Tác giả: Bạc Đào
Editor: Solitude
======
Kyle hiện giờ đã không còn là nhị hoàng tử cao cao tại thượng làm người ngước nhìn của Đế Quốc nữa, giờ đây y mặc trang phục tù nhân thô ráp rẻ tiền, trước mắt bị một miếng vải đen bịt thành một mảnh đen nhánh, chỉ có thể nghe được âm thanh xe lăn lăn bánh.
Bây giờ y đã hoàn toàn tàn phế, bác sĩ trong ngục giam bảo hai chân y bị gãy quá mức nghiêm trọng, các dây thần kinh xương sống liên tiếp hoại tử, ngay cả khoang chữa bệnh cũng chưa chắc chữa khỏi hai chân y, nửa đời còn lại y phải vượt qua trên xe lăn.
Nhưng điều này không còn quan trọng nữa, y vẫn luôn đếm ngày qua, hôm nay là ngày thứ mười, ngày y chấp hành xử tử.
Kyle bị che hai mắt lại, các giác quan khác ngược lại càng thêm nhạy bén, y bị cai ngục đẩy mạnh vào một căn phòng kín, đến nỗi vì sao có thể biết là kín.
Đó là bởi vì tiếng xe lăn của y trong không gian quá vang, hơn nữa pheromone làm y chán ghét của Edward thật sự quá nồng, trong căn phòng đóng kín này muốn thoát cũng không thoát được.
"Tôi sắp chết rồi, vậy cũng không để tôi trước khi chết gặp mẫu phi một lần cuối sao?"
Vẻ mặt Kyle hung ác nham hiểm chất vấn đại hoàng tử Edward.
Đại hoàng tử Edward nhìn về phía em trai trước đây ngạo mạn tự tin, giờ đây sắc mặt trắng bệch uể oải tiều tụy như một con thú giãy giụa hấp hối, phát ra tiếng tru réo lại chẳng hề có chút lực uy hiếp.
"Mệnh lệnh quốc vương chưa bao giờ thay đổi được."
Đại hoàng tử Edward nói những lời không thể hiểu này với Kyle xong liền đút y một viên thuốc con nhộng.
Mới đầu Kyle còn muốn phản kháng, nhưng ngẫm lại y cũng rất nhanh sẽ trở thành người chết, phản kháng thì tốt lành gì.
Nếu Edward không cho y uống thuốc độc thì cũng là thuốc giảm đau để lát nữa y giảm đớn thống khổ, bất kể loại nào, y cũng vô lực đi ngăn lại.
Phòng giám sát thi hành án.
Đế Quốc vẫn giữ hình phạt tử hình, mỗi một tù nhân bị kết án tử đều sẽ vào một căn phòng kín, bên trong là nơi cất giữ các dụng cụ hành hình, tám góc tròn phòng đều lắp camera, trong quá trình hành hình, cai ngục sẽ dán nhãn theo dõi điện tâm đồ của tù nhân để thực hiện, khiến cho quá trình hành hình đảm bảo tuyệt đối không sai lầm.
Quá bình tĩnh…
Trong mắt Tư Hoài Tây hơi nghi ngờ, nhìn về phía nhị hoàng tử Kyle trong phòng tự mình sa ngã chờ chết, màn hình theo dõi biểu hiện cũng không có vấn đề gì.
Nhưng điểm đáng ngờ nhất chính là mẫu phi của nhị hoàng tử Kyle cũng chưa tới đưa con ruột của mình đi đoạn đường cuối
Quốc vương Edmund tới một chút rồi lại đi, bởi vì vương hậu Vanessa thương tâm khóc ngất, quốc vương Edmund đã đưa vương hậu Vanessa rời khỏi đây.
Thành viên hoàng thất duy nhất ở lại cùng Tư Hoài Tây là đại hoàng tử Edward.
Nhưng ở tòa án hôm đó hắn cũng nhìn ra đại hoàng tử Edward rất coi trọng em trai nhị hoàng tử Kyle này.
Chính vì nguyên nhân đó, đối mặt với án tử hình của người em trai cùng anh lớn lên ngay trước mặt, đại hoàng tử Edward im lặng bình tĩnh càng làm người ta cảm thấy đáng ngờ hơn.
Hành hình bắt đầu.
Dòng điện lưu len lỏi vào cơ thể Kyle, từ phòng điều khiển có thể nhìn thấy điện tâm đồ của y lên xuống dữ dội, tới một thời điểm nào đó chợt dừng lại, vững vàng tạo thành một đường thẳng tắp.
Người trong phòng hành hình gục đầu xuống, mất sinh mệnh ý thức.
