Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Alpha Phản Diện Bị Đại Lão Mạt Thế Nhặt Về Nhà

Tác giả: Bạc Đào

Editor: Solitude

======

"Khốn khiếp! Khốn khiếp!"

Vưu Tiểu Lâm giận dữ đá vào bãi cỏ trên đất.

Rõ ràng mình muốn cứu ảnh, Tề Đinh lại không hiểu cách cô làm, chẳng lẽ phải thật sự một hai phải bày hết thảy ra trước mặt cậu, cậu mới bằng lòng rời đi cùng cô sao?!

Không đời nào…

Đáy mắt Vưu Tiểu Lâm nổi lên chua xót vô lực.

Tề Đinh khác với dị năng giả như cô, cậu là người thường, sẽ không bị thây ma có trí tuệ nhằm vào.

Cô không biết căn cứ loài người rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu thây ma, đồng bạn dị năng giả cùng cô chiến đấu với thây ma cô cũng không dám tin tưởng chút nào.

Cô liều mạng tu luyện cũng chỉ là dị năng giả hệ mộc cấp tám sơ cấp, cô đã xem là dị năng giả có thiên phú rất chăm chỉ, nhưng cô vẫn không thể đánh bại lũ thây ma khủng khiếp đó.

Chỉ có thể mang theo Tề Đinh nơi nơi trốn tránh sống tạm, cầu nguyện không bị đám thây ma đó phát hiện.

Cuộc sống như vậy Tề Đinh cảm thấy mệt, vậy một mình cô chịu đựng những bí mật thế tiệt này không mệt sao?!

Khóe mắt Vưu Tiểu Lâm phiếm hồng, xoa xoa nước mắt, ngoài miệng hung dữ mắng Tề Đinh.

Nhưng nếu cô là một người tàn nhẫn thì đã sớm vứt bỏ gánh nặng như Tề Đinh từ lâu rồi.

Lang thang một vòng trong căn cứ, nghẹn khí lại nhịn không được muốn chạy về nhà.

Nhưng đợi một hồi cũng chưa nhìn thấy Tề Đinh, nghĩ đến cậu vậy mà không đến tìm mình, Vưu Tiểu Lâm lại quật cường tiếp tục đi bộ bên ngoài, chính là không muốn về nhanh như vậy.

Đi đến một hơi hẻo lánh.

Vưu Tiểu Lâm nhìn những căn nhà âm u trong góc đó, xung quanh đột nhiên không có bóng người, không hiểu sao làm người ta có chút sợ hãi.

Vưu Tiểu Lâm xoay người muốn rời đi, trùng hợp làm sao, vòng cổ trên cổ đột nhiên bị đứt, hộp kim loại tròn trên mặt dây chuyền lăn một đường vào bụi cỏ rậm rạp bên cạnh.

Hộp kim loại tròn chứa ảnh chụp của đôi người yêu là cô và Tề Đinh.

Sau mạt thế rất hiếm có cơ hội chụp ảnh, đây cũng là do Vưu Tiểu Lâm vô tình tìm thấy một chiếc polaroid không ai muốn khi đi tìm vật tư nên đã lôi kéo Tề Đinh chụp ảnh người yêu làm kỷ niệm.

* Polaroid: máy chụp ảnh lấy liền.

Tổng cộng cũng không có mấy tấm, tấm trong hộp kia là tấm cô đặc biệt thích.

Vưu Tiểu Lâm nóng vội muốn tìm trong bụi cỏ, ngẩng đầu nhìn thoáng qua phòng ở xung quanh, có hơi an tĩnh quá mức, tựa như không có người sống bên trong.

Vưu Tiểu Lâm không dám đi tra xét, chỉ cúi đầu mong nhanh nhanh tìm được ảnh chụp, nhanh nhanh rời khỏi nơi này

Đột nhiên Vưu Tiểu Lâm ở trong bụi cỏ sờ được một đồ vật cứng tròn tròn, trong mắt lóe lên tia sáng, kinh hỉ nhặt vật đó lên: "Tìm… thấy rồi?"

Hộp kim loại tròn vốn nên trong tay đã bị thay thành một cục xương gãy màu trắng.

Vẻ mặt Vưu Tiểu Lâm đột nhiên đông cứng lại, đồng tử khẽ run khi nhìn xuống.

Dưới bụi cỏ tươi tốt không có hộp kim loại tròn của cô mà là một đống xương vụn trắng xóa rập rạp.

