Tác giả: Bạc Đào
Editor: Solitude
======
Trời tối rồi.
Một tiếng động lớn phát ra từ căn cứ đen kịt, đánh thức rất nhiều người trong căn cứ.
Do mạt thế sau khi tối không có hoạt động giải trí gì, hầu hết mọi người tính toán đi ngủ, khi nghe thấy tiếng vang lớn dị thường trong căn cứ, rất nhiều người lo lắng chạy ra xem có chuyện gì.
Sau đó liền nhìn thấy ngọn lửa bùng cháy hừng hực trong một khu căn cứ, trông như ngọn đèn sợi đốt khổng lồ trong căn cứ đen nhánh, ngọn lửa lớn dữ dội chiếu sáng gần cả căn cứ.
Có hỏa hoạn!
"Nhanh, đi dập lửa!"
"Lấy nước! Lấy xô đi ra sông múc nước!"
"Đi gọi dị năng giả đại nhân trong căn cứ, đặc biệt là dị năng giả đại nhân hệ thủy đến dậy lửa!"
Ban đêm yên tĩnh đều bị trận hỏa hoạn thình lình xảy ra này sôi trào lên.
Bùi Chiêu Chu và Tư Hoài Tây mới về căn cứ không bao lâu đã phát hiện đám cháy, nhiều người cũng chạy đến cứu hỏa, bọn họ cũng không ngoại lệ.
Thời điểm đuổi đến hiện trường, đám cháy đã được dập lửa.
Để đề phòng ngọn lửa bùng cháy trở lại, mấy dị năng giả tiếp tục phun nước lên nóc nhà đang bốc khói, một tầng vũng nước tích tụ trên mặt đất.
Thừa dịp lửa tắt, rất nhiều người bắt đầu cứu viện xem còn ai sống sót không, nhưng nhìn đến một mảnh bị thiêu rụi thành tro cốc phế tích, trong lòng mọi người cũng biết không còn.
Khi một cái xác cháy đen được lôi ra khỏi đống đổ nát, mọi người chỉ thổn thức người này không chết trong tay thây ma mà lại chết trong một trận hỏa hoạn.
Nhưng một điều kỳ lạ đã xảy ra, trận hỏa hoạn này tới rất đột nhiên, hơn nữa rõ ràng là một vụ nổ, đất cạnh ngôi nhà đều bị xới tung lên, những người tới cứu viện phát hiện ra rất nhiều bộ xương trắng.
Lấy ngọn lửa bình thường cháy nhanh đến tắt cũng nhanh thì không kịp thiêu thi thể thành xương.
Hơn nữa...
Số lượng hài cốt hơi nhiều, đếm ra cũng hơn hai mươi bộ.
Những người dân sống gần đó cho biết, nơi xảy ra vụ cháy có vài người đàn ông và một người phụ nữ sống, chỉ là gia đình này không giao du với người ngoài nhiều, sống ở góc khuất nhất căn cứ, ngày thường cũng yên tĩnh thật sự.
Sao có thể có nhiều hài cốt như vậy.
Vì thế cư dân căn cứ nói ra nghi vấn với dị năng giả.
Hạ Thủy liền gặp khó khăn với tư cách là dị năng giả hệ thủy dập lửa lần này, cô chỉ tình cờ sống gần đó, nghĩ bản thân là dị năng giả hệ thủy nên thấy hỏa hoạn mới đến hỗ trợ, chỗ nào biết quản mấy việc này nha.
Vừa lúc thấy chỉ huy Tư của căn cứ Lô Thành đến, Hạ Thủy như trút được gánh nặng lập tức ném vấn đề cho lãnh đạo trong căn cứ, người sẽ lo những việc này.
Hạ Thủy nói: "Chỉ huy Tư, quanh phòng này phát hiện một vài bộ xương không phải do hỏa hoạn thiêu chết, mọi người bảo tôi hỏi cậu xử lý như thế nào?"
Sau khi nghe Hạ Thủy nói, thần sắc Tư Hoài Tây lập tức trầm xuống, nói: "Tôi đi xem thử."
Bùi Chiêu Chu ở bên cạnh cũng đi theo.
Khi tới hiện trường Hạ Thủy miêu tả, mới biết đâu chỉ là một ít, vụ nổ làm bật ra những mảng xương lớn vốn dĩ đã được chôn sâu trong đất, nhìn những mảnh xương ngấm sâu phủ kín mặt đất còn kinh hoàng hơn cả ngôi nhà cháy đen bên cạnh.
