"Bùi ca, em đi đây."
Tư Hoài Tây buồn bã không tha nhìn anh, đôi mắt xanh xinh đẹp đáng thương vô cùng như một chú mèo Ragdoll dõi theo chủ nhân rời đi.
Rõ ràng người đi là hắn.
Bùi Chiêu Chu bất đắc dĩ khẽ cười, nói: "Thôi, đi sớm về sớm."
Thời gian khởi hành gấp rút, Tư Hoài Tây không thể nói nhiều hơn, đánh dấu mấy cái sau cổ Bùi Chiêu Chu, vô cùng chiếm hữu làm Bùi Chiêu Chu nhiễm đầy hơi thở của hắn.
Sự đụng chạm của tinh thần lực làm tuyến sinh dục sau cổ Bùi Chiêu Chu sưng lên, đôi mắt màu hổ phách mờ mịt động tình, cơ thể tê dại bị Tư Hoài Tây ôm chặt.
Tư Hoài Tây nhìn ánh mắt mê ly động tình của Bùi Chiêu Chu, tức khắc bụng dưới căng chặt, cố nén thèm muốn, giả vờ dữ tợn ở bên tai anh nhả khí, nói: "Mấy ngày nữa em sẽ trở về, Bùi ca không cần nghĩ sẽ thông đồng với những người khác!"
Bùi Chiêu Chu sắc mặt đỏ bừng, có chút bị tức đến cười: "Anh lấy đâu ra người khác mà thông đồng."
Tư Hoài Tây híp mắt, ăn dấm không tồn tại nói: "Ở đây ngoan ngoãn chờ em, không được để người khác nhìn nhiều một cái."
Nói xong, con ngươi Tư Hoài Tây u tối, hôn lên cánh môi đỏ thắm của Bùi Chiêu Chu, ôm vòng eo mềm dẻo tinh tế của anh, trong lúc mang thai thân nhiệt của Bùi Chiêu Chu cao hơn lúc trước nhiều, ngón tay chạm vào làn da mềm mại trắng nõn, lòng bàn tay bị nhiệt độ cơ thể của thai phu ủ nóng.
Càng không muốn rời đi.
Tư Hoài Tây cắn răng, nhẹ nhàng đẩy người chồng mang thai ra, cứng nhắc đứng thẳng, ánh mắt vô cùng nghiêm túc trịnh trọng dặn dò nói: "Phải luôn cảnh giác, chờ em trở về… Tinh thần lực em bé yêu cầu mấy ngày này em đã cho nó, Bùi ca, tuyến sinh dục của anh còn chưa khỏi hẳn, có việc gì anh cứ bảo cấp dưới làm trước đi, không cần điều khiển cơ giáp."
"Được ——"
Chờ khi Tư Hoài Tây mệt mỏi rời đi, Bùi Chiêu Chu ngồi trong khoang điều khiển hạm đội quan sát biển sao, đôi mắt màu hổ phách thỉnh thoảng thất thần, trong lúc lơ đãng luôn lo lắng đến Tư Hoài Tây vừa rời đi, độ ấm bên người đột nhiên mất đi làm anh đặc biệt không khỏe.
"Phi công Du, đội ngũ của phụ tá Tư khởi hành đến nơi nào?"
Du Phi Văn vốn là một trong những phi công của chiếc phi thuyền này, bây giờ phụ tá Tư đi rồi, y tiếp nhận công việc của phụ tá Tư, làm trợ lý của Bùi chỉ huy.
Du Phi Văn nhìn điểm sáng trên đài, trả lời: "Báo Bùi chỉ huy, phi thuyền của phụ tá Tư đã đi trên lộ trình của trường sao vành đai 18M7 và không có gì bất thường."
Bùi Chiêu Chu nhìn thoáng qua hành tinh hoang vắng bên ngoài khoang điều khiển, phản chiếu trong đôi mắt màu hổ phách là thân ảnh phi thuyền đã sớm biến mất, giống như có cảm ứng với tinh thần Tư Hoài Tây, chậm rãi giảm dần chỉ còn cảm giác đại khái. Hắn đang đi hướng của hành tinh hoang vu xa xôi kia, tiếp tục di chuyển ra xa.
"Được rồi, chúng ta tiếp tục đi."
Hạm đội cứu viện đi bốn ngày, lục tục tìm thấy các khoang cứu hộ lẻ tẻ, đại bộ phận hành khách đều bình thường, và nhanh chóng hồi phục khỏe mạnh dưới sự cứu trợ của các bác sĩ cứu hộ.
