Tác giả: Bạc Đào
Editor: Solitude
======
Trời mưa rồi.
Bầu trời xám xịt trên cao như câu chuyện cổ tích hắc ám, mây đen dày đặc hoàn toàn che khuất ánh sáng, gió cuốn theo đất cát đen hôi, vùng đất khô cằn lâu ngày đổ xuống một trận mưa đen.
Mưa đen có tính ăn mòn nhỏ xuống, đầu thây ma vứt ven đường bị khoét rỗng, mưa đen tràn vào hốc mắt trống đen, làm da đầu khô cứng bị ăn mòn tách ra từng mảnh.
Theo mưa đen rơi xuống càng lớn, phiến lá của đám cỏ dại lõa lồ ven đường bị ăn mòn cháy đen gần như rũ xuống mặt đất, buộc phải uốn lượn thân mình.
Tiếng mưa rơi ồn ào, tầm nhìn tối om, đất bùn mềm dưới chân trở nên đen dơ nặng trĩu.
Ngoại trừ một mình cơn mưa đen sôi động này, thế gian tựa như lâm vào một khoảng chết lặng.
Trời mưa càng to, sinh linh chết càng nhiều.
Trí não Ngân Hồ kiểm tra đo lường thành phần của trận mưa này, không ngừng phát ra cảnh báo.
【Chủ nhân, hành tinh này căn bản không thích hợp để con người sinh sống, trong nước mưa màu đen có rất nhiều thành phần có hại cho cơ thể con người, có chứa độc tố không rõ, tính ăn mòn và tính axit, sinh vật căn bản không có cách nào tồn tại lâu trong môi trường khắc nghiệt này.】
【Cả đường đi đến đây còn chẳng thấy lấy một con chim tồn tại, chỉ có cực ít loại cỏ miễn cưỡng thích ứng sống được trong hoàn cảnh cực đoan ác liệt này, nhưng các dấu hiệu sinh mệnh cũng đã biến mất dưới cơn mưa đen này, thậm chí hành tinh rác có môi trường tồi tệ nhất Đế Quốc cũng tốt hơn nơi này mười mấy lần.】
【Chủ nhân, Ngân Hồ kiến nghị cậu lên phi thuyền rời khỏi hành tinh không thể ở được này.】
... Rời khỏi đây?
Bùi Chiêu Chu nhìn chiếc áo khoác dã ngoại đen khoác trên đỉnh đầu, đôi mắt hổ phách vàng trong trẻo nghiên nhìn Tư Hoài Tây cởi áo khoác để lộ ra quần áo bó màu đen.
Đường nét gương mặt cương nghị tuấn lãng đanh lại, đôi mắt xanh biển thân thẳm bao la nhìn chằm chằm con đường đen nhánh phía trước, ánh mắt kiên định, mang theo gánh nặng như anh kiên định bất di đi về một hướng, rõ ràng bầu trời trước mặt đều là một mảnh hắc ám.
Bùi Chiêu Chu xem đến sửng sốt, tay cầm áo khoác dã ngoại đen, là khi nãy Tư Hoài Tây ném cho anh ngay sau khi trời mưa, như thể còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của hắn, nóng đỏ mặt anh.
Trong tình cảnh tối tăm mê mang này, Bùi Chiêu Chu không khỏi ỷ lại vào người đàn ông bên cạnh, giống chú chim non theo sau bước chân hắn.
Tiếng mưa rơi lạnh băng u ám, mạt thế không có sinh cơ, bóng lưng người đàn ông không ngừng đi trước mặt lại làm anh phá lệ an tâm.
* Sinh cơ: cơ hội sống sót, sức sống sinh mệnh.
Tư Hoài Tây cau mày, nhìn màn mưa đen không dứt, lại nhìn thoáng qua Bùi Chiêu Chu ngoan ngoãn thật sự phía sau, tâm trạng nôn nóng bình tĩnh trở lại, kết giới tinh thần lực bao trùm trên người Bùi Chiêu Chu dày thêm mấy tầng.
Không ngờ vừa trở về liền gặp mưa đen hiếm thấy.
Mưa đen không là gì với hắn nhưng với người thường mà nói lại là một lần tai họa, không ít người thường không tìm thấy nơi trú ẩn che đậy ở dã ngoại, một trận mưa đen có tính ăn mòn tính axit là có thể xối người sống sờ sờ đến chết, thi thể cũng bị nước mưa ăn mòn tơi tả.
Hơn nữa mưa đen có thể chứa virus thây ma, người thường không cẩn thận để vết thương trần dưới mưa thì khả năng cao sẽ nhiễm thành thây ma.
Do đó, người thường trong căn cứ gặp phải mưa đen đều sẽ lập tức trốn vào nơi trú ẩn hay trong phòng.
