Tác giả: Bạc Đào
Editor: Solitude
======
Công viên trung tâm.
Xung quanh toàn là người lớn dẫn theo con nhỏ đến, hai gã đàn ông cao to như Tư Hoài Tây và Bùi Chiêu Chu đột ngột xuất hiện ở đây có chút xấu hổ.
Tư Hoài Tây đánh vỡ cục diện bế tắc đầu tiên, ánh mắt mơ hồ nhìn phương xa, nói: "Ha ha, không khí ở đây thật trong lành, đúng không Bùi ca."
Bùi Chiêu Chu: "Ừ, quả thật không tồi."
Bầu không khí lại xấu hổ.
Tư Hoài Tây vắt hết óc tìm đề tài, nhìn thấy bọn nhỏ ở phụ cận thả diều, buột miệng thốt ra: "Bọn trẻ rất đáng yêu đúng không."
Nói xong, Tư Hoài Tây tự thấy xấu hổ giùm, tâm tình lại lần nữa trùng xuống, Bùi ca chắc hẳn nghĩ hắn là một người rất nhàm chán.
Đôi mắt Bùi Chiêu Chu nhu hòa như mật, nhìn lũ trẻ chơi đùa ở xa, giống như nghĩ đến thứ gì, cười càng thêm dịu dàng, nói: "Đúng, rất đáng yêu."
Tư Hoài Tây dừng lại, hỏi: "Bùi ca, anh thích trẻ con không?"
Bùi Chiêu Chu: "Thích."
Rất thích, nếu không sao anh sẽ khổ sở, sa sút tinh thần khi biết tin mình mất đi khả năng sinh sản, và kinh hỉ như vậy khi biết được mình mang thai 'Tiểu Hoàng Đậu', thậm chí không màng tất cả giữ lại 'Tiểu Hoàng Đậu'.
Ánh mắt Tư Hoài Tây chậm rãi chuyển lên người bọn trẻ vui cười chơi thả diều, cười cười nói: "Em cũng thích."
Đột ngột như vậy, tâm trạng nặng nề mấy ngày nay của Bùi Chiêu Chu cũng nhẹ nhõm không ít, liền cảm thấy cao hứng.
Bầu không khí vốn đang xấu hổ đều biến thành làn gió hạ mềm mại thân thiện, ánh sáng dịu nhẹ chiếu lên người Bùi Chiêu Chu, ấm áp làm cho có cảm giác lười biếng ủ rũ.
Bùi Chiêu Chu ngăn không được tâm tình mong đợi, hỏi Tư Hoài Tây: "Vậy cậu thích bé trai hay bé gái, Alpha, Beta hay Omega?"
"Thích hết, nhưng em mong sẽ có một bé gái dễ thương trong chiếc váy nhỏ, mỗi ngày đều ngọt ngào tươi cười làm nũng với chúng ta, mỗi ngày làm việc nỗ lực đều vì muốn đem những thứ tốt nhất về cho bé, để bé hạnh phúc vô ưu vô lo lớn lên."
Bùi Chiêu Chu nghe vậy, trong lòng cũng đột nhiên dâng lên cảm giác chờ mong.
Muốn đi chuẩn bị quần áo mới cho 'Tiểu Hoàng Đậu', quần áo bé trai hay bé gái cũng được, nhưng mà hiện tại còn chưa đầy hai tháng, vẫn còn quá sốt ruột, nhưng đồ dùng có thể chuẩn bị trước.
"Nếu là bé trai thì..."
Tư Hoài Tây tinh tế nhíu mày, nhớ tới mấy thằng nhóc bướng bỉnh đến thiếu đánh ở mạt thế, dọa bọn chúng nếu còn nghịch nữa sẽ ném vào đám thây ma cũng không làm bọn chúng sợ.
Bởi vì hắn là người sở hữu tinh thần lực dị năng cấp cao trẻ tuổi nhất ở căn cứ, là lực lượng chính giúp căn cứ chống lại nhiều đợt thây ma, khiến đám nhóc con đó đều vô cùng sùng bái hắn, thế cho nên thỉnh thoảng hắn trở về căn cứ, chúng đều ôm đùi hắn, muốn hắn dẫn đi ra ngoài đánh thây ma.
Tư Hoài Tây bị bọn trẻ làm phiền rất nhiều lần, đến nỗi mỗi lần nhìn chúng đều muốn chạy.
"... Nếu là bé trai thì khỏe mạnh hoạt bát là tốt rồi."
Bùi Chiêu Chu: "?"
