Tác giả: Bạc Đào
Editor: Solitude
======
"Tìm thấy Bùi Chiêu Chu chưa?"
Tinh tặc vương Kha Viêm nhìn thuộc hạ bằng ánh mất sắt bén, pheromone bá đạo thuộc về Alpha đỉnh cấp tỏa ra, pheromone mùi Vodka nồng nặc như một ly rượu mạnh gay mũi, mạnh mẽ trấn áp đám thuộc hạ tinh tặc xuống một đầu.
Không ít tinh tặc không chịu nổi, choáng váng mờ mắt, có loại cảm giác say rượu chóng mặt muốn nôn, mấy tên tinh tặc yếu hơn thì trực tiếp ngã xuống đất không dậy được, mặt mũi đỏ bừng như bị chuốc say.
"Lão đại, phi thuyền này có thể chứa tám ngàn năm trăm hành khách, nhân thủ của tinh tặc chúng ta không đủ…" Một tinh tặc nào đó run run rẩy rẩy nói, sợ tinh tặc vương không vui lại quăng gã ra khỏi phi thuyền.
Tinh tặc vương Kha Viêm có mái tóc đỏ tươi, đôi mắt nâu nhạt, khi tức giận giống như một ngọn lửa Vodka bùng cháy khiến người ta không khỏi khiếp sợ.
"Đồ vô dụng, tìm lâu như vậy cũng không thấy, ta tự mình đi tìm!" Tinh tặc vương Kha Viêm mắng, một đám thuộc hạ ai nấy đều sợ hãi cúi đầu.
Tinh tặc vương Kha Viêm dữ tợn cau mày, lập tức đứng dậy rời đi.
Hắn là tinh tặc vương tự do không dính dáng gì lãnh thổ của Liên Bang và Đế Quốc, sống dựa vào việc cướp đoạt thuyền buôn hàng trên các tuyến đường, lúc nhàn rỗi thì đến ngôi sao tội ác vung tiền, ở đó có một khu riêng của hắn, không ai dám chọc như một vị thổ hoàng đế, hắn còn có đấu thú trường và sòng bạc riêng, quá tùy ý đến ngạo mạn.
* Thổ hoàng đế: thời trước dùng để chỉ quân phiệt xưng vương xưng bá, quân liêu, địa chủ giàu có; hiện nay dùng để châm chọc những người tác oai tác quái, làm xằng làm bậy.
Không phải chính phủ không muốn bắt hắn, tiếc là quan viên Liên Bang Đế Quốc hai bên bị hắn hối lộ tuồn tin ra trước, tinh tặc đoàn của hắn lần nào cũng nghênh ngang tránh được. Nhưng mà có một lần hành động đụng trúng Bùi Chiêu Chu và binh đoàn quân đội Đế Quốc của anh.
Đáy mắt Kha Viêm hiện lên tia thù địch, vốn cho rằng Bùi Chiêu Chu sẽ giống mấy quan viên giá áo túi cơm cho tiền liền đi kia, ai ngờ Bùi Chiêu Chu không nói hai lời đã phát lệnh tấn công tinh tặc đoàn của hắn.
Người Đế Quốc ai chả biết Bùi thiếu tướng là Alpha cấp S cường hãn thế nào, nhiều lần đều đánh lui đại quân Trùng tộc rào rạt kéo tới, tích lũy cả đống huân chương. Nếu không phải tuổi Bùi thiếu tướng quá trẻ, khi đó còn chưa đầy ba mươi nên không thể thăng nguyên soái,nhưng tất cả người dân Đế Quốc đều cho rằng vị trí nguyên soái này cuối cùng cũng thuộc về Bùi thiếu tướng.
Kha Viêm tự nhận lúc đó thái độ của mình còn coi là khiêm nhường, gặp đội quân của Bùi thiếu tướng lập tức sai đội ngũ phi thuyền tinh tặc đoàn lùi xa ba dặm, cách không yêu cầu Bùi thiếu tướng thả bọn họ đi là có thể nhận được một khoảng tiền lớn.