Tư Hoài Tây nôn nóng cắn môi, sắc mặt âm trầm, chỉ muốn nhanh nhanh đưa Bùi Chiêu Chu đến nơi ở tạm thời của hắn gần đây, có một tòa nhà bỏ hoang có thể che chắn mưa đen.
Bùi Chiêu Chu trợn tròn mắt, một bên bị Tư Hoài Tây kéo đi, một bên do dự cúi đầu, nhìn thảm thực vật bị mưa đen làm héo chết.
Dưới ánh sáng mờ ảo, tia sáng u ám lóe lên từ ánh mắt hổ phách vàng.
Lại nâng mắt lên, nhìn Tư Hoài Tây, mưa đen xiêu vẹo chảy xuống từ mặt hắn, nhưng không tổn thương hắn xíu nào.
Trong một vùng đất tĩnh mịch, hoặc là nói một hành tinh sắp chết, đôi mắt xanh biển của hắn tỏa ra thứ ánh sáng bền bỉ bất diệt.
Bùi Chiêu Chu hỏi: "Cậu muốn rời khỏi đây không?"
Rời khỏi cái môi trường sống khắc nghiệt đầy rẫy thây ma này, đi đến một hành tinh càng thích hợp để sống hơn.
Tư Hoài Tây bình tĩnh nói: "Đi nơi nào?"
Bùi Chiêu Chu theo bản năng hơi hơi mở miệng, muốn bảo hắn đi đến một hành tinh khác.
Ngay cả khi khoa học kĩ thuật ở đây không cách nào rời khỏi hành tinh này và đến một hành tinh khác để tái thành lập một nơi sinh sống mới, nhưng anh có năng lực đó, trong não anh chữa đầy kiến thức công nghệ tiên tiến ở thế giới khác.
Chỉ cần anh nói ra, Tư Hoài Tây có thể rời khỏi hành tinh lạc hậu vô vọng này.
Thậm chí một cơn mưa ở nơi này cũng có thể ăn mòn da thịt, làm sao có thể sinh tồn ở đây được?!
Tư Hoài Tây lại bình tĩnh nói: "Tôi không có lựa chọn nào khác."
Bùi Chiêu Chu nóng vội đáp lại: "Cậu có! Cậu có thể rời khỏi nơi này, đi đến một nơi càng thích hợp để cậu sống hơn!"
Tư Hoài Tây sững người một hồi, xoay người nhìn Bùi Chiêu Chu thấp thỏm lo lắng.
Lá chắn tinh thần lực chặn mưa đen rơi xuống trên đầu Bùi Chiêu Chu, còn hắn không chút để ý chính mình.
Gió mang theo làn mưa đen lạnh thấu xương, theo tóc đen chảy xuống bên má, mắt xanh điềm tĩnh sáng ngời, làn da trắng như ngọc thạch, mưa đen lẻ tẻ nhỏ giọt theo khuôn hàm lạnh lùng.
Tư Hoài Tây: "Anh đến từ căn cứ lớn đến nhỉ."
Bùi Chiêu Chu trố mắt, không biết Tư Hoài Tây đang nói về cái gì.
Tư Hoài Tây tiếp tục: "Tôi biết căn cứ lớn riêng lẻ đã khôi phục đến trình độ thành thị trước mạt thế, có trường học, bệnh viện, nhà máy, trung tâm mua sắm, căn cứ trên không có lá chắn thật lớn ngăn cách thú thây ma phi hành và mưa đen, người thường trong căn cứ lớn đều có thể sinh sống bình thường, đó là căn cứ mà mỗi người trong mạt thế đều hướng tới, vô số dị năng giả đều chủ động đi đến đó trước..."
Bùi Chiêu Chu nhăn mày lại, hỏi: "Cậu thì sao?"
Anh biết Tư Hoài Tây là một dị năng giả, rất có thể không phải một dị năng giả yếu.
Bằng không cũng sẽ không giải quyết rớt một con chim thây ma khi vừa gặp mặt, súng năng lượng có thể dễ dành đục lỗ khôi giáp cứng rắn của Trùng tộc kia lại không làm thương tổn hắn, đến cả mưa đen cực kỳ nguy hại cho người thường với Tư Hoài Tây cũng chỉ là một cơn mưa nhỏ.
Đã có căn cứ lớn tốt hơn, vậy vì cái gì Tư Hoài Tây muốn ở lại vùng đất cằn cỗi hoàn cảnh khắc nghiệt này?
Bùi Chiêu Chu đầy bụng khó hiểu hỏi thẳng.
Tư Hoài Tây: "Tôi?"
Bùi Chiêu Chu gật đầu.
Ánh mắt Tư Hoài Tây thâm trầm, bình tĩnh nói: "Vì cái gì phải rời đi?"
Bùi Chiêu Chu ngẩng đầu: "Đến một nơi tốt hơn."
