Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

Nhìn đăm đăm vào một bàn toàn là thức ăn ngon, Takemichi cắn cắn đũa.


Cậu đang rất đói rồi, nếu bây giờ không ăn thì người chịu khổ là cậu.


Nghĩ ngợi nhiều không tốt, Takemichi thầm nhủ mà đưa tay đập bàn.


"Hôm nay xem như các cậu may mắn, thôi thì xem như bữa này tôi mời."


Không chút e ngại nhoẻn miệng cười, dù sao Takemichi nói cũng không hề sai.


Cúi đầu:"Chúc ngon miệng." Rồi không chút kiên dè mà bắt đầu động đũa.


Rất nhanh sau đó cả Baji Kazutora và Chifuyu đều một phen kinh ngạc khi nhìn thấy tay cậu bắt đầu múa máy trên bàn ăn.


Baji hắn cho dù đã từng chứng kiến qua một lần thế nhưng bây giờ được nhìn với khoảng cách gần như vậy cũng không tránh khỏi bất ngờ.


Takemichi miệng nhai nhai thức ăn mà nhướn mi nhìn ba con người chỉ bất động nhìn cậu.


"Sao không ăn?"


Takemichi hỏi. Đáp lại Takemichi, Chifuyu sau đó hơi giật mình mà ngậm miệng lại.


Hắn đắn đo.


Gắp một miếng bỏ vào miệng, Chifuyu chớp chớp mắt mà cảm nhận hương vị, hắn nhớ những lần trước ăn đâu có ngon như vậy.


Không hiểu vì sao khi nhìn thấy Takemichi ăn nhiệt tình như thế lại khiến hắn có cảm giác thèm ăn vô cùng.


Lại thêm một miếng bỏ vào miệng, Chifuyu sau đó cũng bắt đầu động đũa nhanh hơn.


Từ từ quan sát Takemichi sẽ ăn món gì đến món gì, Chifuyu sau đó chỉ đợi Takemichi gắp xong thì sẽ bắt chước mà gắp theo, cuối cùng thì bàn ăn gồm có 4 người đi nhưng chỉ có hai người ăn, tất nhiên là hai đại nam nhân ngồi bên cạnh chỉ có thể im lặng ngồi nhìn.


Ở đây không phải chỉ có một mình bọn họ, dù sao cũng phải cần mặt mũi.


Không cần đợi quá lâu, Kazutora nhìn một bàn rõ nhiều đồ ăn thức uống mà lại bị đúng vỏn vẹn hai con người dọn sạch.


Nói đúng hơn là phải mất một khoảng thời gian sau đó Chifuyu mới tham gia, thế nhưng không thể không tránh khỏi kinh ngạc khi lần đầu hắn nhìn thấy Chifuyu ăn nhiều đến như vậy.


Dù sao cũng là một mỹ nam thanh lịch, Chifuyu cho dù có không muốn cũng chỉ có thể ăn một lượng đồ ăn nhất định, lần này không kiêng dè như thế xem ra hắn vô cùng để ý đến Takemichi.


Còn chưa kể Takemichi nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có một mẩu, hắn không thể tưởng tượng nỗi cái hố đen trong bụng cậu rốt cuộc có thể chứa được cái gì.


Đảo mắt nhìn Takemichi sau khi ăn no thì ngửa cổ xoa xoa bụng, Kazutora chống cằm.


Mỉm cười.


Xem như đã lĩnh ngộ, Kazutora đưa tay nhìn đồng hồ, đã hơn 4h chiều rồi.


Ăn uống cũng đã xong, chi bằng:"Đến công viên giải trí chơi một vòng không?"


Hắn nhìn Takemichi, rõ là đang hỏi cậu.


Thấy Kazutora đang hỏi ý của mình, Takemichi thầm nghĩ.


Đã 23 tuổi đầu đến đó làm gì ?


Thế nhưng thấy Chifuyu vẫn chăm chú nhìn mình, thêm cả Baji cũng như đang mong đợi.


Takemichi mở miệng:"Hai người thấy-"


"Đi!"


"Tôi có thể từ chối được sao."


Cậu còn chưa kịp mở miệng như khuôn phép của sự lịch thiệp thì Chifuyu và Baji đã đồng loạt lên tiếng.


Đành vậy, Takemichi đứng dậy.


Thế thì đi thôi.


Trước khi rời khỏi nhà hàng, Baji tỏ ý muốn rửa tay mà đi vào nhà vệ sinh một chút.


Đợi hơn mười phút trôi qua, Baji trở lại.