Đôi mắt xanh biển của đại hoàng tử Edward trầm ổn, như là chờ lâu mà châm điếu thuốc điện tử, đôi mắt đầy thâm ý mờ ảo giữa làn sương khói phản chiếu thân ảnh Kyle qua ô cửa kính.
Giọng điệu đại hoàng tử Edward đều đều đến có chút bất cận nhân tình, trước mặt là thi thể em trai vừa chết, lại cười dịu dàng với Tư Hoài Tây, nói: "Kyle về sau sẽ không quấy rầy em nữa, anh rất biết ơn vì em có thể trở thành một thành viên hoàng thất Odyssey, anh đã chờ rất lâu."
Tư Hoài Tây theo bản năng phản cảm mà nhíu mày.
Cái gọi là thành viên hoàng thất ngoại trừ vương hậu Vanessa ra, thái độ của những người khác đều có vẻ lạnh nhạt quỷ dị.
Tinh thần lực kiểm tra Kyle Odyssey thật sự đã mất đi dấu hiệu của sự sống, việc này tựa hồ đã hoàn toàn lắng xuống.
Tư Hoài Tây bỏ đi.
Một mình đi dạo trên phố.
Rốt cuộc hắn cũng trả thù cho Bùi ca và em bé lẽ ra phải được sinh ra.
Nhưng lúc này cảm giác thống khoái sau khi trả thù đã tiêu tán, theo sau là trái tim phảng phất bị đào rỗng thành một cái động.
Mất đi chấp niệm báo thù thay Bùi ca, sự kiệt quệ trống rỗng như thủy triều rút khỏi, để lại bờ cát hoang vu lộn xộn.
Vô lực mê mang nhìn chân trời vô biên, lại có chút không thể bước nữa.
Tư Hoài Tây nheo lại cặp mắt đau đớn, nhìn biển chỉ dẫn ở giao lộ.
Đứng thật lâu.
Bàng hoàng mờ mịt ở lại thế giới giả tại không có Bùi ca này.
- ------------------------------------
Tư Hoài Tây trở về căn hộ lúc trước hắn ở cùng Bùi Chiêu Chu.
Hắn nhớ tới khi Bù ca hút thuốc, đôi mắt màu hổ phách bị sương khói mơ hồ, gợi cảm kiếm tim hắn rung động.
Thử hút loại thuốc mà Bùi ca từng hút.
Rèm cửa bị giữ chặt.
Sự trống rỗng đen kịt không có tia sáng nào lọt được vào.
Làn khói nicotin ngột ngạt bao trùm căn phòng thiếu ánh sáng.
Thỉnh thoảng một tia sáng nhỏ hẹp cuốn theo chiều gió chen vào tới.
Tàn thuốc cháy chất đống trong gạt tàn, như là một ngọn đồi nhỏ.
Đáy mắt phiếm đen, màu mắt xanh biển mất đi ánh sáng, giống chìm xuống đáy biển băng giá khó thở, chờ đợi thối rửa khô cạn…
Rất ngạt.
Có chút giống Bùi ca.
Khóe mắt Tư Hoài Tây bị hun đến đỏ.
Khói nicotin nồng nặc hít vào phổi, hơi thở dường như đều bị mùi khói thuốc nhàn nhạt trên người Bùi ca lấp đầy, nhưng khi khói thuốc lại được phun ra, nó giống rút từ thân thể hắn bỏ thêm vào.
Tư Hoài Tây cụp mắt xuống, vuốt ve hai quả nhẫn bạc trên tay, từ lồng ngực khó chịu đến cổ họng phát ra tiếng cười khổ trầm thấp.
Quá trống rỗng.
Đến căn phòng này cũng quá trống rỗng.
Có lẽ lâu lắm rồi Tư Hoài Tây không trở lại hoàng cung.
Nửa tháng?
Một tháng?
Tư Hoài Tây ở trong chung cư nơi Bùi Chiêu Chu lưu lại dấu vết, quên mất thời gian trôi đi, cũng quên đám người hỗn loạn bên ngoài.
Vương hậu Vanessa, mẹ của nguyên chủ cũng liên lạc qua.
"Tây Tây, sắp đến sinh nhật con rồi, mẫu hậu, anh và cha con đang chuẩn bị tiệc sinh nhật cho con, hôm nay con có thời gian sao không ghé qua xem phong cách bố trí lễ đường phải kiểu mình thích không?"
Giọng điệu vương hậu Vanessa ấm áp chờ mong thắm thiết.
"Tôi không phải con của ngài, tôi chỉ là người ngoài đến, con của ngài đã chết, chết từ một năm trước."