* Gốc là hèn mọn nhưng dùng từ đó hơi dễ bị hiểu lầm.
Rồi sao?
Bùi Chiêu Chu đuổi theo bọn họ gắt gao không bỏ, tiêu diệt gần nửa đám tinh tặc trong đoàn, còn làm chân hắn bị thương. Cuối cùng hắn phải dựa vào tâm phúc ngụy trang thành mình rồi nương theo một phi thuyền nhỏ khác bỏ trốn.
Tinh tặc đoàn của hắn suýt chút nữa gượng dậy không nổi, trải qua một khoảng thời gian dài khó khăn mới khôi phục lại uy tín của tinh tặc đoàn, lần nữa chiêu mộ tinh tặc. Mà cái chân bị Bùi Chiêu Chu đả thương, nếu không phải trên ngôi sao tội ác có vị hắc y y thuật cao siêu, tinh tặc vương Kha Viêm hắn đã phải trở thành kẻ què bị người cười chết.
Thù này hắn không báo sao được!
Biết được hành tung của Bùi Chiêu Chu từ chỗ 'những người đó', hắn không nhiều lời liền đáp ứng yêu cầu của họ, dù sao mục đích của hai bên giống nhau, chính là Bùi Chiêu Chu.
Bùi Chiêu Chu là mối đe dọa lớn đối với họ, mà hắn lại hận Bùi Chiêu Chu thấu xương, cải trang phi thuyền của tinh tặc đoàn thành một cái tàu buôn bình thường là để tiếp cận phi thuyền Bùi Chiêu Chu ngồi.
Đại sảnh công cộng trên phi thuyền.
"Tha bọn tôi đi, tinh tặc đoàn mấy người không phải muốn tiền sao? Nhà tôi có tiền, tôi cho các người tiền!"
"Các người biết chú họ hàng xa của tôi là ai không? Hắn là quý tộc XX, nếu các người thả tôi đi, tôi đảm bảo chú họ kia sẽ để chính phủ Đế Quốc tha cho các người!"
"Tôi cũng vậy, con rể của dì bảy của mẹ tôi là quan viên chính phủ Đế Quốc, còn là chức lớn nữa. Nếu để tôi đi, chuyện này chắc chắn sẽ được giấu kín mít, sẽ không để truyền thông hay công dân Đế Quốc hay tin!"
Một ít hành khách bình dân Đế Quốc không quyền không thế chỉ đành giấu nước mắt thút thít khóc, âm thầm phẫn hận đám tiểu nhân hèn mọn khom lưng uốn gối trước tinh tặc, đẩy bọn họ ra và sống sót một mình. Nếu thật sự chết, bọn họ sẽ kéo theo lũ tiểu nhân này chết cùng.
Tinh tặc không kiên nhẫn hô: "Kêu cái gì! Còn kêu nữa liền giết mày!"
Tinh tặc cầm súng trên tay, lập tức những người đó sợ hãi không dám nói thêm.
Tinh tặc bên trong cũng to nhỏ xì xầm.
"Tại sao không tìm thấy?"
"Lạ thật, còn tưởng người kia nấp trong đám đông, chúng ta cũng đem mấy ngàn hành khách còn lại đuổi vào đại sảnh, quan sát vài lần vẫn không phát hiện ra, không phải nói rằng hắn từng là thiếu tướng Đế Quốc sao, sẽ vì bảo vệ công dân mà ra mặt sao?"
"Hay là cứ giải quyết hết đi."
"Ngu hả? Nhiều người như vậy lãng phí đạn vãi, còn không bằng kíp nổ phi thuyền, hủy diệt hết đi."
"Có lý."
