Tác giả: Bạc Đào
Editor: Solitude
======
Hôm sau.
Nắng vàng ấm áp tràn vào trong nhà qua cửa sổ tầng hai.
Bùi Chiêu Chu trong giấc ngủ say dường như cảm nhận được sự ấm áp của ánh mặt trời, lông mi khẽ run như sắp tỉnh dậy, lại bị ánh sáng ấm áp dễ chịu kia phơi trên tấm lưng trơn bóng một trận thích ý thoải mái mà thả lỏng.
Vô thức đạp tung chăn bông, nằm nghiêng quay lưng với ánh sáng, lộ ra thân hình hoàn mỹ không tì vết không chút che đậy, bắp cơ tinh xảo trên thân hình lưu tuyến như đá cẩm thạch trắng ngà, cổ thon thả, tuyến eo hơi lõm, đường mông nhấp nhô săn chắc phủ thêm một tầng sáng đẹp đến mông lung.
Khép cặp mắt hổ phách vàng, gương mặt lạnh lùng ngủ say vẫn khiến người ta có cảm giác anh là con mèo lớn lười biếng ngủ ngon trên thảo nguyên châu Phi.
Tư Hoài Tây vừa từ ngoài về, nhìn trời không còn quá sớm, định gọi Bùi Chiêu Chu rời giường.
Vừa mới gõ cửa.
Cửa phòng tối qua căn bản không khóa chặt liền mở ra.
Không hiểu sao trái tim Tư Hoài Tây lộp bộp nhảy dựng, có một linh cảm tồi tệ.
Hô trước một câu.
"Bùi Chiêu Chu, anh tỉnh rồi à?"
Dường như nghe thấy người đang gọi tên mình, Bùi Chiêu Chu nửa ngủ nửa tỉnh nói mớ vài tiếng, hàm hồ đáp lại trong chăn bông: "... Ừ hừm."
Tư Hoài Tây thầm thở phào một hơi, lòng không gánh nặng đi vào.
Sau đó...
Tư Hoài Tây trố mắt hồi lâu.
Bùi meo meo kia nói mình đã thứ còn đang trần truồng nằm trên giường, mắt còn không thèm mở, ngủ đến bất tỉnh nhân sự!
Ánh sáng ấm áp ái muội phác họa đường cong cơ thể mê người của anh đến kinh diễm bắt mắt, chân trắng thon dài kẹp mền hắn từng dùng, thịt đùi tròn trịa bị phơi đến hồng hồng, mơ hồ có thể nhìn thấy khe mông hồng nhạt, ngón chân trắng nõn thả lỏng hơi cong, thoải mái tựa như con mèo vô tư tắm nắng trên mái nhà.
"Rầm ——!!!"
Cánh cửa đột nhiên đóng lại.
Bùi meo meo bị đánh thức còn buồn ngủ: "???"
Tư Hoài Tây đứng dựa ngoài cửa đỏ bừng mặt, mắt xanh biển thâm thúy nổi lên hơi nước xấu hổ tức giận, ngực tức đến phập phồng dữ dội, nghiến răng thầm nói.
—— Mình không nên tin tưởng meo meo luôn thích trần truồng không biết e lệ này!
Quay trở lại phòng.
Bùi Chiêu Chu mới ý thức được Tư Hoài Tây vừa đến, và hình như lại giận dữ bỏ đi.
Ủa là sao?
Bùi Chiêu Chu lòng đầy nghi ngờ, suy nghĩ mãi không có kết quả, quả nhiên vẫn không rõ mạch não của người ở thế giới vĩ độ cao này.
Nhớ đến gia quy đầu tiên Tư Hoài Tây đặt ra cho mình, buổi tối không được về nhà sau bảy giờ.
Đầu Bùi Chiêu Chu hơi đau, hồi còn ở tinh tế chưa bao giờ có người quản anh như thế này, không ngờ rằng đã thành niên rồi anh còn bị quản giáo.
Bùi Chiêu Chu hơi rầu, nghĩ nghĩ vẫn nhanh chóng rời giường.
Tầm mắt nhìn qua hai cái quần tối qua bị anh vứt ra vì nóng, chau mày bất mãn, tính toán bóp mũi mặc ra ngoài.
