Trí não Ngân Hồ gấp đến quay vòng vòng, sợ Bùi Chiêu Chu trực ngôn trực ngữ làm Tư tiên sinh tức giận bỏ đi, ôn tồn khuyên nhủ: "Chủ nhân, hãy nghĩ đến tiểu chủ nhân, ngày mai Tư tiên sinh phải đi rồi, tiểu chủ nhân không có cha ruột thứ hai đó."
* Trực ngôn trực ngữ: nói thẳng, sẽ không quanh co lòng vòng.
Bùi Chiêu Chu chau mày, môi ngậm thẳng tắp không chịu nói chuyện.
Thẳng đến khi Tư Hoài Tây di chuyển, Bùi Chiêu Chu nôn nóng cho rằng hắn muốn đóng cửa phòng lại, hét lên: "Đừng đóng!"
Tư Hoài Tây ngây người một chút, nói: "Vào đi."
"Hoặc giải quyết ở cửa luôn, anh chọn một cái đi."
Dưới ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng của Tư Hoài Tây, Bùi Chiêu Chu càng ngậm chặt miệng, chống cự cúi đầu về hướng hắn.
Trong lúc giằng co căng thẳng.
Đột nhiên Bùi Chiêu Chu cảm thấy bụng mình bị một lực nho nhỏ đạp vào, theo bản năng bưng kín bụng, đôi mắt màu hổ phách hiện lên một tia mờ mịt khó hiểu.
Sau đó lại thêm một lần nữa.
Anh rõ ràng cảm nhận được thai nhi trong bụng chuyển động, hai mắt đột nhiên ngây ngẩn cả ra.
Trí não Ngân Hồ ở một bên thét chói tai: "A a a -- Tiểu chủ nhân, đây là thai động phải không? Thật cảm động, Ngân Hồ muốn ghi lại khoảnh khắc thần kỳ này!"
Ánh mắt Bùi Chiêu Chu như bừng tỉnh đại ngộ, đôi tay che lại bụng có chút không biết phải làm sao.
Con ngươi Tư Hoài Tây co rút lại, hắn không biết chuyện Bùi Chiêu Chu mang thai, nhưng hắn tinh tường nhìn bụng trước Bùi Chiêu Chu ôm, phần bụng mềm mại giật mình.
Tư Hoài Tây không rảnh lo đến chiến tranh lạnh, vô cùng quan tâm lo hỏi: "Bùi Chiêu Chu, thuốc dạ dày của anh ở đâu?"
Trong đầu Bùi Chiêu Chu lập tức suy nghĩ, thuốc dạ dày gì chứ... Ồ, là cái cớ anh nói đại ra để che giấu Tư Hoài Tây.
Ánh mắt Tư Hoài Tây trở nên sâu thẳm, giọng điệu nghiêm trọng nói: "Bùi Chiêu Chu, anh nói thật với tôi đi, đến tột cùng là bệnh bao tử hay là còn bệnh nan y khác!"
"Đi tìm bác sĩ kiểm tra kỹ lại với tôi, cho dù là bệnh gì cũng phải trị!"
Bùi Chiêu Chu thấp giọng cười cười: "Bệnh này trị không hết."
Cả người Tư Hoài Tây cứng đờ, ánh mắt trố ra, nói: "... Trị không hết?"
Thậm chí đến tình trạng này, Bùi Chiêu Chu vẫn một nực muốn giấu nhẹm chuyện mang thai.
"Chà, trị không hết, tôi chỉ là bị đầy hơi thôi."
Đôi mắt Tư Hoài Tây ngưng lại, cười gượng nói: "Bùi Chiêu Chu, anh đừng gạt tôi, bị đầy hơi mà bụng anh cử động, còn động tận hai lần?"
Bùi Chiêu Chu: "Cậu đã bao giờ bị đầy hơi chưa?"
Tư Hoài Tây: "... Chưa từng."