Mọi người của show tống nghệ 【Hương tới tinh cầu】 ban đầu là đi nhờ con phi thuyền này, đi đến một hành tinh có phong cảnh kỳ lạ, không ngờ lại đáp trúng chuyến bay tử thần, có mấy cái nhân viên bị tinh tặc đánh chết lúc phản kháng.
Giờ đây, gương mặt của từng ekip chương trình đều bị hoảng sợ vây lấy, không khí âm trầm u ám bao trùm trong đầu mọi người, những minh tinh hào hoa trong quá khứ cũng trở nên mặt xám mày tro, trong lúc nhất thời không ít người nhỏ giọng khóc lóc.
Bạch Hoài Ngọc trốn trong đám người này, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn đám tinh đạo, đương nhiên không bỏ sót sát ý trong mắt họ, tinh tặc bình thường sẽ không đuổi cùng giết tận, bằng không thì chính phủ Đế Quốc cũng sẽ không bỏ qua cho họ. Nhưng hành động ngoại lệ lần này của bọn tinh tặc có vẻ phi thường quỷ dị, có khả năng liên quán đến một số mặt tối không thể nói.
Bạch Hoài Ngọc không cam lòng, đương nhiên cậu không cần chết trong vụ bắt cóc buồn cười này, cậu sẽ không màng tất cả để chạy thoát.
Lặng lẽ, Bạch Hoài Ngọc cầm dao gọt hoa quả trong hành lý vào trong ngực, đôi mắt càng thêm tối tăm.
Ở bên cạnh cậu còn có người đại diện Bạch Úc Tế, trong tình trạng nguy hiểm như này, Bạch Úc Tế nhìn chằm chằm vào Bạch Hoài Ngọc, như thể đang nhìn một cọng rơm cứu mạng.
Không ai biết Omega nhìn như nhu nhược này thực chất là người đã sợ thế nào, nếu tất cả mọi người đều chết, Bạch Úc Tế cảm thấy người duy nhất có thể sống sót là cậu.
Bạch Úc Tế đã theo sát Bạch Hoài Ngọc từ khi tinh tặc bắt đầu xuất hiện, hiện giờ trong đại sảnh có hơn ngàn hành khách đang tụ tập với nhau thấp giọng khóc và kêu những tiếng kinh hoảng, dù cho có hạ giọng đến đâu cũng giống một luồng quỷ khóc u oán không ngừng.
Lúc này Bạch Úc Tế đến gần Bạch Hoài Ngọc nhỏ giọng nói chuyện, không ai phát hiện sự khác thường của họ.
Bạch Úc Tế co rúm người lại, ghé sát vào nói nhỏ: "Đường đệ, cậu tính xử lý thế nào?"
Đến giờ mới gọi cậu là đường đệ, Bạch Hoài Ngọc trong lòng khinh thường, mang theo tia chế nhạo, dùng giọng điệu chính trực xa cách nói: "Tinh tặc đến, tôi có cách gì, không chờ người của chính phủ đến cứu chúng ta thì chẳng lẽ một Omega như tôi có thể thoát hả?"
Nói thì nói vậy nhưng Bạch Hoài Ngọc vẫn luôn âm thầm lưu ý tinh tặc Alpha và con tin Alpha, đôi mắt hiện lên tia nham hiểm độc ác mờ nhạt.
Xác suất pheromone của cậu khống chế Alpha cao hơn so với Beta, huống chi thể chất Alpha trời sinh ưu việt, nếu cần thiết thì mê hoặc mấy Alpha tinh tặc với bình dân ngăn tinh tặc còn lại, cho cậu thời cơ để trốn đến nhà kho ngầm chỗ khoang thoát hiểm rời đi.
Mà người được gọi là đường ca do Bạch gia phái đến, vướng chân vướng tay cậu vậy là đủ rồi.
Đem theo Bạch Úc Tế càng nhiều chỗ hổng, ở thời điểm sinh tử quan trọng này, liệu vị đường ca thay Bạch gia làm công việc giám thị cậu có giá trị gì để cậu cứu không?