Tư Hoài Tây hơi rũ mi mắt, trong màn mưa đen lạnh lẽo, đôi mắt như ánh sáng bị nghiền áp, mỏng manh nhưng kiên định sáng ngời, trả lời: "Vùng đất này chưa từng vứt bỏ tôi, và tôi cũng sẽ không bỏ rơi nó."
"Huống chi có thể đi nơi nào? Nơi đây khắp chốn đều là thây ma, căn cứ càng tốt càng lớn cùng lắm cũng là cái lồng mỏng manh nhốt người ở bên trong, một khi thây ma mạnh hơn xuất hiện, mọi người trong lồng sắt đều sẽ trở thành thức ăn cho thây ma."
Tư Hoài Tây bình tĩnh, dường như hắn không cho là đúng với căn cứ lớn người khác hướng tới, đầu óc tỉnh táo nói ra những lời lạnh lùng tàn nhẫn này, xé rách ảo tưởng tốt đẹp về căn cứ lớn của người mạt thế.
Căn cứ lớn ở mạt thế có thể đảm bảo an toàn tượng trưng, đông đảo cường giả cấp chín, thậm chí cấp mười đều ở trong căn cứ, bên trong căn cứ càng được khôi phục đến môi trường hòa bình trước mạt thế.
Đối với một người già từng trải qua những năm tháng bình yên trước mạt thế và còn sống qua gần ba mươi năm mạt thế loạn lạc mà nói là một chuyện hiếm có khó cầu cỡ nào.
Cuộc sống hòa bình trước khi mạt thế đến chỉ có nằm mơ mới có thể nhớ lại gần như có thể trở thành hiện thực ở căn cứ lớn, trốn ở trong căn cứ, thế giới bên ngoài tràn ngập thây ma, buộc phải chạy trốn khắp nơi, cửa nát nhà tan kia dường như chẳng còn quan hệ với họ.
Cho dù có bịt hai tai lại, cả đời ở lại căn cứ không ra ngoài cũng không thành vấn đề.
Tư Hoài Tây nhờ vào thực lực che giấu hoàn toàn có thể được mời đến bất cứ căn cứ lớn nào, nhưng hắn vẫn lưu lại mảnh đất phía nam xa xôi này.
Bởi vì hắn nhìn thấu bản chất của mạt thế.
Chỉ cần một ngày thây ma còn tồn tại trên mảnh đất này, hòa bình sẽ không đến.
Hòa bình mà căn cứ lớn kiệt lực duy trì chỉ là một đống bọt biển giả dối để xoa dịu lòng người, khi thây ma ập đến chỉ cần chọc một cái liền vỡ.
Chẳng qua...
Tư Hoài Tây mím chặt môi: "Anh muốn trở về căn cứ lớn sao?"
Bùi Chiêu Chu lắc đầu: "Không có."
Anh lại không phải người căn cứ lớn thật, hơn nữa nếu phải nói thật, một người không sống được bao lâu như anh có thể đi đến nơi nào, còn không bằng đi theo Tư Hoài Tây, báo đáp ân cứu mạng của hắn.
Về phần Tư Hoài Tây nói không muốn đi, Bùi Chiêu Chu cũng không để tâm, chỉ nghĩ làm thế nào nắm chắc thời gian, nhanh chóng làm ra phi thuyền trước khi anh chết tại hành tinh cằn cỗi này.
Anh không cảm thấy hành tinh này còn có thể cứu, nhưng Tư Hoài Tây sống trên hành tinh này, có tình cảm sâu đậm với hành tinh này, không bỏ đi được là chuyện bình thường.
Anh cũng không tính nhất quyết ép Tư Hoài Tây rời đi, nhưng trong lòng Bùi Chiêu Chu vẫn cảm thấy đâu là chuyện sớm muộn thôi, hành tinh này không thích hợp cho con người sinh sống, vậy tại sao không lựa chọn một nơi tốt hơn.
Tư Hoài Tây không có lựa chọn nào khác, vậy anh liền giúp hắn tạo ra lựa chọn.
Chỉ cần anh tạo ra phi thuyền, một ngày nào đó khi hành tinh này không thể sống nổi nữa, Tư Hoài Tây cũng có thể tự mình lựa chọn có muốn lên phi rời khỏi hành tinh này hay không.
Nghe thấy Bùi Chiêu Chu không định rời khỏi đi đến căn cứ lớn, khóe miệng Tư Hoài Tây hơi nhếch lên, không nói gì thêm, hai mắt sáng lên, nắm tay Bùi Chiêu Chu, tinh thần lực vô hình dao động vui sướng.
Trong màn mưa đen mênh mang.
Bóng dáng hai người đi rất gần, một trước một sau nắm tay nhau, không muốn buông ra trong đêm đen nguy hiểm này.