kín, gió thổi qua, khe hở cửa phòng lại mở rộng từng chút một, để lộ ra người đang nằm trên giường. Em ấy nằm trên giường, mặt đối diện với cửa, bộ dáng như đang ngủ, lại đột nhiên mở mắt, nhìn cô cười cười, rồi sau đó bỏ hai tay vào ổ chăn, cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau. Bỗng nhiên, Mộc Chỉ thấy Hạ Niệm Sanh cúi đầu nhìn mình, liền ngượng ngùng thu hồi ánh mắt.
"Hình như tôi thấy hơi nóng thì phải." Hạ Niệm Sanh cau mày nói.
Mộc Chỉ khẽ cười ra tiếng: "Nghe Niệm Văn nói cô có chuyện muốn nói với tôi?"
Hạ Niệm Sanh đột nhiên có tư thái của người nhà mẹ đẻ, điều chỉnh lại bản thân ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nói: "Đúng vậy."
Buổi đêm, căn phòng yên tĩnh mà an bình, trong TV vang lên tiếng độc thoải rất nhỏ: "Thật ra từ lâu trước kia tôi đã muốn gặp cô một chút, tuy chúng ta không tính rất quen thuộc, nếu không phải bởi vì con bé Hạ Niệm Văn kia thì chúng ta chính là hai người hoàn toàn không hề quen biết, thật ra tôi không có ý gì khác, lại càng không biết cô định đối xử với mối quan hệ của hai người ra sao, chỉ là cái người Hạ Niệm Văn này ấy à, nói thế nào nhỉ? Con bé có lẽ sẽ không đem đến phiền toái gì cho cô, nhưng thực tế là người không thú vị chút nào, lại càng không biết thái độ của cô đối với chuyện tình cảm giữa hai người con gái ra sao. Thật ra, tôi vốn không nên hỏi quá, dù sao việc này chỉ có bản thân hai người rõ nhất, có điều, nói thật với cô, Mộc Chỉ, tuy Hạ Niệm Văn là em họ tôi, nhưng cả đời này của tôi cũng chỉ có một người thân chịu chấp nhận tôi là em ấy. Qua biết bao năm, hai chị em tôi cùng bước tới, trước kia, khi cô còn chưa nhận lời ở bên em ấy, em biết không, mỗi lần tôi thấy con bé vui vẻ vì cô, khổ sở vì cô, tôi vẫn nghĩ, con bé này xong đời rồi. Em ấy là loại người không để bụng chuyện gì, lại chỉ duy nhất với cô, thất hồn lạc phách như đứa ngốc. Tôi sợ em ấy bước cùng một đường với tôi, tôi hy vọng em ấy hạnh phúc. Mà em ấy ý à? Thật ra cũng chẳng có gì hay ho, rất ngốc, có lẽ cũng không hiểu cái gì gọi là lãng mạn, nhưng làm người không tệ, nấu cơm cũng được, bản tính thành thật, không giống tôi, có rất nhiều tâm địa gian giảo....."
Mộc Chỉ nhướng mày cười: "Cô sợ tôi đối xử với Niệm Văn không tốt?"
Hạ Niệm Sanh ngẩn ra, rồi sau đó trầm giọng mà cười: "Con bé ấy không có bản lĩnh gì, nhưng thật ra ánh mắt không tệ."
"Tôi cũng không nghĩ tới có một ngày sẽ đến bước này. Tôi trước giờ vẫn là một người rất có kế hoạch, từ nhỏ, bắt đầu từ sau sáu tuổi, hàng năm tôi đều lập ra kế hoạch cho nhiều năm, kế hoạch theo tháng, đi học, tốt nghiệp, công tác, yêu đương, kết hôn, thậm chí sinh con. Tôi vẫn cảm thấy những ngày của mình nên đi theo từng bước như thế, chỉ có tuân theo từng bước thì có vẻ cuộc sống mới có thể ở trong sự khống chế của mình, nhưng từ khi bạn trai cũ của tôi chia tay với tôi, sau đó tôi lại kết hôn với Liễu Đinh Huy, rất nhiều việc đều bị đảo loạn, cho nên khi Niệm Văn lại xuất hiện trước mặt tôi nói rất nhiều chuyện, tôi đều bối rối sợ hãi, tựa như thứ bóng tối vô tận không có điểm cuối, thậm chí cũng không biết ngày về. Thẳng đến khi mẹ tôi qua đời, rất nhiều chuyện đều làm cho người ta trở tay không kịp, thời điểm còn chưa kịp cân nhắc thì cũng đã xảy ra trước mặt. Trước kia, tôi cũng không biết có một ngày thế nhưng mình sẽ yêu đương với một người con gái, là một chuyện rất hoang đường, nhưng nghĩ lại thì chẳng qua cũng chỉ như thế, không có gì khác biệt, không có gì đáng kinh ngạc, trừ chuyện có thêm một số lời bóng gió ác ý cùng chửi bới mà thôi."
Nghe Mộc Chỉ nói những lời đó, tuy trên mặt Hạ Niệm Sanh không để lộ điều gì, nhưng thật ra trong lòng lại thở phào một hơi. Không biết vì cái gì, từ trên người Mộc Chỉ luôn có thứ gì đó khiến cô cảm thấy thân cận. Cô không có quyền đi can thiệp vào chuyện tình cảm của Hạ Niệm Văn, cho dù em ấy tìm đàn ông hay phụ nữ, đẹp hay xấu, chỉ cần Hạ Niệm Văn thích, cô nhất định sẽ ủng hộ. Cho dù có một ngày chuyện tình cảm của em ấy không hạnh phúc, cô cũng sẽ giữ lại một nơi cho em ấy, mà nay, em ấy lựa chọn Mộc Chỉ, một cô gái như vậy, lớn hơn em ấy, xinh đẹp hơn, thậm chí còn có tiền hơn, dáng vẻ lại làm cho người an an tâm đến thế.