Bạch Úc Tế trong lòng nôn nóng, không khỏi nói: "Hoài Ngọc à, cậu không sợ chờ người Đế Quốc tới không kịp sao, những tên tinh tặc hung ác này sẽ đem chúng ta…"
Bạch Hoài Ngọc sầm mặt xuống, lạnh nhạt nói: "Nhưng không phải chưa có chuyện gì sao? Chúng ta còn sống."
Cậu không quan tâm tính mạng kẻ khác, hiện tại cậu còn sống, số lượng tinh tặc canh gác nơi này quá nhiều, không đến vạn bất đắc dĩ cậu không muốn để lộ năng lực đặc thù của mình.
Thấy bộ dạng thờ ơ của Bạch Hoài Ngọc, Bạch Úc Tế muốn nói gì đó nhưng bên tai lại đột nhiên vang lên tiếng súng, có người không cẩn thận bị bắn vào cánh tay, ngã xuống đất ôm chặt lấy miệng vết thương đau đớn kêu lên.
Tinh tặc ác độc quát: "Ồn cái gì! Im lặng hết cho tao!"
Ngay lập tức, các con tin che miệng sợ không dám nói chuyện, Bạch Úc Tế cũng tái mặt, con tin ầm ĩ liền nổ súng, những tinh tặc này thật sự không có ý định chừa đường sống cho họ sao?
Sắc mặt Bạch Hoài Ngọc âm trầm thêm vài phần, khi nãy nếu viên đạn kia bắn trượt, có lẽ người chết chính là cậu.
Cầm con dao găm lạnh băng trong lồng ngực, đại não hỗn loạn mới duy trì được bình tĩnh, ánh mắt Bạch Hoài Ngọc nhìn người xung quanh tính kế, chờ cơ hội đến, khuôn mặt cậu cũng trắng bệch, chẳng qua ở trong đám đông thấp thỏm lo âu không rõ ràng mà thôi.
Tinh tặc vương Kha Viêm dẫn theo thuộc hạ đi tìm người cơ hồ muốn lật ngược phi thuyền vẫn chưa phát hiện âm thanh của Bùi Chiêu Chu, giọng điệu như giận chó đánh mèo quét về phía cấp dưới nói: "Sao không tìm được, chẳng lẽ Bùi Chiêu Chu còn chắp cánh mà bay sao?!"
Tinh tặc cấp dưới run rẩy nói: "Lão đại, có khi chúng ta bị lừa, tin tức đám người kia cung cấp là giả, Bùi Chiêu Chu căn bản không có lên phi thuyền."
Tinh tặc vương Kha Viêm theo bản năng cảm thấy không có khả năng, những người đó còn muốn Bùi Chiêu Chu chết hơn cả hắn, chỉ cần Bùi Chiêu Chu chết, tất cả tài sản và cơ giáp kỹ thuật cao anh sở hữu trên danh nghĩa đều có thể bị bọn họ âm thầm nuốt hết, hơn nữa lúc trước Bùi Chiêu Chu còn ở chiến trường, thời điểm đó cơ giáp đột nhiên xảy ra chuyện rất kỳ lạ.
Tuy rằng hắn coi Bùi Chiêu Chu là kẻ thù nhưng dù không cam lòng vẫn phải thừa nhận, Bùi Chiêu Chu chưa từng đặt tinh tặc đầu sỏ như hắn vào mắt, là một trong số những Alpha cấp S ít ỏi của Đế Quốc, ở thời kỳ đỉnh cao của Bùi Chiêu Chu, ngay cả hắn cũng không dám đối đầu trực diện.