Giống bị dã thú lớn nào đó nhai nát, xương cốt vỡ vụn không nhìn được nguyên hình.

Đây là xương gì?

Não Vưu Tiểu Lâm đột nhiên trống rỗng, âm thanh cảnh báo vô hình trong đầu vang vọng.

Cô theo bản năng phủi tay vứt xương gãy đi, sắc mặt trắng bệch muốn rời đi.

Nhưng lại nghĩ đến ảnh chung trong hộp kim loại tròn kia, chân cẳng hơi tê dại chậm chạp không chịu đi.

Lại tìm một hồi.

Có thể đó chỉ là xương động vật gia đình này ăn thừa, lười vứt vào thùng rác liền ném ở chỗ này, hơn nữa giờ là ban ngày ban mặt, căn cứ Lô Thành ngày thường có dị năng giả tọa trấn, sẽ không xảy ra chuyện…

Vưu Tiểu Lâm thấp giọng thở dốc, ngồi xổm trong bụi cỏ tìm, cuối cùng không kiên nhẫn mà dùng mộc dị năng tìm.

Thực vật cảm nhận được hộp kim loại tròn.

Tìm thấy rồi.

Đẩy ra cỏ dại ướt át.

Mặt Vưu Tiểu Lâm lại hoàn toàn cứng đờ.

Hộp kim loại tròn tìm được rồi, nhưng trong hộp sọ bị vỡ một nửa, hình dạng đầu lâu và hàm răng dẹt của người, Vưu Tiểu Lâm nhìn thoáng qua đã nhận ra đây là hài cốt con người.

Thổ nhưỡng xung quanh đều là mềm xốp ẩm ướt, gần đây nước mưa tương đối nhiều, đồ vật vùi lấp bên trong đều bị nước mưa cọ rửa ra.

Ai sẽ trốn trong căn cứ ăn thịt người?

Trong nháy mắt Vưu Tiểu Lâm nghĩ như vậy, mặt cắt không còn giọt máu.

Gần xanh trên tay căng chặt, nội tâm hung ác duỗi tay lấy hộp kim loại tròn ra khỏi hộp sọ, mu bàn tay vi diệu chạm vào răng hộp sọ, cảm giác ghê tởm da đầu tê dại lập tức làm cô muốn cất bước chạy.

Nhưng…

Đi không được.

Vưu Tiểu Lâm hoảng sơn nhìn người phụ nữ từ xa đi đến, tay ôm một cái bình, hàng mi vũ mị lộ vẻ phiền chán, khóe miệng có nốt ruồi đen vặn vẹo nói chuyện với người bên cạnh.

Nhưng trong mắt Vưu Tiểu Lâm, đánh chết cô cũng không quên người phụ nữ diễm lệ có nốt ruồi đen bên khóe miệng này, ả chính là ác quỷ dẫn tới mỗi cơn ác mộng khiến cô bừng tỉnh!

Trốn nhanh! Không thể bị ác quỷ phát hiện!

Cơ thể Vưu Tiểu Lâm điên cuồng run rẩy, trốn tránh vào góc khuất nhất, thậm chí sợ hãi đến vận dụng mộc dị năng.

Dùng cỏ dại xung quanh quấn kín mít thân ảnh cô, có con kiến bò trên mắt cá chân, cô cũng không dám động, cứng đờ đến hô hấp cũng thở nhẹ, nếu có thể cô tình nguyện không hít thở.

Từ Mạn Dịch vén tóc dài đen nhánh, đôi mắt vũ mị tùy ý phiêu loạn, hủ tro cốt trên tay bị ả ném lên ném xuống như một món đồ chơi.

Người bên cạnh khuyên: "Vậy được rồi, nếu bị người trong căn cứ nhìn thấy phải giải thích thế nào, góa phụ như cô nghịch ném tro cốt của bạn đời thì làm sao đây?"

Từ Mạn Dịch giả vờ giả vịt che môi đỏ, hài hước cười nói: "Ha ha ha —— Nếu không phải tôi là nhân vật nữ duy nhất trong căn cứ, hơn nữa các người lớn lên cao lớn thô kệch, mặc đồ nữ trông như đầu gấu hùng tráng, thật ra tôi cũng muốn cho mấy ông thử nữ trang đấy."

Người bên cạnh xấu hổ xanh mặt, không dám tranh cãi cùng Từ Mạn Dịch.

Gã không muốn thành thây ma rồi còn phải mặc đồ nữ, nếu là con ả điên Từ Mạn Dịch này thật sự có khả năng làm vậy lắm.