Bùi Chiêu Chu âm thầm thở nhẹ ra, ánh mắt chắn bắt đầu giảo biện: "Vậy làm sao cậu biết tôi không bị đầy hơi!"
Mẹ nó, câu này nói ra quá hợp lý rồi.
* Gốc là 麻蛋, dịch ra là mochi (hoặc một loại bánh nào đó), và mình không hiểu nên đành dịch theo ngữ cảnh.
Tư Hoài Tây cắn răng, trong lúc nhất thời không biết nên phản bác thế nào.
"Nếu anh nói là bị đầy hơi, vậy thuốc của anh đâu? Không phải bình thường anh luôn mang bên người à?"
Bùi Chiêu Chu khẽ cau mày, thuốc dạ dày thật ra có để trong túi của anh nhưng anh cũng không thật sự uống thuốc dạ dày gì đó.
"Trong khoang nghỉ ngơi của tôi."
"Có thật không?"
Ánh mắt Tư Hoài Tây lộ ra vẻ hoài nghi, thong thả bước tới gần Bùi Chiêu Chu, tinh thần lực vô hình cũng được giải phóng.
Tinh thần Bùi Chiêu Chu lập tức căng thẳng, trực giác linh tính làm anh có xúc động muốn chạy trốn, gót chân dịch về sau một chút.
"Thôi, tôi trở về khoang nghỉ ngơi lấy thuốc."
"Muộn rồi."
Âm thanh lãnh khốc vô tình của Tư Hoài Tây vang lên, đến khi Bùi Chiêu Chu nhìn qua, không biết từ lúc nào trên tay hắn đã nhiều thêm một hộp thuốc dạ dày.
Theo bản năng vỗ túi, đôi mắt Bùi Chiêu Chu phát lạnh, phát hiện thuốc dạ dày đã bị lấy đi.
Tư Hoài Tây cẩn thận xem xét thuốc bao tử, nheo mắt hỏi: "Mười hai viên thuốc, một viên cũng không ít đi, Bùi Chiêu Chu, rốt cuộc anh đã uống thuốc gì hả?"
"Hơn nữa thuốc này... không phải thuốc trị đầy hơi."
Bùi Chiêu Chu mặt không đổi sắc nói: "Trị bệnh viêm loét dạ dày, tôi còn bị viêm loét dạ dày."
Tay cầm thuốc của Tư Hoài Tây run lên, ánh mắt càng sâu, nói: "Vì vậy bây giờ anh nói với tôi phải về khoang nghỉ ngơi lấy thuốc trị đầy hơi sao?"
Bùi Chiêu Chu đáp: "Ừ, trả thuốc lại cho tôi, để tôi tự mình trở về uống thuốc trị đầy hơi."
Đến lúc này rồi còn muốn mạnh miệng!
Tư Hoài Tây thiếu chút nữa là nghẹn không nói được, không nói hai lời túm chặt lấy tay Bùi Chiêu Chu, muốn kéo anh vào phòng.
Nếu không chịu đi kiểm tra, vậy hắn dùng tinh thần lực kiểm tra, xem coi rốt cuộc trong bụng Bùi Chiêu Chu sinh bệnh gì!
Bùi Chiêu Chu phẫn nộ, muốn tránh khỏi tay Tư Hoài Tây nhưng không ngờ tới cả Alpha cấp S như anh cũng giật không ra, giống như bị cục đá nặng nề đè xuống.
"Cậu buông ra cho tôi!" Trong lúc nhất thời Bùi Chiêu Chu rối như tơ vò, phẫn nộ hô lớn.
Biết Tư Hoài Tây không phải dụng cụ kiểm tra X-quang gì, cho dù kiểm tra cũng không kiểm tra ra anh mang thai, nhưng trong lòng Bùi Chiêu Chu lại có cảm giác không ổn.
Tư Hoài Tây cười khẩy, nói: "Không, buông."