"…"
"So với tổ chức tiếc sinh nhật gì đó thì làm một cái đám tang cho linh hồn hắn, có lẽ như vậy sẽ bớt mỉa mai hơn."
Tư Hoài Tây cô tịch, tinh thần sa sút, đẫm máu xé toạc mặt nạ biểu hiện dịu dàng dối trá của vương hậu Vanessa.
Vương hậu Vanessa nghẹo ngào, lặng lẽ rơi nước mắt, cố gắng nặn ra nụ cười với Tư Hoài Tây bài xích đầu bên kia.
"Tây Tây, con đang nói giỡn với mẫu hậu đi?"
"Hắn đã chết, bị người hại chết."
Mũi đao thẳng thắn mạnh mẽ đâm vào trái tim vương hậu Vanessa khiến người đau đớn muốn chết mà ôm lấy trái tim co thắt kịch liệt của mình, đôi mắt xanh nhạt mỹ lệ ẩn chứa nỗi buồn khó nguôi ngoai, hốc mắt sưng đỏ, ở đầu bên kia tan vỡ khóc rống.
"… Làm sao lại? Con của ta chết như thế nào, là ta sai, ta không nên trốn tránh. Nó cũng là con của ta, nó phải bên cạnh ta bình an lớn lên…"
Vương hậu Vanessa đã sớm biết Tư Hoài Tây không phải con của người, tuy rằng có quan hệ huyết thống nhưng giữa hai người không có cảm ứng liên tâm kỳ diệu của mẹ con, lúc ở chung không khỏi khách khí xa cách, nói vậy hắn cũng nhận ra điểm này nên mới thẳng thắn nói với người.
Vanessa không cảm thấy Tư Hoài Tây nói thật với mình là có gì sai, nhưng người muốn tự lừa mình dối người, nếu con của người không còn nữa, vậy để một đứa trẻ khác đến lấp chỗ trống của người.
Nhưng hiện tại người phát hiện ra mình hoàn toàn sai rồi, hèn nhát đến mức nực cười, chính vì người từng bước một nhượng bộ mới làm con của người chết oan chết uổng.
Cơ thể vương hậu Vanessa trượt xuống trên mặt đấy không gượng dậy nổi, tiếng kêu thảm thiết thê lương của người đã thu hút sự chú ý của quốc vương Edmund luôn thời thời khắc khắc chú ý đến người.
Lúc này Tư Hoài Tây đã sớm ngắt liên lạc.
Máy truyền tin rớt trên mặt đất phát ra âm thanh bíp bíp đứt quãng.
Quốc vương Edmund phức tạp nhìn về phía tên người hiển thị trên máy truyền tin, trên máy truyền tin của Vanessa có đặt thiết bị nghe lén, cuộc trò chuyện vừa rồi ngài đã nghe được…
Nhưng ngài có chút kiêng kỵ với đứa con lai lịch thần bí này.
Về việc Vanessa khăng khăng muốn tiếp cận Tư Hoài Tây, ngài vẫn luôn duy trì thái độ cảnh giác quan sát, ngài lờ mờ phát giác ra Tư Hoài Tây kháng cự xa cách hoàng thất, như thể hắn muốn trực tiếp dùng thái độ người ngoài cuộc lạnh nhạt đối với toàn bộ Đế Quốc.
Thẳng đến hôm nay quốc vương Edmund cuối cùng có thể chắc chắn.
Quốc vương Edmund suy nghĩ phức tạp an ủi vương hậu Vanessa bi thương không thôi, nội tâm lại ngầm chấp nhận sự thật Tư Hoài Tây không hề lưu luyến gì với hoàng thất, với Đế Quốc.
Không quá mấy ngày.
Sắc mặt đại hoàng tử Edward nghiêm trọng nói với quốc vương Edmund: "Kyle, em ấy mất tích, ám vệ áp giải em ấy đi lưu đày đều đã chết."
"Bên ngoài đều cho rằng Kyle đã chết, chúng ta thông qua thuốc chết giả khiến Kyle tạm thời mất đi sự sống trong quá trình hành hình, lại âm thầm phái người bí mật đem Kyle ra xa chủ tinh, đến hành tinh xa xôi tiến hành giám thị lưu đày… Nếu như bị dân chúng Đế Quốc, còn có em trai Tư Hoài Tây biết chuyện này, chỉ sợ sẽ có thêm rắc rối nữa."
Quốc vương Edmund giận tím mặt: "Vương phi Chitty ở hoàng cung không?! Đi gọi ả tới đây, ngoại trừ ả và gia tộc Barcelona phía sau ả ra, không còn ai dám trái lệnh của ta!"