Tại sao yêu cầu với bé trai thấp như vậy, nếu 'Tiểu Hoàng Đậu' là bé trai, vậy anh liền đem những mô hình cơ giáp cho bé làm đồ chơi, sau khi lớn thì giống anh trở thành cơ giáp sư kiêu hãnh của Đế Quốc.
Tư Hoài Tây đột nhiên nghĩ tới thế giới quan của thế giới ABO, ánh mắt kiên định bổ sung một câu: "Dù sao thì có là trai hay gái, là Beta thì tốt rồi."
Bùi Chiêu Chu nhíu mày: "Alpha và Omega có chỗ nào không tốt đâu?"
Nghe hắn nói như vậy, trong lòng Bùi Chiêu Chu hơi bất mãn, theo quy luật di truyền trong lời bác sĩ nói, phần lớn trẻ con sinh ra từ cặp Alpha và Beta là Beta, nhưng không phải không xuất hiện Alpha hay Omega, chẳng qua thông thường Omega có xác suất sinh ra Alpha và Omega cao hơn.
Nhưng đối với tình huống của Bùi Chiêu Chu thì khác, bởi vì là Alpha mang thai, những đứa trẻ sinh ra từ Alpha trong những trường hợp tương tự có xác suất phân hóa thành Alpha khá lớn.
Bùi Chiêu Chu có hơi quá lo lắng
Tư Hoài Tây đáp: "Alpha và Omega không phải có kỳ mẫn cảm và kỳ phát tình sao, còn phải định kỳ uống thuốc ức chế, không bằng làm Beta cho thoải mái, bình thường một chút cũng không tệ chút nào."
Bùi Chiêu Chu có chút quan tâm ắt sẽ loạn, "Vậy lỡ như là Alpha hay Omega thì sao?"
Tư Hoài Tây hoài nghi liếc mắt nhìn Bùi Chiêu Chu một cái, trả lời: "Bùi ca, sao hôm nay anh lại vấn đề kỳ lạ như này, cho dù là Alpha hay Omega, chỉ cần là con của mình thì phải nuôi hết."
Bùi Chiêu Chu bật cười: "Do tôi nghĩ nhiều thôi."
Đột nhiên sau lưng truyền đến giọng nói thanh thúy.
"Hai anh ơi, có thể giúp Tiểu Khả thả diều được không?"
Bùi Chiêu Chu và Tư Hoài Tây xoay người lại xem, là một bé gái khoảng bảy tám tuổi trong chiếc váy hoa xinh xắn, mái tóc ngắn dễ thương làm đôi mắt bé càng thêm to tròn long lanh, đôi tay bụ bẫm ôm một con diều hình én, hơi buồn rầu ngửa đầu nhìn bọn họ.
Mẹ của cô bé vội vàng chạy tới, nói xin lỗi với hai người bọn họ: "Tôi xin lỗi, làm phiền buổi hẹn hò của hai người, con gái tôi mãi vẫn không thả diều lên cao được cho nên mới tìm hai người giúp, chờ một chút, chúng tôi sẽ rời đi."
Cô bé bĩu môi: "Mẹ ơi, chim én nhỏ không bay lên trời cao, ông mặt trời cũng sắp xuống núi rồi, các anh cao lớn như vậy nhất định sẽ làm chim én nhỏ bay cao."
"Bé con này, không được làm phiền hai anh hẹn hò, hôm nay gió không mạnh, chim én nhỏ khó bay lên trời là chuyện bình thường."
"Nhưng diều của người khác đều bay lên được, nhưng mà mẹ vụng quá nên chỉ có chim én nhỏ nhà mình không bay lên được."
"Tiểu Khả à, bé ngoan không được quá đua đòi, phải biết lượng sức mà làm."
"Nhưng bài kiểm tra cuối kỳ của con được hai bài một trăm điểm."
"... Thả diều cũng là một loại huyền học."
"Ở trường tiểu học con liên tiếp đứng đầu, mẹ, mẹ nói nếu con hạng nhất sẽ đưa con đi thả diều! Con theo ý mẹ làm con nhà người ta trong miệng người khác trong miệng người ta, đáng tiếc là mẹ vụng về vẫn là người nhà mình.
"Được, thả diều -- Thả diều -- để thứ hai ngày mai đi --"
Tiểu Khả sốt ruột nhảy trên mặt đất, đôi chân ngắn ngủn bụ bẫm cũng thật đáng yêu.
Mẹ bé gái vừa kiêu ngạo vừa buồn rầu, con trẻ quá tốt cũng không tốt.
Đối mặt với sự chơi xấu của bé gái đáng yêu như vậy, Tư Hoài Tây và Bùi Chiêu Chu nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng cười.
