Tác giả: Bạc Đào
Editor: Solitude
======
Tư Hoài Tây trân trọng nắm chặt viên tinh hạch đầu tiên Bùi meo meo đưa cho hắn, đôi mắt xanh biển lập lòe quang mang trịnh trọng cảm động, cũng quyết định tìm cái hộp khóa lại trân quý cả đời.
Nhưng hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vừa rồi Bùi meo meo nhà mình hình như nói đến khu giao dịch kiếm tích phân.
Tư Hoài Tây hậu tri hậu giác hối hận, vậy mà lại để Bùi meo meo nhà mình ra cửa làm công kiếm tiền về cho mình tiêu, thật là đau lòng hổ thẹn lại không hiểu sao vui vẻ rất nhiều.
Ấn tượng của hắn về Bùi Chiêu Chu vẫn dừng ở lúc anh suy yếu nằm ở hoang dã hơi thở thoi thóp, tựa như con mèo lớn cận kề hấp hối, không còn sức đuổi chim thây ma, đôi mắt hổ phách vàng mịt mờ lộ ra sự bất lực suy yếu lúc sinh mệnh hầu như không còn.
Đáng thương như một con mèo mắt vàng cấp bách cầu hắn giúp đỡ.
Từ khi quyết định nhặt Bùi Chiêu Chu về nhà, hắn cũng không màng đến chuyện nuôi thêm một người.
Tư Hoài Tây sờ mò túi trong lấy ra một tấm thẻ đã lâu không dùng, bởi vì vật tư đều trực tiếp đưa đến cửa nhà hắn, ngày thường hắn cũng không để ý xem trong thẻ có bao nhiêu tích phân.
Song, Tào Lôi Bành nói hắn cống hiến cho căn cứ, không thể bởi vì hắn là chỉ huy của căn cứ mà bỏ qua, cho nên hắn tham gia bao nhiêu nhiệm vụ bảo vệ căn cứ và vận chuyển vật tư cũng tính hết vào.
Chỉ là Tư Hoài Tây chưa cẩn thận tính qua, đoán chừng có thể cho Bùi Chiêu Chu ở căn cứ Lô Thành cả đời.
Tư Hoài Tây tùy ý đưa thẻ cho Bùi Chiêu Chu, ngay sau đó ôm tinh hạch Bùi Chiêu Chu cho định tìm một nơi đặt.
Trước khi rời phòng khách nhìn thấy bát đũa ăn đến sạch sẽ, Tư Hoài Tây thuận tiện hỏi Bùi Chiêu Chu muốn ăn thêm hoành thánh không.
Bùi Chiêu Chu ngơ ngác bị nhét thẻ vào tay, còn chưa đến lượt anh phản ứng có nhận hay không, liền nghe được Tư Hoài Tây hỏi muốn ăn hoành thánh, vội vàng gật đầu.
Không để ý nhiều vậy, Bùi Chiêu Chu liền nhét tấm thẻ có thể so với thẻ đen không giới hạn của anh ở tinh tế • bản mạt thế vào trong túi.
Khi bỏ vào túi quần, Bùi Chiêu Chu đột nhiên nhận ra mình đang mặc hai cái quần ủ nóng, còn hung hăng nhíu nhíu mày.
Tùy ý ngồi trong phòng khách.
Bùi Chiêu Chu lưu ý đến vài cuốn sách bày trên bàn.
Nhìn ra được dấu vết lật xem.
Trong đó có một quyển làm Bùi Chiêu Chu quan tâm.
Tên là 《Nghiên cứu về thiên thạch băng sơn ở Nam Cực —— Vật chất mới cho sự tiến hóa của loài người》, vẫn là một bản thảo viết tay, tác giả là một nhà sinh vật học trước mạt thế Trần Ôn Phong, kể lại bản thảo nghiên cứu virus thây ma.
Mở đầu, tác giả mô tả hiện tượng bất thường xảy ra khi tác giả đi theo nghiên cứu khoa học trên tàu phá băng đi đến Nam Cực.
Ánh mắt Bùi Chiêu Chu thường xuyên ngạc nhiên.