Bùi Chiêu Chu là sinh viên tốt nghiệp ưu tú của Trường Quân đội Đệ nhất tinh tế Đế Quốc, cho dù là khóa học chỉ huy, chiến đấu cơ giáp, duy tu hay điều tra tội phạm đều toàn A.
Bùi Chiêu Chu nhạy bén nhận thấy có vết gặm trên xương, cũng không đơn giản giống như động vật bình thường.
Ngoại trừ hỏa hoạn, xung quanh vẫn còn một số mùi hóa chất do thuốc nổ để lại, và trên hiện trường có dấu vết dị năng chiến đấu.
Quay đầu nhìn Tư Hoài Tây vẻ mặt âm trầm.
Xem ra Tư Hoài Tây cũng phát hiện ra.
Bùi Chiêu Chu lạnh mặt nói: "Nguyên nhân cái chết của chủ nhân những bộ xương này không đơn giản, chắc chắn không phải bị lửa thiêu chết, hẳn đã chết rất lâu trước khi xảy ra hỏa hoạn, hơn nữa không phải chết bình thường."
"Tôi tin Tư Hoài Tây cậu cũng nhìn ra, ở một nơi như căn cứ không có dã thú hung mãnh thì làm sao có được nhiều xương người bị một loại dã thú gặm chết, hơn nữa nhân số chết không ít, phán đoán tuổi xương người chết cũng đã chân được một hai năm, lâu như vậy cũng không ai phát hiện ra, toàn được chôn trong sân ngôi nhà này, mà người trong nhà... Tôi không tin họ không biết cái gì."
Bùi Chiêu Chu cau mày, sắc mặt ngập ngừng nhắc đến một chút rồi nói: "Tôi thấy được dấu vết để lại sau cuộc chiến của mộc dị năng và kim dị năng, quan sát hiện trường nhận thấy mộc dị năng thập phần tương tự với Vưu Tiểu Lâm... Lẽ nào sự cố này do cô ấy tạo thành và xương con người chôn giấu trong ngôi nhà này là điều mà Vưu Tiểu Lâm muốn nói cho chúng ta biết?"
"Nếu thật là vậy, tại sao cô ấy không trực tiếp báo cáo cho người trong căn cứ, kẻ giết người bình thường thì dị năng giả mạnh mẽ như Vưu Tiểu Lâm cũng có thể giải quyết, hơn nữa... Hỏa hoạn qua lâu như vậy, Vưu Tiểu Lâm đã đi đâu?"
Ánh mắt Tư Hoài Tây tối sầm lại: "Cô ta vẫn ở trong căn cứ."
Đang lúc Bùi Chiêu Chu đang trao đổi với Tư Hoài Tây trong sân, đột nhiên mọi người cứu viện phía trước ngôi nhà phát ra một trận ồn ào.
"Còn, còn người còn sống!"
"Đưa anh ấy đi bác sĩ!"
Có một người đàn ông tiến đến cứu viện xung phong định cõng người bị bỏng nghiêm trọng đi.
Chỉ là khi cõng người bị bỏng lên, không thấy người nọ mở to đôi mắt đỏ sậm, nửa cơ thể bị thiêu mất, bản năng của zombie cực độ khát vọng máu tươi, nhúc nhích răng nanh tới gần... Máu tươi phun đầy cổ.
"A A A A, sao lại cắn tôi ————"
Người đàn ông đau đớn hét lên một tiếng, lập tức ném người trên lưng xuống đất, phẫn nộ đá một cái vào người kia, còn dùng tay bịt lại phần cổ bịt cắn mất một miếng thịt.
Nhìn thấy tay đầy máu, người đàn ông đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, sắc mặt tái nhợt khủng hoảng nói: "Máu, máu! Tôi bị cắn!"
"Sao lại thế này?!"
"Anh ta đang chảy máu... Không đúng, là người bị bỏng kia cắn anh ta, hơn nữa!! Người kia đang nhai, gã đang ăn thịt người!!!"
"Đó không phải là người, là thây ma! Chạy mau!!!"
Người thường vây xem sợ đến mức bỏ chạy ngay lập tức, người đàn ông bị cắn che lại cổ không ngừng chảy máu, nghĩ đến việc mình bị thây ma cắn, người bị thây ma cắn sẽ không thể sống được bao lâu, mặt xám như tro tàn nằm liệt trên mặt đất.