Từ Mạn Dịch chu miệng cảm thấy ngán ngẩm, ngửi không khí xung quanh một chút, cảm nhận được mùi thơm ngọt mê người của máu thịt con người khó giải thích.

Nhớ lại nội tạng mới ăn không lâu, ầy, chính là của vị trong hủ tro ả ôm, tiếc là không ăn nhiều được, không lúc nào mà trong lòng thây ma không ùa vào cảm giác đói khát với con người.

Từ Mạn Dịch liếm liếm môi, thuận miệng nói: "Mấy người có ngửi thấy mùi vị của con người không?"

Vưu Tiểu Lâm đang trốn nhắm mắt lại, nín thở không dám động một chút.

Được Từ Mạn Dịch nhắc nhở như vậy, ánh sáng đỏ chợt lóe lên trong mắt những người bên cạnh, tràn ngập khát vọng bản năng của thây ma với máu thịt con người.

Bọn họ không thể ăn vụng như Từ Mạn Dịch.

Từ khi lối ra giấu ở cửa sông bị phát hiện, đã lâu rồi bọn họ không ra ngoài kiếm ăn, nhìn bầy sơn dương không hề phòng bị trong căn cứ, bọn họ đều sợ đói đỏ mắt nhào lên ăn luôn lúc nào không hay.

Ăn tinh hạch có thể giảm vớt cảm giác đói khát một chút.

Nhưng thây ma thèm khát máu thịt con người dù thế nào cũng không thể xóa sổ được, nuốt máu thịt nóng bỏng vào trong miệng, cái cảm giác thỏa mãn phiêu phiêu dục tiên mà gen bản năng mang lại làm tất cả thây ma đều mê muội điên cuồng.

Nuốt cổ họng khô khốc.

"Nhanh nào, nhanh nào, chờ đến khi kế hoạch của đại nhân thành công, giết chết toàn bộ dị năng giả, để lại đám người bình thường không có chút lực đề phòng nào, đến lúc đó chúng ta liền có thể nuôi nhốt con người như sơn dương, bất cứ lúc nào cũng có thể chọn một con đến ăn."

Người bên cạnh còn cảnh cáo nhìn Từ Mạn Dịch, giọng nói khàn khàn: "Cô không nên phá hoại kế hoạch của đại nhân, căn cứ Lô Thành nơi đâu cũng có con người đi lại, có chút mùi con người cũng là bình thường, nhưng cô tuyệt đối không được bại lộ vào thời điểm mấu chốt này."

Từ Mạn Dịch lẩm bẩm nói: "Biết rồi, tôi cũng đâu phải kẻ ngốc, nhưng mà còn phải đợi bao lâu, tôi sốt ruột sắp mất kiên nhẫn rồi nè."

Người bên cạnh nói: "Nhanh thôi, nhanh thôi, dựa theo kế hoạch của đại nhân chỉ chờ người kia."

Cặp mắt Từ Mạn Dịch nheo lại: "Tôi thật sự không hiểu, vì cái gì đại nhân sợ hắn đến vậy, trốn tránh ở căn cứ nhỏ này đã gần hai năm, cũng không thấy người kia có chỗ nào đặc biệt đâu?"

Người bên cạnh hạ giọng nói: "Cô chỉ cần phục tùng mệnh lệnh của đại nhân, đừng quên đại nhân biến cô từ một thây ma mơ màng hồ đồ thành như bây giờ, đại nhân làm gì đều có lý do của ngài, chúng ta không cần nghi ngờ."

Từ Mạn Dịch mím môi: "Biết rồi, tôi đây chờ, dù sao cũng không thiếu thời gian."

Người bên cạnh gật đầy, bọn họ đúng là không thiếu thời gian, sinh mệnh của thây ma gần như đình chỉ, có nghĩa là chỉ cần tinh hạch của họ không bị xóa sạch, bọn họ vẫn luôn có thể tồn tại theo một ý nghĩa nào đó.

Trước khi vào cửa.

Nhìn Từ Mạn Dịch còn ôm cái hủ tro kia.

Người bên cạnh nói giỡn: "Chẳng lẽ cô thật sự muốn đem tro cốt bỏ vào phòng cung phụng sao? Xem ra Từ Mạn Dịch cô có cảm tình với bạn đời lâm thời này ha."