Khiến kẻ địch sợ hãi khiếp đảm như vậy, Bùi thiếu tướng uy vọng cực cao của đám bình dân Đế Quốc cư nhiên lại vì chuyện này rời khỏi quân đội Đế Quốc. Rõ ràng là có vấn đề, mà những người này lại gấp không chịu nổi muốn Bùi Chiêu Chu đi chết, thậm chí không tiếc chôn sống một phi thuyền và mạng người vô tội.
Ngay cả khi thủ hạ tay nhuốm máu tươi, dẫn đầu một hạm đội tinh tặc hung tàn không chuyện ác nào không làm, khiến người nghe danh đều sợ vỡ mật, tinh tặc vương Kha Viêm không khỏi ớn lạnh trong lòng.
Kha Viêm lấy lại tinh thần, ánh mắt sắc bén.
Hắn đã bị kéo lên con thuyền trộm này, nếu không giết chết kẻ thù Bùi Chiêu Chu, vậy thì kết cục của hắn cũng không tốt gì cho cam.
Nên nhớ khi vừa lên phi thuyền, hắn với thuộc hạ tinh tặc của mình không kiêng nể gì mà giết không ít dân thường, nếu Bùi Chiêu Chu không chết, chuyện này không làm tốt, sợ là đám người kia không tốt bụng đến nỗi che giấu việc này giúp hắn đâu.
"Bùi Chiêu Chu chắc chắn đã lên phi thuyền, thông tin bọn họ đưa sẽ không sai, mau chóng kiểm tra camera giám sát, chỉ cần thấy Bùi Chiêu Chu xuất hiện trên thuyền, bên ngoài không gian không có oxi, Bùi Chiêu Chu trốn thoát là điều không thể!"
"Tìm!"
Nhưng không ngờ là kết quả điều tra được lại làm mặt Kha Viêm đen lại ngay lập tức.
Đôi mắt Kha Viêm âm trầm nhìn cấp dưới đang rùng mình, nổi giận đùng đùng quát: "Mày nói cái gì?"
Tinh tặc gục đầu xuống, không dám nhìn tinh tặc vương đang nổi cơn thịnh nộ, sợ hãi trả lời: "Vị trí Bùi Chiêu Chu vốn ngồi bị một người đeo kính ngồi vào, xem camera giám sát mười mấy lần vẫn không phát hiện ra Bùi Chiêu Chu trên thuyền, tin tức bọn họ đưa là giả!"
Kha Viêm sắc mặt sa sầm, hung hăng đạp thẳng vào tên tinh tặc đang cúi đầu cho hả giận, cắn răng nói: "Không thể có chuyện đó, dẫn tao đi xem!"
Hắn không tin hắn vậy mà lại bị đám người kia chơi.
Kha Viêm có thể lên làm tinh tặc vương thì chắc chắn không phải người thường, cáu kỉnh dễ giận đến cả cấp dưới cũng không nương tay, chỉ thấy tên bị đá kia nằm dài trên mặt đất, khóe miệng phun ra một mạt máu, thở hổn hển.
Tinh tặc còn lại sinh ra loại cảm giác thố tử hồ bi phẫn nộ, lại bởi vì vô cùng sợ hãi tính tình hung hãn nhẫn tâm của Kha Viêm, họ ngược lại hèn mọn cúi mặt dẫn đường cho Kha Viêm.
* Thố tử hồ bi: cảm giác thương cảm với đồng loại.
Trong buồng lái có thủ mười mấy tinh tặc, nhìn thấy tinh tặc vương Kha Viêm dẫn theo tinh tặc khác đến thì có hơi kinh ngạc
Kha Viêm không nhiều lời, trực tiếp sai tinh tặc đang theo dõi đi ra.
Tăng nhanh tốc độ, tỉ mỉ xem qua vài lần, ánh mắt tức giận của Kha Viêm càng làm người ta kinh hãi sợ sệt.
"Không có! Làm sao lại không có!"
Kha Viêm biết mình bị chơi, lồng ngực run lên vì phẫn nộ, đôi mắt tràn ngập lửa giận gắt gao nhìn chằm chằm màn hình, tất cả bóng người trên đó đều như đang trào phúng hắn.