Vậy nhưng vẫn có một số hành khách bất hạnh, trong quá trình chạy trốn, khoang cứu hộ bị tiểu thiên thạch, tiểu hành tinh các thứ ngoài vũ trụ va chạm, khoang cứu hộ bị hỏng không chịu được cái lạnh âm trăm độ ngoài vũ trụ, chờ đến khi cứu viện phát hiện, sinh mệnh đã sớm mất đi phản ứng.
Cho dù còn sống hay đã chết, nhân viên cứu hộ vẫn sẽ đưa hành khách về phi thuyền, chờ trở về Đế Quốc xử lý chôn cất.
"… Phát hiện một khoang cứu hộ." Vẻ mặt người lính cứu hộ trầm trọng.
Người bên cạnh nói: "Phát hiện thì phát hiện, còn sống thì đưa cho bác sĩ chữa trị, đã chết thì mang về phi thuyền."
Người lính cứu hộ lau cửa kính xưa cũ của khoang cứu hộ, để lộ ra bên trong hai người… Không, nếu bọn họ còn sống có thể là ba.
Một thai phụ sắc mặt tái mét vì sợ hãi, phần bụng nhô cao, trong lòng còn ôm một bé trai tầm mười tuổi, trước khi chết cũng khiếp đảm hoảng sợ ôm chầm lấy mẹ.
Ngày sản xuất trên khoang cứu hộ vậy mà là một trăm ba mươi năm trước.
Người lính cứu hộ còn trẻ, ánh mắt lộ ra kinh ngạc và thương hại.
Người bên cạnh đưa mắt nhìn thoáng qua, nói: "Hơn một trăm năm trước lận, khó trách khoang cứu hộ này lại cũ kỹ đến vậy. Có vẻ như là hành khách không tìm được trong vụ tai nạn phi thuyền trước đây, nếu đưa về Đế Quốc cũng chưa chắc đã có người thân ra nhận."
Người lính cứu hộ cảm thấy người trong khoang thật đáng thương, bị nhốt bên ngoài vũ trụ không thể trở về cố thổ. Không biết ngoài họ ra còn có hành khách nào bị nhốt ở khoang cứu hộ cho đến khi đau đớn tuyệt vọng chết đi không.
Người bên cạnh ái ngại vỗ vỗ bả vai người lính cứu hộ, trấn an nói: "Đừng nghĩ nhiều quá, còn rất nhiều người chờ chúng ta cứu, tin tức về hành khách trong khoang cứu hộ này có thể tra được, đem khoang này về Đế Quốc, có lẽ sẽ tìm được cháu chắt của cô ấy, ít nhất còn tốt hơn so với việc lưu lạc ngoài vũ trụ."
Người lính cứu hộ nặng nề gật đầu.
Vào ngày thứ tư của hành trình, hoạt dộng cứu hộ diễn ra hết mức thuận lợi, Bùi Chiêu Chu nhận được tin tức Tư Hoài Tây bắt đầu trở về.
"Báo cáo Bùi chỉ huy, bên tôi tìm thấy mười bốn khoang cứu hộ, có ba mươi tư hành khách còn sống, bảy mươi tám người tử vong, nhiệm vụ giải cứu thành công, hiện tai bắt đầu trở về." Tư Hoài Tây báo cáo kết quả nhiệm vụ.
Bùi Chiêu Chu gửi định vị vị trí qua, đồng ý trở về địa điểm xuất phát, nói: "Đến vị trí này tập hợp, sau khi nhiệm vụ giải cứu kết thúc, phân thành hai nhóm, một nhóm đưa hành khách về chủ tinh Đế Quốc, một nhóm sẽ tiếp tục tìm kiếm tinh tặc đào tẩu. Đã biết được sự kiện tinh tặc cướp phi thuyền K108 lần này do tinh tặc vương Kha Viêm cầm đầu, nhưng theo các nguồn tin đáng tin cậy nghi ngờ bên trong tinh tặc đoàn có dấu hiệu đấu đá nội bộ, tinh tặc vương Kha Viêm đã bị phán định tử vong và những tinh tặc này biến mất cùng phi thuyền K108."
Ánh mắt Tư Hoài Tây hơi sâu: "Bên em không thấy chiếc phi thuyền nào, đến cả tinh tặc cũng không thấy, Bùi ca, bên anh thế nào?"