Vẻ ngoài của thây ma sau khi lộ lớp ngụy trang không khác mấy con người, nhưng đôi mắt đỏ tươi khát máu, răng nanh dữ tợn và ngoài miệng còn treo mạt thịt từ cổ người đàn ông kia.
Ngay cả khi thây ma bị ngọn lửa thiêu hỏng nửa người, không thể nhúc nhích, chúng vẫn cứ khát khao máu thịt con người, chỉ nuốt mỗi máu thịt vào trong bụng đói vang là chưa đủ!
Thây ma vặn vẹo thân thể cháy đen, bò sát trên mặt đất như giòi bọ, sức sống vô cùng ngoan cường bò về phía người đàn ông cổ chảy máu.
Dị năng giả nghe được dị động chạy tới đương nhiên nhìn ra khối cơ thể uốn éo trên mặt đất không phải là người mà là một thây ma.
Không nghĩ tới bọn họ tốn nhiều tinh lực như vậy cuối cùng lại cứu ra một con thây ma?!!
Dị năng giả phẫn nộ muốn lập tức giết chết thây ma, lại phát hiện bọn họ giết không chết!
Đây không phải thây ma bình thường!
Các loại dị năng đánh vào người nó cũng không phá được phòng ngự của thây ma.
"***! Cái quái gì vậy, đòn tấn công của tôi không thương tổn được con thây ma này, nhưng sao căn cứ lại để thây ma lẫn vào!" Trác Tôn, một dị năng giả hệ thổ căm giận nói.
Hạ Thủy dùng dị năng công kích rất nhiều lần, ngoại trừ thương tích mà thây ma đã chịu do vụ nổ, đòn tấn công của cô không có uy hiếp đối với thây ma, không cam lòng nói.
"Không được, công kích của tôi cũng không có hiệu quả, đến tột cùng đây là thây ma cấp gì! Lớp da này cứng như khôi giáp, rõ ràng bị thương đến mức không gượng dậy được, vậy mà vẫn có thể đả thương người."
Thây ma còn đang di chuyển, nhóm dị năng giả vô thức lùi về sau một bước.
Ngay cả khi tứ chi của thây ma đều bị vụ nổ làm cho rách tả tơi, chỉ có thể vặn vẹo bò sát trên mặt đất, không gây thiệt hại được cho dị năng giả.
Nhưng dị năng giả đã ngừng tấn công, một tầng khói mù bao phủ trên gương mặt họ, trong lòng tuyệt vọng bi quan nghĩ.
Nếu không phải vụ nổ trước đó phá hủy khả năng di chuyển của thây ma thì có lẽ dị năng giả bọn họ đã chết trên tay thây ma.
"Nếu ở hoang dã, dị năng giả mọi người cũng đứng ngây ngốc như thế này chờ bị thây ma giết chết sao!"
Tư Hoài Tây lạnh giọng quát lớn, tầm mắt lạnh lẽo uy hiếp đảo qua gương mặt chột dạ của những dị năng giả ở đây.
Đối mặt với thây ma quỳ rạp trên mặt đất vẫn cứ còn sống kia.
Ánh mắt Tư Hoài Tây lạnh nhạt quả quyết, nháy mắt dùng tinh thần lực chia đôi thây ma thành hai nửa.
Ngay cả cái đầu cứng rắn cũng bị tách ra, để lộ ra một viên tinh hạch tinh oánh dịch thấu to như trứng bồ câu trái ngược với bộ óc ghê tởm ô trọc.
* Tinh oánh dịch thấu: miêu tả đồ vật tinh xảo, ánh sáng trong sáng, kết cấu tinh vi, có thể xuyên thấu ánh sáng, thường chỉ các loại đá quý.
Thây ma vô cùng cứng rắn trong mắt bọn Trác Tôn Hạ Thủy đã dễ dàng bị giải quyết như vậy!
Chỉ huy Tư thật sự quá lợi hại!
Tức khắc, những dị năng giả có mặt vừa đắm chìm trong bi quân tỉnh táo lại, nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh mạnh mẽ của chỉ huy Tư, trong lòng kích động vô cùng, thậm chí có dị năng giả trẻ tuổi bắt đầu hoan hô.
"Má nó! Thây ma này thế đã chết, chỉ huy Tư thật trâu bò!"
"Chỉ huy Tư cũng quá là lợi hại rồi! Thây ma cứng như tôn này trong tay chỉ huy Tư chỉ đơn giản như cắt đậu hủ, chừng nào tôi có nửa sức mạnh của chỉ huy Tư tôi liền cảm thấy mỹ mãn!"