Hắn nói:"Lên đường thôi."


"Tôi cũng muốn đi rửa tay một chút, đợi thêm một lát nha."


Kazutora cười trừ, còn không kịp nhìn mọi người tỏ vẻ khó chịu thì hắn đã quay lưng.


Lại mười phút trôi qua, Kazutora trở lại, thế nhưng lại hơi thâm ý mà nhìn về phía Baji.


"Thế nào? Đi được rồi chứ?"


Takemichi thấy Baji và Kazutora cứ liếc mắt đưa tình thì mở miệng phá vỡ bầu không khí, điều này cũng làm cho Kazutora thu lại ánh mắt mà gật đầu:"Đi thôi!"


Thống nhất ý kiến, Takemichi nhanh chân mà đi ra, theo sau là Kazutora và Baji, thế nhưng hình như thiếu một người rồi.


Tại quầy tiếp tân, Chifuyu rút ra một tấm card đen, hắn mở miệng:"Bàn 463, giúp tôi thanh toán."


Nghe đến con số 463, nữ nhân viên sau đó hơi ngẩng người mà khó xử trả lời:"Ơ nhưng vừa rồi không phải đã có hai người thay phiên đến trả rồi sao..."


Hai mươi phút trước.


Baji sau khi nói đi rửa tay thì lại vòng qua quầy thanh toán mà lôi tờ chi phiếu ra.


"Bàn 463, giúp tôi thanh toán."


Gật đầu, nữ nhân viên đưa tay lên máy bấm ra vị trí của số bàn mà hắn nói, thế nhưng khi nhìn thấy số tiền đã được thanh toán thẳng vào thẻ của Shinichirou thì kinh ngạc:"Xin lỗi nhưng bàn này đã được thanh toán rồi!"


Không quá bất ngờ, Baji liếc con số ở trên máy rồi viết lên tấm chi phiếu, hắn đẩy qua cho nữ nhân viên.


"Giúp tôi chuyển lời với Shin rằng nếu có lòng tốt thì hãy mời anh em của mình đi, bàn ăn này nếu tính cho anh ấy chúng tôi sẽ nghẹn chết."


Tiêu sái rời đi, ngay sau đó Kazutora cũng vô tình mà dùng phương thức y chang Baji.


"Tình yêu, giúp tôi thanh toán bàn ăn số 463 nhé!"


Điêu đứng trước nụ cười tán tỉnh của Kazutora, nữ nhân viên đỏ mặt, thế nhưng khi nghe đến con số 463 thì lại một lần nữa khó hiểu mà ngẩng đầu lên.


"Không phải anh chàng tóc đen đã thanh toán nó hay sao..."


"Hả?" Kazutora kinh ngạc.


Anh chàng tóc đen, là nói Baji sao ?


Như hiểu ra vấn đề, Kazutora gục đầu mà cười trừ.


Trùng hợp vậy sao?


Không thể thua thiệt được.


"Là vậy sao? Vậy cho tôi xin số tài khoản của cậu ấy, tôi chuyển khoản lại là được, à tiện thể cho tôi số tiền luôn nhé!"


Ở bên ngoài nhà hàng, Kazutora sau khi bấm chuyển khoản xong thì ngạo nghễ mà đưa điện thoại lên khiêu khích Baji.


Không vui nhìn hắn, Baji trong lòng chửi thề.


Trở lại phía của Chifuyu, sau khi nghe qua vấn đề thì xem như cũng đã hiểu.


Đúng là bọn họ đối với bữa cơm này rất có bài xích, chính là không muốn đàn anh hớt tay trên của mình.


Tư vị này đúng là không ngon chút nào.


Đi ra ngoài, Chifuyu bấm chuyển số tiền vừa đủ không thừa không thiếu qua cho Kazutora, hắn tốt bụng còn kèm theo một câu: Đã phiền cậu và Baji ngồi làm nền cho tôi và người của tôi rồi, bữa cơm này không cần cậu thay tôi chi trả. Thân!


Cả ba sau đó nhìn nhau, chính là bắt đầu cảm thấy hơi gai mắt rồi...


Ngồi một bên chống cằm nhìn chăm chú, Takemichi trong lòng đặt dấu chấm hỏi.


Ở nơi nào đó, khi nhận lại lời nhắn của Baji và một số câu chuyện được nữ nhân viên tỉ tê lại, Shinichirou thở dài.


Xem ra anh phải về nước sớm hơn rồi...

Nhấn Mở Bình Luận