Dưới cơn bạo nộ liền đập thẳng vào bàn điều khiển kim loại, mạnh bạo tạo một lỗ lõm lớn, những thuộc hạ còn lại không dám ngẩn đầu lên, sợ lại bị giận chó đánh mèo.
- ------------------------------------
Đế Đô.
Ở một chỗ tinh xảo tráng lệ huy hoàng của quý tộc, nơi tổ chức lễ thành nhân của thiếu nữ quý tôn, âm nhạc cổ điển ưu nhã vang lên, người diễn tấu đều là bậc thầy âm nhạc nổi danh trong Đế Quốc.
Nhưng trong mắt đám quý tộc xa hoa lãng phí, ngạo mạn, dối trá, âm nhạc tốt đẹp đến đâu cũng kém một ánh mắt của người mang thân phận cao quý trước mặt này.
Các thiếu nữ thiếu nam Omega quý tộc đều âm thầm quan sát vị khách quý này, trên mặt đều đầu rặng mây đỏ ngượng ngùng.
Là nhân vật chính của bữa tiệc, thiểu thư Kama của gia tộc Crowder càng muốn mượn lễ thành nhân để tiếp cận vị khách quý này.
Đôi mắt xanh biếc tràn đầy vui sướng, chiếc váy tuyn hoa lệ bồng bềnh, chiếc cổ thiên nga trắng đeo lên chuỗi trân châu trắng thuần khiết, thiếu nữ hoài xuân trắng trong xinh đẹp kia, không thể nghi ngờ là nhân vật chính vạn chúng chú mục nhất hôm nay, xem đến người ta không khỏi trong lòng ghen ghét, lại tinh thần phân liệt khao khát.
Đối tượng ghen ghét là tiểu thư Carma, mà đối tượng khao khát chính là vị khách quý kia.
Bất quá vị khác quý này rất nhanh đã rời đi và đến một phòng tiếp khách bí mật.
Chỉ thấy y vừa bước vào trong nhà liền ngạo nghễ lạnh nhạt nhìn người theo sát phía sau đang thấp thỏm lo âu.
"Mọi việc thế nào rồi?"
"Bẩm nhị hoàng tử, không biết Bùi Chiêu Chu có phải nhận được tin gì không, lúc lâm thời không lên phi thuyền.
Nhị hoàng tử Kyle nheo cặp mắt xanh biển lương bạc lại, chậm rãi nhìn về phía Charles, vô cớ là người ta sởn tóc gáy, cười hỏi: "Vậy làm sao ngươi còn dám tổ chức tiệc mời ta đến?"
Charles lập tức bị dọa đổ mồ hôi lạnh, vội vàng khôi phục lại tín nhiệm với điện hạ, nói: "Tâm phúc của Bùi Chiêu Chu cũng lên chiếc phi thuyền này, hắn hẳn là không phát hiện chúng ta động tay vào."
Nhị hoàng tử Kyle khôi phục sắc mặt bình tĩnh, tươi cười mang theo ôn hòa, đôi mắt hơi lạnh, nói: "Tại sao mỗi lần hắn đều có thể may mắn đến vậy?"
Charles không dám đáp.
Về phần đám tinh tặc kia, sau khi Charles phát hiện Bùi Chiêu Chu căn bản không lên phi thuyền, cũng không thông báo cho họ, trực tiếp coi như thí tốt.
======
Tác giả có điều muốn nói: Xin lỗi đã để các vị đợi lâu ╥﹏╥, mấy ngày nay tôi phải đi ra ngoài, ngày mai tôi ở nhà liền sẽ chăm chỉ cập nhật, giống như bất tri bất giác nợ thêm bốn chương kếch xù, để xem ngày mai tôi có thể bổ sung xong không nha ヽ(≧Д≦)ノ