Từ Mạn Dịch xì một tiếng: "Ai có cảm tình với thằng cha trung niên xấu xí kia, bất quá là tôi nhất thời quên ném mà thôi."

Như để xác minh lời mình nói.

Từ Mạn Dịch quăng hủ tro cốt sang bụi cỏ bên cạnh, ầm một tiếng mảnh sứ chia năm xẻ bảy, tro cốt bên trong như bụi bặm vô dụng vương vãi vào không khí rải rác khắp mặt đất, ở một mức độ nào đó thì chính là trở về đất mẹ.

Ngoại trừ tro cốt còn có một viên tinh hạch sáng trong kiên cố như lúc ban đầu.

Từ Mạn Dịch liếc mắt nhìn thấy, không chê dơ mà nhặt lên bỏ miệng, hàm răng phi thường cứng rắn của thây ma cấp cao ăn tinh hạch như một viên kẹo trái cây mềm, vừa ăn vừa bình luận: "Người lớn lên xấu, hương vị tinh hạch lại không tồi, tiếc là một não người không thể phát triển hai tinh hạch."

Người bên cạnh người nhạo nói: "Sao cô không nói đáng tiếc một người không mọc được hai cái não, vậy có thể một lúc ăn hai phần tủy não."

Ánh mắt Từ Mạn Dịch sáng kên, vội vàng gật đầu nói: "Có lý, sau này tôi sẽ nuôi con người kiểu này."

Người bên cạnh chững lại, trong mắt hiện lên một chút khát vọng: "Nếu cô thật sự làm ra được, tôi không ngại dùng một số vật tư đặc thù trao đổi với cô."

Từ Mạn Dịch nhếch lên tươi cười đắc ý ngạo mạn, khinh miệt liếc liếc mắt nhìn người bên cạnh còn lại không nói lời nào.

Chờ đến khi cánh cửa đóng lại.

Vưu Tiểu Lâm vẫn trốn trong góc nghe được lời nói rợn cả người của thây ma, run lên như một con sóc con bị dọa sợ, đôi mắt đen tròn tràn đầy nước mắt.

Chân cẳng cả người đều sợ nhũn cả ra, phải mất một lúc lâu mới lấy lại chút sức lực.

Nhìn đám thây ma kia dường như không phát hiện ra cô, té ngã lộn nhào chạy khỏi bãi cỏ.

Nhìn thấy con đường rộng mở thông suốt, đầu tiên là tái nhợt mặt, lại nhanh chóng cúi đầu đi, làm bộ như người thường không biết một cái gì, thẳng đến nhìn thấy đám đông tụ tập trong căn cứ Lô Thành.

Như thể cá sắp chết nháy mắt gặp nước.

Cảm giác an toàn sống sót sau đại nạn lập tức nảy lên, ngược lại làm Vưu Tiểu Lâm đầu óc choáng váng, không màng tất cả cất bước chạy.

Xông thẳng vào đám đông.

Bị đụng phải vẫn hùng hùng hổ hổ, mà lúc này Tề Đinh vẫn luôn tìm kiếm Vưu Tiểu Lâm phát hiện ra cô, vội vàng hô: "Tiểu Lâm, mau dừng lại, chúng ta về nhà đi!"

Nhưng hai tai Vưu Tiểu Lâm như bị điếc, cảm xúc sợ hãi trong tâm trí không ngừng tích tụ.

Hình ảnh khủng bố lặp lại.

Khi còn nhỏ để cứu cô mà mẹ bị thây ma cắn đầu, thì ra máu có thể đỏ đến thế, chói mắt đến thế!

Thật vất vả mới có thể tìm một chỗ định cư với Tề Đinh, lại bị đám thây ma khoác da người kia hủy diệt hết thảy, buộc cô và Tề Đinh phải chạy trốn khắp nơi!

Đến hiện tại! Đến hiện tại! Cô đều chạy trốn, cô và Tề Đinh đã chạy trốn mấy năm!

Lũ thây ma chết tiệt đó cũng không tha bọn cô!

Cô chỉ muốn có một nơi an toàn để có thể sống hạnh phúc bên Tề Đinh, tại sao vậy! Tại sao lại ép buộc cô!

Nếu tất cả dị năng giả đều đã chết, lại nói cho cô thây ma vẫn sẽ không tha cho người thường, mà là sẽ nuôi nhốt họ như gia súc.

Cho nên ngay cả khi dị năng giả như cô đã chết, Tề Đinh vẫn sẽ bị thây ma ăn luôn sao?!!!