Bùi Chiêu Chu: "Tương tự, căn cứ vào lời thám tử ẩn núp ở ngôi sao tội ác, căn cứ chính của tinh tặc cũng không có người trở về, hành khách còn dư lại có thể vẫn còn trên phi thuyền K108. Giờ thứ lo lắng nhất là tinh tặc bắt cóc hành khách làm con tin, còn muốn đối đầu với nhóm bên anh trên phi thuyền K108."
Tư Hoài Tây: "Khả năng này là rất thấp. Nếu không tinh tặc vì sao muốn ở lại phi thuyền đối mặt trực diện với súng ống đạn dược của quân đội Đế Quốc, cho dù có con tin trong tay thì tỉ lệ trốn thoát dưới tay quân đội Đế Quốc vẫn quá nhỏ. Sau khi tinh tặc vương Kha Viêm chết, những tinh tặc đó hẳn phải vội vàng nội chiến tranh quyền, tình hình của các hành khách ngược lại tạm thời an toàn.
Bùi Chiêu Chu lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn, dò hỏi Tư Hoài Tây: "Nếu tinh tặc muốn trốn, vì sao lại muốn đem theo một con phi thuyền cồng kềnh, chỉ cần bắt một số hành khách làm con tin là được rồi, tại sao phải mang cả phi thuyền đi…"
Không chờ Tư Hoài Tây suy nghĩ cẩn thận chuyện này, bên phía Bùi Chiêu Chu liền truyền đến tin tức tìm được phi thuyền K108.
Giọng điệu người lính đến báo tin kích động nói: "Bùi chỉ huy chúng ta tìm được phi thuyền K108 mất tích, sau khi quét tia hồng ngoại, bên trong có một lượng lớn dấu hiệu sự sống, xin ngài chỉ thị hành động cứu trợ."
Âm thanh điềm tĩnh của Tư Hoài Tây bên kia máy truyền tin vang lên: "Bùi ca, tìm được phi thuyền K108 rồi sao?"
Bùi Chiêu Chu chau mày lại, trong lòng anh vẫn còn rất nhiều nghi ngờ chưa cởi bỏ với chiếc phi thuyền mất tích đã lâu này, nhưng có thể tìm được cũng là chuyện tốt.
"Ừ, đúng là bên anh tìm được rồi."
Mắt Tư Hoài Tây hơi trầm xuống, giọng điệu có chút vội vàng: "Bùi ca, chờ em về rồi hẵng tiến hành cứu viện, phi thuyền này ở trong tay tinh tặc lâu như vậy, em lo rằng bọn họ có thể sẽ động tay động chân gì đó."
Bùi Chiêu Chu: "Em đang trên đường trở về, ít nhất phải ba ngày mới tới chỗ của anh, anh thân là tổng chỉ huy nhiệm vụ cứu viện, cứu được hành khách mất tích mới là ưu tiên hàng đầu của nhiệm vụ, bên dưới còn rất nhiều người lính chờ đi cứu viện, anh không thể lại chậm chạp thêm ba ngày."
Hai mắt Tư Hoài Tây tối sầm: "Hai ngày, em sẽ tự mình lấy phi thuyền với tốc độ tối đa về."
Bùi Chiêu Chu cười khẽ, đôi mắt màu hổ phách tràn ngập ánh sáng dịu nhẹ, nói: "Em không cần lo lắng quá như thế, anh dù sao cũng là Alpha cấp S, những tinh tặc đó không phải là đối thủ của anh."
Tư Hoài Tây tưởng tượng đến cảnh Bùi ca mang thai còn muốn động thủ với những tinh tặc đó, đôi đồng tử xanh biển lập tức run lên, sắc mặt sa sầm nói: "Không được, không cho! Nghĩ cũng đừng hòng nghĩ, anh cứ ngoan ngoãn ở ngốc tại chỗ, không được lên phi thuyền K108 rồi chờ em trở về. Lẽ ra em không nên đồng ý đi."
Nghe được những lời vừa tức giận vừa lo lắng của người nọ, Bùi Chiêu Chu có chút bất đắc dĩ xoa nhẹ lông mày, đáy lòng lại chảy ra một cổ ấm áp, cười nói: "Đừng quên, anh vừa vào thực lực của mình để leo lên tới vị trí thiếu tướng Đế Quốc, đánh bại vô số Trùng tộc và kẻ thù bên liên bang, những tinh tặc tầm thường làm sao có thể vướng chân được anh. Hơn nữa còn có trí não Ngân Hồ bên người, nó sẽ giúp anh giám sát hết thảy những thứ bất thường."