Mộc Chỉ đang nghiêng đầu, nhìn Hạ Niệm Văn đã ngủ say trong phòng.
Con bé này cuối cùng cũng sống một cuộc sống mà mình muốn, tìm được người mà mình muốn. Niệm Sanh nhếch miệng, cười cười.
"Chiều nay tôi đi thăm Tiêu Tiêu." Thanh âm Mộc Chỉ truyền vào tai, Hạ Niệm Sanh thu hồi tầm mắt, bưng ly trà trên bàn uống một ngụm.
"Thật ra lúc đại học tôi đã gặp cô rồi, chẳng qua Tiêu Tiêu chưa bao giờ giới thiệu cho chúng ta quen biết."
"Thế à?" Thần sắc Hạ Niệm Sanh ảm đạm.
"Tôi và Tiêu Tiêu ở chung phòng ngủ, mỗi lần hai người gặp mặt ở trường đều hoặc là lúc trong ký túc xá không có người, hoặc gặp bên ngoài, nên đương nhiên chúng ta cũng chưa bao giờ từng chạm mặt."
"Cũng phải." Niệm Sanh ngẩn ngơ một lát rồi lại phục hồi tinh thần.
"Chuyện của hai người tôi biết một chút, cũng đoán được một ít, Tiêu Tiêu luôn làm việc có chừng mực, lần này có lẽ đã chịu kích thích quá lớn." Buổi chiều Mộc Chỉ không có lớp, hẹn Lăng Tiêu Tiêu ra gặp mặt, cô tới quán cà phê trước, rồi sau đó thấy Lăng Tiêu Tiêu võ trang hạng nặng tiến vào. Bách Văn Sơ hôn hai gò má của nàng rồi mới đi. Quán cà phê là Bách Văn Sơ lấy tiền cho Lăng Tiêu Tiêu mở, thấy nàng vừa vào, còn có người bán hàng tiến lên ân cần trò chuyện.
Nàng đeo găng tay, khoác áo choàng, tháo kính mát. Cái người sau lớp kính đó, Mộc Chỉ đột nhiên có thoáng ảo giác, trong một cái chớp mắt lại dường như thấy Lăng Tiêu Tiêu thật xa lạ.
"Uống gì?" Tiêu Tiêu cười nhạt với cô, mấy tháng không gặp, nàng còn tiều tuỵ hơn trước, cho dù đã trang điểm tinh xảo.
"Vẫn cứ giống trước đây đi."
Lăng Tiêu Tiêu gọi cho Mộc Chỉ một ly Latte, còn mình lại chỉ một ly nước trắng.
"Chiều hôm nay sao lại có thời gian thế? Không đi làm à?"
"Chỉ có lớp tự học buổi tối thôi." Mộc Chỉ nhìn cổ tay bị nàng che dấu rất khá. Lăng Tiêu Tiêu phát hiện ánh mắt của cô, liền rụt tay về.
"Tiêu Tiêu....." Mộc Chỉ muốn nói lại thôi, không biết nên nói từ đâu, rốt cuộc chuyện tình thế nào lại khiến nàng đưa ra lựa chọn quyết liệt như thế?
"Mấy hôm trước tôi không có thời gian tự mình đến tiễn bác gái." Lăng Tiêu Tiêu nói lảng sang chuyện khác.
"Tôi biết tâm ý của cậu là được."
Tiêu Tiêu gật đầu, nhất thời, hai người đều không nói gì, thần sắc Tiêu Tiêu có chút mệt mỏi, nằm lên sô pha, chậm rãi nói: "Tối hôm đó tôi uống nhiều quá, hiện tại không sao cả, đều qua rồi.".
Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc
"Có liên quan với Hạ Niệm Sanh?" Mộc Chỉ nhìn chằm chằm vào mắt nàng mà nỏi.
Nước trong ly của Tiêu Tiêu sánh ra, nàng lấy giấy lau, lại lơ đãng trả lời: "Sao có thể? Có quan hệ gì với cậu ấy chứ." Ánh mắt nàng trốn tránh.
"Tôi cũng không có ác ý gì, chỉ mong cậu sống vui vẻ." Mộc Chỉ xê dịch thân mình, nắm đầu ngón tay của Lăng Tiêu Tiêu, đầu ngón tay nàng lạnh lẽo, trong lòng Tiêu Tiêu chợt lạnh, không biết từ khi nào Mộc Chỉ đã biết quan hệ của nàng cùng Hạ Niệm Sanh, chỉ là khoảnh khắc đó, nàng cũng không muốn giấu diếm nữa, đơn giản nói một chút, hơn nữa Mộc Chỉ tự suy đoán, đều hiểu được gần hết trọn vẹn câu chuyện, chỉ là khi hỏi vì sao nàng phải gả cho Bách Văn Sơ, nàng chỉ nói do áp lực từ gia đình chứ không nói gì nữa.
Mộc Chỉ nghĩ đến vẻ mặt của Lăng Tiêu Tiêu chiều hôm đó, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, cứ cảm thấy ẩn ẩn có chút bất an, lại không biết vì sao. Hạ Niệm Sanh thản nhiên nghe Mộc Chỉ kể, nhưng cũng không nói gì, chỉ tựa đầu nghe Mộc Chỉ nói xong, rồi cô cũng chỉ nhìn nhìn Mộc Chỉ, không nói gì nữa. Có lẽ, về chuyện của Lăng Tiêu Tiêu, từ nay về sau thật sự không có quan hệ với cô.
Hết chương 65