"Tuyệt vời! Cuối cùng cũng giết được thây ma chết tiệt kia, căn cứ có chỉ huy Tư thật quá tốt, may là lúc trước tôi chọn ở lại căn cứ Lô Thành, căn cứ có chỉ huy Tư cảm giác an toàn liền cao vút!"
"Sao mà chỉ huy Tư trẻ hơn mà lợi hại hơn tôi thế nhờ? Tôi phải học tập đánh thây ma theo chỉ huy Tư mới được, vừa rồi dị năng giả như tôi lại đánh không được thây ma, thật là làm mất thể diện của chỉ huy Tư! Đêm nay phải tu luyện cả đêm!"
"Tôi cũng tu luyện cả đêm, lần sau đến lượt chúng ta tiêu diệt thây ma, không thể lần nào cũng làm phiền chỉ huy Tư, các ông lớn cũng kém chỉ huy Tư thiên tài, cũng không thể chăm chỉ luyện tập mãi cũng không được há, quá mất mặt đi!"
"Đúng vậy! Hẹn cùng đi, đêm nay tôi cũng đi tu luyện, nhanh nhanh đột phá dị năng giả cấp trung!"
So với bộ dạng bị thây ma đả kích đến tử khí trầm trầm khi nãy, sắc mặt nhóm người xung quanh đều trở nên sinh động có động lực, bốc cháy hy vọng và ý chí chiến đấu.
Trong thời gian còn lại, tất cả mọi người đều nghe theo phân phó của chỉ huy Tư.
Phong tỏa hiện trường, xử lý thây ma, cũng điều tra xem rốt cuộc người sau căn nhà này đến tột cùng là ai, vì sao thây ma lại có thể tiến vào.
Mọi chuyện tiến hành đâu vào đấy.
Con chuột trốn trong đám người nhìn trộm tất cả cũng yên lặng rời đi.
Tựa hồ mọi chuyện đã bình ổn, đến thây ma cũng bị chỉ huy Tư giết chết.
Cư dân và dị năng giả xung quanh cũng lộ ra sắc mặt nhẹ nhàng an tâm.
Chỉ có Tư Hoài Tây đứng tại chỗ, tay cầm tinh hạch lấy ra từ sọ não thây ma, đôi mắt xanh biển thâm thúy càng thêm lạnh băng ngưng trọng hơn trước.
Bùi Chiêu Chu tinh tường cảm thấy tâm trạng của Tư Hoài Tây không thích hợp, dường như dưới gương mặt bình tĩnh của Tư Hoài Tây cất giấu một tia lo âu bất an không thể bị người ngoài biết.
Trong mắt mọi người, Tư Hoài Tây là chỉ huy Tư kiên cố bất khả xâm phạm đáng được mọi người tin tưởng ỷ lại.
Nhưng trong mắt Bùi Chiêu Chu, chỉ huy Tư được mọi người ca tụng không phải là thần thánh gì, hắn chính là Tư Hoài Tây, sẽ bị thương, có hỉ nộ ai lạc, có thời khắc mềm yếu như người bình thường.
Khi tất cả mọi người đều sợ hãi thây ma, khi không một ai chịu đứng ra, Tư Hoài Tây chỉ lại chọn cách bình tĩnh đứng ra một lần nữa.
Nhìn như có rất nhiều người đứng đằng sau, thực tế lại không có ai cả.
Loại cô độc bị đẩy ra trước, sau lưng lại không bóng người để dựa vào...
Bùi Chiêu Chu cũng từng trải qua, trải qua rất nhiều lần.
Mỗi một lần nhớ lại quá khứ, đôi mắt hổ phách vàng của Bùi Chiêu Chu lại ảm đạm xuống.
Mạnh mẽ không có nghĩa là không gì không phá được, chỉ là bọn họ che giấu cái mềm yếu, bị thương lại tránh trong một góc tự liếm miệng vết thương mà thôi.
Có một số điều bọn họ biết rất rõ, lộ ra miệng vết thương chưa chắc đã có đồng bạn giúp đỡ tiếp ứng, càng có khả năng là kẻ địch nhân lúc cháy nhà hôi của.
Bùi Chiêu Chu bất ngờ nắm lấy tay Tư Hoài Tây.