Ở đầu dây bên kia Tư Hoài Tây cau mày, đôi tay nắm chặt nổi gân xanh, không hiểu tại sao trong lòng hắn dâng lên một cảm giác kinh hãi, loại cảm giác này còn nghiêm trọng hơn khi trước ở khu hoang dã mạt thế gặp được đàn thây ma.
Lúc đầu còn cho đó là một đàn thây ma bình thường, hai ba mươi cái xác sống di chuyển thong thả, lấy năng lực của dị năng giả cấp cao có thể đối phó với đàn này, nhưng lông mày Tư Hoài Tây nhảy dựng lên, nhận thấy một tia cảm xúc khủng hoảng bất an không thể giải thích.
Bất ngờ thay, trong đàn thây ma nho nhỏ có ba thây ma dị năng cao cấp, một trong số chúng còn là hệ tinh thần, khống chế hai thây ma dị năng cao cấp còn lại. Hệ tinh thần cực kỳ hiếm thấy, cho dù là thây ma hay dị năng giả nhân loại, gặp được đối thủ có dị năng tinh thần lực đều sẽ muốn nhốt chửng lõi sức mạnh tinh thần của bên kia để thăng cấp.
Thây ma tinh thần lực kia vô cùng giảo hoạt, liên tục điều khiển thây ma dị năng công kích hắn, lúc ấy Tư Hoài Tây bị một đám thây ma, hơn nữa có cả thây ma dị năng cao cấp vây công, thiếu chút bị vây chết trong đàn thây ma. Nhưng may mắn thây ma tinh thần lực mơ ước não bộ của hắn, không muốn hắn bị thấy ma khác ăn mất mà điều khiển nhóm thây ma liên tục không ngừng tiêu hao thể lực và tinh thần lực Tư Hoài Tây.
Chờ đến khi thây ma tinh thần lực cho rằng Tư Hoài Tây tinh bì lực tẫn, cải trang thành một thây ma bình thường tiếp cận hắn, bỗng chốc phát động tinh thần lực khống chế, muốn kiểm soát tâm trí hắn. May mà Tư Hoài Tây sớm đoán được, trước hết phóng thích đại não, giả vờ thành bộ dạng bị điều khiển, thây ma tinh thần lực gấp rút muốn ăn não hắn không có phòng bị, ngược lại bị hắn dùng tinh thần lực bóp nghẹt não bộ.
* Tinh bì lực tẫn: giống sức cùng lực kiệt.
Đó là thời điểm hắn gần với cái chết nhất, hàm răng của những thây ma kia gần như đã cắn chặt vào cổ hắn.
Hai mắt Tư Hoài Tây tối đen, đối mặt với cảm xúc bất an không rõ này, hắn siết chặt máy truyền tin trên tay, cẩn trương cắn chặt răng hàm.
"Chờ em, không được nhúc nhích."
"Ngoan ngoãn ở đó chờ em, Bùi ca, nếu không về rồi em sẽ phạt anh."
Vành tai Bùi Chiêu Chu đỏ bừng, đôi mắt màu hổ phách nổi ý giận, nói: "Em muốn phạt anh thế nào?"
Ánh mắt Tư Hoài Tây ngừng lại, trầm giọng uy hiếp nói: "Bùi ca, nếu anh không ngoan, cho dù anh có mang thai cũng phải bị phạt. Khẽ tay quá nhẹ nhàng, để anh ngồi trên đùi em, để lộ bờ mông trắng nõn mượt mà, bị em ôm đánh, đánh đến khi anh không dám nữa thì thôi."
Nghe được đến đây Bùi Chiêu Chu liền thấy thẹn đỏ bừng từ tai tới cổ, bặm chặt môi, nặn ra vài nữa: "Nằm mơ!"
Đôi mắt Tư Hoài Tây thâm trầm uy hiếp nói: "Bùi ca, anh liệu mà biết làm sao đi."
Bùi Chiêu Chu nghiến răng nói: "Tôi sẽ không đi vào, được chưa."
======
Tác giả có lời muốn nói: Dạo này cuối tuần đều phải tăng ca, không thể cập nhật thường xuyên, có lỗi quá! Tôi sẽ cố gắng mấy ngày nghỉ ngơi này viết nhiều chút (T▽T)