Anh vẫn luôn nghe nói đến virus thây ma, nhưng chưa bao giờ hiểu nguồn gốc, cuốn bản thảo này xem là tư liệu về nguyên nhân trực tiếp bùng phát virus thây ma mạt thế.
Lúc trước virus thây ma không được gọi là virus thây ma, mà chỉ là một danh hiệu vật chất mới 'băng sơn'.
Vì trời giáng thiên thạch có thể phá vỡ núi băng đóng băng hàng nghìn năm đúng là hiếm thấy nên tác giả và đoàn đội nghiên cứu khoa học của tác giả đi theo được cử đến tiến hành điều tra.
Đội viên khoa khảo ngồi tàu phá băng đi đến Nam Cực cách nơi phát sinh sự cố chưa đầy chục kilomet.
Tàu phá băng đột nhiên truyền đến tiếng vang đùng đùng đùng không ngừng.
Chờ đến khi đội viên khoa khảo từ khoang thuyền ra tới, phát hiện thuyền viên nước ngoài được thuê kinh hãi nhặt lấy xiên bắt cá, cố gắng xua đuổi những con cá đang tấn công thân tàu một cách điên cuồng không rõ lý do.
Thông thường cá sống ở vùng nước biển dưới mặt băng, do lớp băng dày cách ly với nhiệt độ bên ngoài, tương đương với một lớp cách nhiệt khác, khiến cho nhiệt độ nước biển cao hơn nhiệt độ môi trường bên ngoài, chưa kể vùng cực hàn còn có những kẻ săn mồi nguy hiểm như sư tử biển và hải cẩu linh tinh.
Loài cá cũng hiếm khi được nhìn thấy trên mặt biển.
Loại cá trái với tự nhiên này thường phân bố ở vành đai Nam Cực, bình thường tính tình dịu ngoan không thích di chuyển, nhưng hôm nay lại hung dữ dị thường, liên tục tấn công tàu phá băng, có con còn dùng phương thức tự sát phát cuồng đâm vào mặt băng lạnh vô cùng.
Khi đội viên khoa khảo lần đầu tới phát hiện cảnh tượng tượng kỳ lạ này, họ sôi nổi lấy di động, camera ra để ghi lại.
Xuất phát từ suy nghĩ an toàn, thuyền trưởng quyết định trở về địa điểm xuất phát, chờ đến khi đội viên khoa khảo lần thứ hai chuẩn bị sẵn sàng, trước tiên khởi động máy bay trực thăng cách băng sơn không xa, trực tiếp đi đến đích.
Nhưng khi đến đích, một màn trước mắt làm mọi người chấn kinh rồi.
Vô số loài cá điên cuồng gặm cắn lớp băng trên băng sơn, loài cá hung tàn thậm chí còn bắt đầu giết hại lẫn nhau, rồi cả hải cẩu, cá voi cũng trở nên cực kỳ hung ác táo bạo, trên mặt biển đã nổi lên một lớp máu hồng nhạt đông lại thành băng.
Chờ đến khi đội viên khoa khảo lấy được mẫu vật của thiên thạch băng sơn, thuận tiện lấy một số mẫu động vật bất thường đến phòng thí nghiệm phân tích.
Đội viên khoa khảo ngạc nhiên phát hiện gen của những sinh vật này đã tiến hóa, hoạt tính cao hơn nhiều so với các sinh vật bình thường, khả năng chống chọi với môi trường khắc nghiệt ngày càng mạnh mẽ, thậm chí tuổi thọ cũng được kéo dài thêm ở một mức độ nào đó...
Sau nhiều lần thí nghiệm với chuột bạch đã chứng thực điểm này, vật chất mới chiết xuất từ thiên thạch băng sơn có thể thúc đẩy quá trình tiến hóa sinh học, sinh vật trở nên hung bạo khát máu.
Họ cũng đặt tên cho vật chất mới là 'băng sơn', không chỉ vì nó đến từ một tảng băng ở Nam Cực, mà còn ngụ ý sự sống bị đông lại, hy vọng tuổi thọ con người có thể kéo dài.