Nhưng không ngờ Tư Hoài Tây lại đột ngột đi vào.
Bùi Chiêu Chu nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"
Tư Hoài Tây lạnh nhạt mím môi, vẻ mặt lãnh túc xông tới, không nói hai lời kéo đóng bức màn lại.
Cùng lúc.
Tư Hoài Tây quay lưng về phía Bùi Chiêu Chu biểu cảm lập tức tối tăm, đôi mắt xanh biển u ám ngóng nhìn qua cửa sổ, bên ngoài là một mảnh nhà lầu tương đối thấp, sẽ không có người nhìn thấy thân thể Bùi Chiêu Chu, mới khôi phục dáng vẻ bình tĩnh thường ngày.
Ánh sáng trong phòng liền lập tức tối sầm.
Ánh sáng mờ ảo chiếu vào bờ vai mượt mà của Bùi Chiêu Chu, chỉ còn lại đôi mắt hổ phách vàng có chút ánh sáng nhạt tràn đầy mờ mịt nhìn Tư Hoài Tây lạnh mặt bên cạnh.
Tư Hoài Tây bày ra mặt lạnh nói: "Tôi vào đóng rèm cửa."
Bùi Chiêu Chu: "Hả???"
Tư Hoài Tây híp mắt lại: "Nhân tiện tuyên bố một gia quy mới, không được phép khỏa thân ngủ trong nhà!"
Bùi Chiêu Chu: "Hả?!!"
Bùi Chiêu Chu không hiểu ra sao mặc quần áo mới Tư Hoài Tây chuẩn bị cho mình, mơ hồ tiếp nhận một gia quy mới.
Lén lút nhìn Tư Hoài Tây đang bận rộn trong bếp, nguyên liệu nấu nướng dưới tay hắn chiên nấu không ngừng toát lên mùi thơm của thịt.
Bùi Chiêu Chu nhịn không được lại gần, hỏi: "Đây là cái gì?"
Tư Hoài Tây liếc nhìn Bùi meo meo đang quấy rầy mình, nhớ lại cảnh tượng hai ngày nay bị meo meo ghê gớm trêu chọc đến quẫn bách đỏ mặt, lãnh túc xị mặt, duỗi tay nhéo gò má mềm mại của meo meo đáng giận này.
Đến khi niết đến nỗi đôi mắt hổ phách vàng của Bùi meo meo ươn ướt nước, gương mặt ửng hồng trông có chút đáng thương.
Tư Hoài Tây câu khóe miệng lên, buông lỏng gương mặt mềm mại tinh tế của meo meo ra, hỏi: "Muốn thử không?"
Miếng thịt vuông vức trong nồi được chiên đến óng ánh nước sốt, dầu trơn trên cạnh thịt cháy xém xeo xèo xèo chảy ra.
Trông ngon hơn nhiều so với thuốc dinh dưỡng tinh tế nếu không phải vị đơn giản như nước sôi để nguội thì là vị chua cay ngọt đắng một cách quỷ dị.
Bùi Chiêu Chu tò mò hỏi: "Đây là loại thịt gì?"
Tư Hoài Tây: "Thịt thú dị năng."
Bùi Chiêu Chu hơi ngạc nhiên hỏi: "Tôi cũng ăn được sao?"
Tư Hoài Tây trả lời: "Ừ, thú dị năng khác với thú thây ma, thú dị năng biến dị từ động vật hoặc gia súc bình thường, người thường cũng có thể ăn thịt thú dị năng."
Đúng là người thường cũng có thể ăn thịt thú dị năng, nhưng thông thường cảm giác chắc bụng một miếng thịt thú dị năng mang đến có thể so với mấy chục miếng thịt gia súc bình thường, ăn nhiều thịt thú dị năng cũng có lợi ích rất lớn cho thân thể người thường.
Một số dị năng vì giúp con mình gia tăng tỷ lệ thức tỉnh dị năng cũng sẽ cho chúng ăn thịt thú dị năng mà lớn, nhưng mà tinh hạch trong não thú dị năng thì người thường không thể ăn, ăn vào năng lượng khổng lồ không hấp thu hết được sẽ bạo thể mà chết.