Tư Hoài Tây vô thức sửng sốt, nhìn thấy sắc mặt Bùi Chiêu Chu lúc này khác với mọi khi, cau mày, lạnh mặt, dáng vẻ có chút tức giận, hình như là có ai đó trêu chọc meo meo xấu tính này.
Nhưng nhiệt độ truyền từ lòng bàn tay Bùi Chiêu Chu sang khiến thần sắc ngưng trọng của Tư Hoài Tây buông lỏng, theo bản năng che giấu suy nghĩ sâu trong nội tâm, đôi mắt hơi cong cười nói: "Sao vậy?"
Nhìn thấy Tư Hoài Tây giả vờ thoải mái, trong lòng Bùi Chiêu Chu khó chịu một cách khó hiểu, không khỏi tăng thêm lực nắm lấy tay Tư Hoài Tây.
Nhịn không đường mắng thằng ngốc trong lòng, lại đau lòng tên ngốc này.
Bùi Chiêu Chu mím chặt môi, đôi mắt hổ phách vàng như sao Kim lộng lẫy sáng ngời, nghiêm túc nhìn Tư Hoài Tây nói: "Có việc thì không cần một mình chịu, có thể tới tìm tôi... Chỉ biết tự mình tử xanh, đừng tưởng cậu là dị năng giả mạnh thì có thể một mình vận hành toàn bộ căn cứ."
* Tử xanh: biết rõ chuyện này nằm ngoại phạm vi năng lực của mình nhưng vẫn tiếp tục kiên trì.
"Tự đại cuồng."
* Tự đại cuồng: tự xem mình là lớn nhất.
Cuối cùng vẫn nhịn không được mắng nhẹ một câu.
Tư Hoài Tây sững sờ hồi lâu, trong mắt chảy xuôi ánh sáng nhu hòa cảm động phức tạp, mỉm cười đột nhiên ôm lấy meo meo kiêu ngạo khó tính trước mặt vừa mắng vừa quan tâm đến hắn.
Ôm trong lòng ngực còn cứ vùng vẫy, chọc cho Tư Hoài Tây tâm sinh yêu thương, dùng cằm cọ cọ khuôn mặt meo meo kiêu ngạo.
Bùi Chiêu Chu thẹn quá hóa giận: "Đừng ôm nữa! Đừng ôm nữa!"
Tư Hoài Tây nửa cọ nửa dỗ Bùi meo meo mau tức giận, nói: "Biết rồi, biết rồi."
Kết quả vẫn luôn không buông ra.
"Biết cái éo, cậu hết thuốc chữa rồi!"
Bùi Chiêu Chu nghẹn đỏ mặt, cảm thấy bản thân không còn mặt mũi gặp người nữa!
Không thấy đây là trước công chúng sao, sao mà Tư Hoài Tây tiếp tục được, vốn định an ủi hắn một chút, giờ thì hay rồi, đẩy bản thân lên hẳn đầu sóng luôn.
Tư Hoài Tây rũ mắt xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn Bùi Chiêu Chu vẫn luôn cáu kỉnh tức giận lại không cố sức tránh thoát vòng tay hắn, trong lòng đột nhiên xuất hiện ý muốn hôn môi anh.
Loại xúc động này tới quá đột ngột khiến bản thân Tư Hoài Tây có chút kinh ngạc thất thố, dường như tình cảm sâu kín nào đó đã bén rễ kết ở nơi mà hắn không ngờ tới.
Lại lần nữa nhìn gò má tức đến ửng hồng của Bùi Chiêu Chu, đôi mắt hổ phách vàng trợn tròn ai nhìn cũng thấy là bộ dạng hung ác, nhưng qua vô số lăng kính mắt của Tư Hoài Tây lại đáng yêu vạn phần.
Hận không thể hôn lên mấy cái, hôn đến đôi mắt hổ phách kia tức giận nổi ánh nước.
Chọc tới meo meo tức giận cắn hắn một cái cũng cam tâm tình nguyện.
—— Hắn hết thuốc chữa rồi.
Tư Hoài Tây xác định tâm ý.
Hắn thích một người đàn ông, hắn thích Bùi Chiêu Chu.
Nhưng đây không phải thời cơ tốt.
Đáy mắt Tư Hoài Tây lướt qua một đạo phức tạp nặng nề.
Buông lỏng cái ôm với Bùi Chiêu Chu, sâu trong đôi mắt Tư Hoài Tây xẹt qua một tia không buông bỏ, biểu cảm dần dần khôi phục bình tĩnh.
======