Vưu Tiểu Lâm khóc, đôi mắt bất lực mờ mịt nhìn không trung, bầu trời xám xịt nhìn không ra một tia hy vọng.

Trong đầu một ý tưởng đột nhiên nhảy lên.

Thay vì phải nhận tất thảy tra tấn, cuối cùng cũng trốn không thoát thống khổ bị thây ma ăn luôn.

—— Thà rằng chết từ lúc bắt đầu đi.

Vưu Tiểu Lâm gục đầu xuống, phóng thích toàn bộ dị năng hung hãn, dây leo gai nhọn điên cuồng bành trướng công kích bừa bãi người xung quanh.

Tiếng hoảng sợ, tiếng bỏ chạy, tiếng dây leo xé gió…

Loạn thành một đoàn.

"Cứu mạng với! Có dị năng giả đang nổi điên!!!"

"Mau trốn đi, đừng cản đường tôi!"

"A a a a —— Đừng đẩy tôi, con của tôi, ở chỗ dị năng giả phát điên bên kia, ai đó cứu con tôi với ————"

Có cậu nhóc khoảng vài tuổi bị tách khỏi mẹ trong đám đông hỗn loạn vừa rồi, chờ đến khi phản ứng lại người xung quanh không thấy, chỉ có dị năng giả phát điên nguy hiểm trước mắt.

Tiếng gọi thất thanh kinh hoảng của mẹ vang bên tai, cậu bé như bị dọa choáng váng bủn rủn tay chân, không thể gượng dậy thân mình chạy thoát, chỉ có thể nhìn dây leo mãnh liệt điên cuồng đang tới gần.

Mắt nhìn sợi dây leo bén nhọn của dị năng giả sắp đâm vào người cậu bé, mẹ bé gào khóc trong tuyệt vọng và bất lực.

"Bằng bằng ——"

Dây leo vặn vẹo điên cuồng bị viên đạn bắn tới gãy thành hai, dừng trước chân cậu bé.

Bùi Chiêu Chu nhân cơ hội lao lên ôm đi cậu nhóc.

Dây leo đứt gãy lập tức hấp dẫn lực chú ý của dị năng giả phát điên.

Tiếng xé gió đánh úp lại ——

Mười mấy sợi dây leo nhằm về phía Bùi Chiêu Chu một tay ôm cậu bé.

Đôi mắt hổ phách vàng của Bùi Chiêu Chu nheo lại, tay cầm súng năng lượng, một bên di chuyển nhanh chóng một bên thân thủ nhanh nhẹn liên tục bắn đạn ra.

Viên đạn như có mắt, mười mấy sợi dây leo nhanh chóng lao tới bị năng lượng khổng lồ chứa trong viên đạn đốt cháy đứt gãy.

Có một khoảng cách an toàn thở dốc trong chốc.

Bùi Chiêu Chu thuận lợi giao cậu bé về cho mẹ, mẹ bé khóc lóc nói cảm tạ với Bùi Chiêu Chu, gắt gao ôm chặt cậu bé mất lại tìm được, ngăn không được tiếng khóc thút thít vì sung sướng.

Trải qua sự việc vừa rồi, cậu bé bị dọa ngơ đến tái mét mặt mũi, thẳng đến ngã vào trong vòng tay an toàn của mẹ mới sực nhớ sợ hãi gào khóc theo mẹ.

Bùi Chiêu Chu nhìn nữ dị năng giả còn nổi điên cách đó không xa, mày nhăn lại, nhắc nhở mẹ cậu bé: "Sự việc còn chưa kết thúc, hai người vẫn mau rời khỏi nơi này đi."

Mẹ bé vội vàng nói lời cảm tạ: "Cảm ơn ngài, dị năng giả đại nhân, chúng tôi lập tức đi ngay."

Bùi Chiêu Chu vừa định giải thích mình không phải dị năng giả, nhưng người thường nào biết nhiều đến vậy, đối với bọn họ, ngoại trừ dị năng giả thì còn ai dám đối phó với dị năng giả.

Trước khi Bùi Chiêu Chu có thể giải thích, mẹ cậu bé đã vội vàng ôm con trai chạy đi.

Để lại Bùi Chiêu Chu một chỗ không rảnh để ý tới.

Biểu cảm lạnh lùng giơ súng năng lượng, nhắm ngay nữ dị năng giả mất đi mục tiêu, thay vào đó nổi điên vọt tới chỗ anh.

======
Nhấn Mở Bình Luận