"Được, cha, con sẽ đi tìm vương phi Chitty hỏi."
Đại hoàng tử Edward sắc mặt nặng nề, bởi vì chuyện này dính dáng quá nhiều, anh không dám tùy tiện phái người đi đành phải tự mình nhích người đến chỗ ở của vương phi Chitty.
Lúc đến nơi.
Vương phi Chitty đang ở trong vườn tường vi của mình… nhai cánh tường vi.
Đại hoàng tử Edward nhăn mày lại, sắc mặt trầm ổn nói: "Vương phi Chitty, cha có việc gấp gọi ngài sang."
Vương phi Chitty quyến rũ nhướng mày, đem mấy cánh hoa còn thừa nuốt vào trong bụng, không chút ngăn cản pheromone Omega tựa hồ cũng mang theo mùi tường vi, cười khúc khích nói: "Ồ, ta sẽ ở đây chờ."
Edward không hiểu hành vi tùy tiện phóng thích pheromone Omega của trưởng bối, cách vương phi Chitty mấy mét thì đột ngột dừng lại. Đối với đam mê ăn hoa từng vi của vương phi Chitty cũng chỉ coi là ý thích nhất thời, dù gì thì vương phi Chitty thiên vị hoa tường vi cả hoàng cung đều biết.
"Vậy xin ngài mau chóng đi, phụ hoàng đang rất tức giận với việc ngài giấu giếm."
Ánh mắt vương phi Chitty hơi sâu, lại nhẹ nhàng ma mị cười nói: "Ồ, phải không?"
- ------------------------------------
Vị trí phát nổ trong sự cố K108.
Bây giờ nó đã trở thành khu cấm qua lại, vụ nổ để lại một lượng lớn mảnh vỡ thiên thạch phi thuyền, gây ra nguy hiểm nhất định đối với phi thuyền đường hàng không.
Một mảnh sao trời hoang tàn vắng vẻ này.
Cực kỳ giống di tích sau tận thế.
Xung quanh trôi nổi mảnh vỡ thiên thạch, bên ngoài cháy đen nung chảy dường như phản ánh lại sự kinh hoàng của vụ nổ lúc ấy.
Tư Hoài Tây đã tìm kiếm qua mảnh sao trời từ lâu, hết lần này đến lần khác.
Tìm không thấy di hài Bùi ca.
Chỉ có thể ôm một ít bụi đất tràn ngập trong không trung, xem đó là hài cốt của Bùi ca và đứa bé chết yểu kia, chôn chúng trong lăng mộ.
Mưa tích tách tí tách rơi.
Nhìn gương mặt quen thuộc của người nọ trên tấm bia.
Con ngươi Tư Hoài Tây mờ mịt đau đớn.
Đây là giấc mơ không thể tỉnh được sao?
Hắn chẳng sợ xuyên vào thế giới trong sách này, nhưng lại làm Bùi ca chết sớm trong một vụ nổ, mọi thứ hắn làm đều tổ phí công…
Nếu Bùi ca không quen biết hắn, có phải sẽ sống lâu hơn giống như trong sách mà không phải tan xương nát thịt như hiện tại, đến phần mộ cũng trống không.
Tiếng mưa rơi văng vẳng bên tai.
Mà sao Tư Hoài Tây lại cản thấy toàn thế giới yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ còn lại một mình hắn, một người.
Vẫn chỉ có một mình hắn.
Cho dù ở mạt thế, hay hiện tại.
Trời mưa có chút lâu.
Bả vai ướt đẫm lạnh lẽo, thân nhiệt đã sớm không còn từ lâu.
Âm báo từ máy truyền tin ở trong mưa phá lệ vang dội.
Tư Hoài Tây nhìn tên người trên máy truyền tin, đôi mắt lặng im khẽ nhúc nhích, nhận cuộc liên lạc.
Giọng nam suy yếu kèm tiếng ho khan.
Là người đại diện hại chết chủ cơ thể này gọi tới.
"Tư Hoài Tây, bây giờ cậu vẫn là người công ty chúng tôi, nghe nói kim chủ của cậu chết lâu rồi, không muốn bồi thường tiền hợp đồng thì đến địa chỉ tôi gửi, sẽ không bạc đãi cậu đâu."
Ánh mắt Tư Hoài Tây sắc lẻm.
Hắn đột nhiên nhớ tới ở thế giới này còn một việc chưa hoàn thành.
======
Tác giả có lời muốn nói: Ngày 520 vui vẻ! ヽ(≧Д≦)ノ
Để tôi xem có thể trước mười hai giờ ra kịp chương hai không, để Tiểu Hoàng Đậu và Bùi ca lên sân khấu sớm một chút!