Tư Hoài Tây ngồi xổm xuống đối mặt với Tiểu Khả, cười nói: "Vậy anh giúp em thả diều nha."
Mẹ của Tiểu Khả khó xử nói: "Vậy thật không biết xấu hổ..."
Không đợi bà nói xong, Tiểu Khả liền mặt mày hớn hở, vội đem con diều đưa cho Tư Hoài Tây, "Dạ dạ dạ! Cảm ơn anh đẹp trai, chim én nhỏ đưa cho anh!"
Tư Hoài Tây cầm con diều nhẹ tênh, thật thích thú nghĩ làm cách nào thả diều, hắn từng bắn súng, cũng từng bắn tên, thây ma đều đã đánh, nhưng chưa bao giờ chơi trò chơi cho trẻ con này.
Nhìn mấy bãi cỏ gần đây có không ít diều được thả, thầm nghĩ hẳn là không khó.
Tiểu Khả ở bên cạnh phấn khích vỗ tay: "Chim én nhỏ giao cho anh đẹp trai đấy!"
Bời vì ánh mắt lấp lánh chờ mong của Tiểu Khả, Bùi Chiêu Chu lo nếu không thả được thì Tư Hoài Tây sẽ rất mất mặt, nhỏ giọng hỏi Tư Hoài Tây: "Cậu nắm chắc không?"
"Vâng."
Tư Hoài Tây cảm nhận lực của hướng gió, cầm dây diều kéo đi, chạy ngược hướng gió, qua vài lần, cánh diều đột nhiên bay lên trời.
Đón gió, đôi mắt Tư Hoài Tây trong trẻo nhìn về phía Bùi Chiêu Chu, đem sợi dây diều đưa cho anh.
- - Nhìn đi, em làm được mà.
Bùi Chiêu Chu cảm thấy hắn thật trẻ con, còn phụt một cái bật cười, nhận lấy diều, tâm tình rộng mở thông suốt như cánh diều bay trên cao.
Tiếc là diều đã có chủ.
Tiểu Khả nhảy cẫng lên kêu to: "Bay rồi! Bay rồi!"
Bùi Chiêu Chu cẩm thận thắt dây diều thành một vòng nhỏ, vừa tay Tiểu Khả cầm, sau đó cùng Tư Hoài Tây rời đi.
Tư Hoài Tây lén nhìn đôi mắt Bùi Chiêu Chu hơi mất mát, rồi nhìn thấy mấy cửa hàng tiện lợi gần đây có không ít diều, đột nhiên nói: "Bùi ca, em đi mua nước."
Bùi Chiêu Chu tùy tiện gật đầu, ngồi xuống ghế dài gần đó chờ.
Trong chốc lát Tư Hoài Tây đã trở về, trong tay cầm hai ly nước và một con diều bầu trời đầy sao, giống như không có việc gì ngồi bên cạnh Bùi Chiêu Chu.
Tư Hoài Tây ho nhẹ một tiếng, cố ý lôi kéo sự chú ý của anh.
Đôi mắt Bùi Chiêu Chu rõ ràng, xẹt qua một tia ý cười, hắn lớn tướng như vậy rồi còn chơi diều của trẻ con.
Nhưng thấy hắn khó lắm mới chủ động, Bùi Chiêu Chu cười khẽ, duỗi tay nhận lấy con diều sao trời, ánh chiều tà chạng vạng nhuộm hồng lông mi anh, cười mắng: "Cậu lại ấu trĩ như vậy."
Tư Hoài Tây nghiêm túc nói: "Không ấu trĩ, thân là chim hoàng yến của Bùi tổng nên luôn ghi nhớ nhu cầu của kim chủ, cho dù là tinh thần hay thể xác."
Bùi Chiêu Chu nhướng mày: "Lại gần một chút."
Tư Hoài Tây: "?"
Bùi Chiêu Chu nhếch môi cười, duỗi tay bắt lấy hàm dưới của hắn, đôi mắt lạnh lùng cường thế lại dịu dàng, giống bá đạo tổng tài ở trước mặt mọi người cắn khẽ lên môi hắn một vái, lại tinh tế hôn lên.
Con ngươi Tư Hoài Tây co rút: "!!!"
Sau khi bị Bùi Chiêu Chu bất ngờ tập kích, Tư Hoài Tây còn bận đắm chìm trong cảnh đẹp Bùi ca chủ động hôn hắn, không mặt tuấn tú choáng váng đỏ hồng tựa ngọc, trên môi lộ ra dấu cắn ái muội.
Bùi Chiêu Chu cười đến giống như quý công tử ăn chơi trác táng, đôi mắt trêu chọc nói: "Thưởng cho em, chim hoàng yến nhỏ."