Bùi Chiêu Chu đánh giá thịt thú dị năng, nhìn qua không khác gì thịt thường.
Tư Hoài Tây canh lửa không sai lắm, dùng đũa gắp một miếng thịt thú dị năng cho Bùi Chiêu Chu: "Anh nếm thử xem vừa vị chưa?"
Thịt vừa chín tới còn hơi nóng, Bùi Chiêu Chu thổi thổi hai cái, cũng không để ý lắm ăn vào, nước thịt trào ra giữa răng lưỡi, nuốt vào như có một luồng năng lượng vô hình lan tỏa trong dạ dày, rất nhanh khiến cái bụng rỗng hồi lâu của Bùi Chiêu Chu cảm thấy thỏa mãn.
Bùi Chiêu Chu híp mắt lại, thỏa mãn nói: "Ăn rất ngon."
Tư Hoài Tây nếm một ngụm: "Còn ổn."
Trên bàn cơm.
Tư Hoài Tây nhường phần lớn thịt thú dị năng cho Bùi Chiêu Chu ăn, hai tay đan lại chống cằm, cẩn thận đoan trang nhìn Bùi Chiêu Chu bên kia nhanh chóng ăn hết một bàn thịt thú dị năng.
Hắn cũng không ăn, chỉ nhìn Bùi Chiêu Chu ăn xong một phần thịt thú dị năng mà đến một bộ phận dị năng giả cũng ăn không hết.
Thỉnh thoảng sẽ lâm vào trầm tư, meo meo ăn quá nhiều có thể bị căng hư bụng không.
Tư Hoài Tây nhìn Bùi Chiêu Chu một lúc lâu, đột nhiên mở miệng nói: "Đúng là người thường có thể ăn thịt thú dị năng, nhưng năng lượng trong thịt thú dị năng gấp mấy chục lần thịt thường, phân lượng anh ăn cũng đủ cho một nhà ba người ăn nửa tháng, Bùi Chiêu Chu, anh đến từ đâu?"
—— Loảng xoảng.
Tiếng vang từ bộ đồ ăn trượt khỏi tay gõ vào mâm.
Bùi Chiêu Chu lập tức nâng mắt, con ngươi hổ phách vàng co rút lại, mím môi không biết nên mở miệng thế nào.
Tư Hoài Tây nhặt bộ đồ ăn rơi xuống, lau sạch rồi đưa cho Bùi Chiêu Chu, đôi mắt xanh sẫm giấu giếm dục vọng chiếm hữu cố chấp và ưu ái sủng nịch một cách vô thức.
Trong xương tủy đã có mang gen hỗn loạn điên cuồng của người mạt thế, chỉ là luôn trộn lẫn trong quần thể mạt thế nên có vẻ không quá nổi bật.
Tư Hoài Tây dường như nhận ra lời nói của mình dọa Bùi Chiêu Chu, giọng điệu hòa hoãn hỏi: "Có muốn thêm mâm khác không?"
Bùi Chiêu Chu mê mang, dựa theo thủ tục thì không phải nên đề ra nghi vấn về thân phận thật của anh sao?
Trong khoảnh khắc anh còn nghĩ xem có nên tiết lộ thân phận thật của mình hay không, nhưng đột nhiên nói anh là Alpha, còn đến từ thế giới khác, có khả năng Tư Hoài Tây nghĩ anh là kẻ điên có trí tưởng tượng phong phú.
Vì cái gì không hỏi tiếp đi?!
"Còn muốn ăn không?"
Bùi Chiêu Chu ngẩng đầu, nhìn Tư Hoài Tây háo nữa muốn giục anh ăn, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
"Hay thôi đi, tôi cũng no rồi."
"Ò, vậy thôi."
Giọng điệu còn có chút tiếc nuối.
======
Tác giả có lời muốn nói: Õmg! Tôi về thì cũng khuya rồi, (>人<;) Xin lỗi nha, tôi phát hiện không kịp chương kế, ngày mai không đi ra ngoài nữa, hẳn là có thể bù chương kế, ngày mai gặp!