Bởi vì vật chất mới được phát hiện có thể kéo dài tuổi thọ con người một cách hiệu quả, điểm này làm chính phủ các nước đều sôi nổi đầu tư một khoảng tiền tài chính kếch xù và thiên tài nghiên cứu khoa học để tham gia nghiên cứu.
Sau đó đều là số liệu báo cáo nghiên cứu viết tay về vật chất mới hàng ngày của tác giả, đôi khi xen kẽ với những lời phàn nàn về bữa sáng khó ăn của người Anh, nay có được quỹ nghiên cứu, có thể mua càng nhiều thiết bị thí nghiệm tiên tiến hơn.
Nhưng nhìn đến trang sau, Bùi Chiêu Chu tinh ý nhận thấy nét chữ của tác giả bắt đầu biến dạng và run rẩy.
Theo thực nghiệm đẩy mạnh, nét chữ cũng càng thêm biến dạng vặn vẹo.
Đột nhiên có một ngày.
Trang mới không còn là những ghi chép thí nghiệm rõ ràng rành mạch mà là một khối nét chữ đen tuyền phát tiết lửa giận, ngòi bút phẫn hận chọc thủng trang giấy, để lại từng câu tuyệt bút căm hận oán giả tột cùng của tác giả.
* Tuyệt bút: bài văn viết khi gần chết.
Tuyệt bút được viết bằng một ngôn ngữ khác, ẩn trong một đống nét mực tối đen.
Chỉ sau khi trí não Ngân Hồ rà quét mới tìm được những dòng chữ ẩn ý vô cùng này.
Sau khi dịch.
Con ngươi Bùi Chiêu Chu co rút.
【Tại sao! Tại sao! Sao loại vận rủi này lại xảy đến trên đầu tôi!!!】
【Rõ ràng là tôi đã chiết xuất thành công một chất mới có tính virus yếu hơn, thậm chí tiêm vào cơ thể sinh vật còn có thể phát sinh biến dị kiểu khác, cá thể chuột bạch mạnh hơn bốn lần, một số còn có thể phun nước phun lửa, nhưng vẫn có xác suất lớn nhiễm virus nguyên thủy biến thành sinh vật cực kỳ cuồng bạo thị huyết...】
【Chỉ kém bốn tháng nữa thôi... Chỉ trong bốn tháng nữa, tôi có đủ tự tin để chiết xuất ra vật chất mới không có tác dụng phụ, nghiên cứu ra thành quả nghiên cứu khoa học chấn động thế giới, đến lúc đó trừ tôi ra không ai có đủ tư cách đoạt giải Nobel!】
【Dựa vào nghiên cứu phát minh vật chất mới kéo dài tuổi thọ độc quyền, tôi có thể đạt được vô số tiền tài danh dự địa vị! Tôi sẽ trở thành nhân vật lớn khắc sâu trong các cột mốc của loài người!】
【Nhưng vì cái gì tôi lại bị ung thư não, bác sĩ nói rằng tôi chỉ còn một tháng để sống.】
【...】
【...】
【Nếu toàn nhân loại đều có thể kéo dài tuổi thọ, dựa vào cái gì một tháng sau tôi phải chết trong thống khổ vì bệnh ung thư não! Tôi nguyền rủa thế giới này! Tôi muốn hủy diệt tất thảy tư liệu, kéo con người toàn thế giới đi cùng mình vào chỗ chết! Chết! Chết!!!】
Ngày 18 tháng 8 năm 20XX.
Tôi tiên vào vật chất mới nguyên thủy nhất, tôi sẽ trở thành quái vật ăn thịt người, ha ha ha ha ha ha ——————
Đóng sách lại.
Sắc mặt Bùi Chiêu Chu nhợt nhạt nghiêm trọng, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Anh đã đọc hiểu đọc cuốn sách này."
Tư Hoài Tây bước tới với biểu cảm phức tạp, tay bưng cái chén nóng hổi bốc khói trắng thơm, đôi mắt xanh biển giữa sương khói mông lung chảy xuôi nỗi bi ai thẫn thờ sâu thẳm...
======