Tư Hoài Tây che lại khuôn mặt đỏ ửng, từ khe hở ngón tay nhìn nụ cười trương dương đắc ý của Bùi Chiêu Chu, nhịn không được cũng cong khóe miệng, cười rộ lên theo.
"Bùi ca, có phải em cũng nên có quà đáp lễ không."
Tư Hoài Tây cắn hàm sau, ánh mắt sáng ngời nhìn Bùi Chiêu Chu bên cạnh đang giễu cợt hắn.
Bùi Chiêu Chu cười nhẹ, tựa hồ không lo lắng gì trước sự uy hiếp của hắn, còn hơi khiêu khích nói: "Được, tới đi."
Tới liền tới!
Tư Hoài Tây khẩn trương đặt tay lên vòng eo mềm dẻo của Bùi Chiêu Chu, lông mi khẽ động nhìn chăm chú vào Bùi Chiêu Chu gần trong gang tấc, cuối cùng một tiếng trống làm tinh thần hăng hái hôn xuống.
Răng môi chạm vào nhau, nhẹ nhàng vuốt ve môi anh, bình thường hôn, mùi thuốc lá lẫn với mùi hương cỏ thanh đạm giống như quyện lại tiến vào trong lòng hắn.
Không biết qua bao lâu, hai người dồn dập thở dốc tách nhau ra, môi sưng đỏ ái muội.
Bùi Chiêu Chu sờ môi sưng đau, phát hiện da bị cắn sứt, đôi mắt phiếm hồng trừng mắt nhìn Tư Hoài Tây một cái, vừa có vẻ giận dữ kiêu lại làm người ta miên man bất định.
"Xì, răng em còn là răng người sao?"
Tư Hoài Tây nghẹn họng, không biết nói gì để phản bác, cụp mắt xuống, hơi uể oải nói: "Kém tới vậy sao?"
Đôi mắt xanh biển trong veo sáng người đáng thương hề hề nhìn anh, Bùi Chiêu Chu bỗng nhớ tới, trước đây bởi vì khuôn mặt ngoan ngoãn nhìn như phúc hậu vô hại này mới làm anh hạ thấp cảnh giác, mơ mơ hồ hồ bị hắn lừa lên giường.
Bùi Chiêu Chu cắn răng: "Ừ!"
Tư Hoài Tây: "Ừ?!!!"
Ánh mắt Tư Hoài Tây đột nhiên nghiêm trọng, vô cùng nghiêm túc hỏi: "Bùi ca, có phải ở phương diện kia em cũng rất kém không, anh cứ thành thật nói cho em biết, không cầm nể mặt."
Bùi Chiêu Chu: "Phương diện kia?"
Hai tai Tư Hoài Tây ửng đỏ, ngượng ngùng nói: "Thì là phương diện đó đó, bằng không làm sao ba tháng rồi anh không cho em lên giường, có phải lần đó em làm đau anh không."
Bùi Chiêu Chu: "..."
Đột nhiên tâm tình phức tạp muốn hút điếu thuốc, nhưng nghĩ đến thai nhi trong bụng, cũng không có lấy ra.
Không biết nói thế nào mới tốt...
Đau thật nhưng cũng thoải mái đến mức chân tay tê rần, thứ kia của Tư Hoài Tây to thật sự, đến nỗi một Alpha như anh cũng không chịu nổi.
Nếu đêm đó thật sự tệ như vậy, vậy thì hôm sau Tư Hoài Tây không phải bị anh đuổi đi mà là bị anh đánh cho tơi tả.
Nếu muốn nói sự thật, vậy làm sao giải thích ba tháng này anh không cho Tư Hoài Tây chạm vào?
Bùi Chiêu Chu do dự, an ủi vỗ vỗ đầu Tư Hoài Tây, nói: "Đừng nghĩ nhiều, em còn nhỏ, không sao đâu."
Những lời này giống như thừa nhận kỹ thuật của Tư Hoài Tây thật sự không tốt.
Tư Hoài Tây cúi đầu, lòng tự trọng của đàn ông bị làm nhục nghiêm trọng, uể oải không dám ngẩng đầu.
Phảng phất như trời đổ mưa nhỏ, đôi mắt xanh biển tràn đầy hơi nước u buồn.
======
Tác giả có lời muốn nói: Độc thân từ trong bụng mẹ, viết chuyện tình cảm thật khó (châm thuốc 🚬)
Thẳng nữ chưa từng nói chuyện yêu đương viết tiểu thuyết tình yêu ngọt lịm, lật bàn! (╯°□°)╯︵ ┻━┻