Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Alpha Phản Diện Mang Thai Rồi

"Ba ơi, hành tinh lớn náo nhiệt quá."

Tiểu Hoàng Đậu nắm tay Bùi Chiêu Chu, không hiểu sao đôi mắt xanh biển nhạt nhìn hoa viên hoàng cung yên tĩnh, nhăn mày nhỏ, gương mặt bánh bao trắng nhỏ lạnh đi, trông có vài phần giống Bùi Chiêu Chu.

Bùi Chiêu Chu lạnh mặt nhìn con gái lại dịu đi, hơi hơi cong lưng, nói với Tiểu Hoàng Đậu chỉ cao tới eo: "Đi bộ mệt không? Có muốn ba bế con vào phòng không?"

Tiểu Hoàng Đậu có hơi phấn khích căng thẳng, khuôn mặt trắng nõn ngượng ngùng xấu hổ đỏ ửng, nhưng mắt xanh biển nhạt to tròn lại sáng lấp lánh, rất là chờ mong.

Đó giờ bé chưa từng được ba ôm, trước kia ở ngôi sao tội ác cách lớp thủy tinh nhìn ba ngủ say, bé luôn tưởng tượng một ngày ba tỉnh dậy, có thể ôm Tiểu Hoàng Đậu giống bố mẹ những đứa trẻ kia.

Cho nên mỗi ngày Tiểu Hoàng Đậu đều mong ba có thể nhanh tỉnh dậy, tiếc là cơ thể ba quá yếu, hắc y rất nhiều lần xác định ba đã cận kề cái chết, không thể cứu lại.

Mỗi lúc như vậy Tiểu Hoàng Đậu liền lẳng lặng ngồi xem hắc y cứu ba, trong lòng lặp lại một lần lại một lần cầu mong.

Bé nghĩ nếu hắc y nói vận may bé rất tốt, mỗi lần đến sòng bạc chơi đĩa quay, chỉ cần bé nghĩ ra ba số 777 liên tục, về cơ bản đều sẽ ra được.

Vì vậy bé không ngừng cầu mong mấy trăm năm lần, chỉ cần có một nguyện vọng được được thực hiện, ba liền sẽ sống lại, mà bé rất may mắn, ba không chỉ sống, còn tỉnh lại, giờ còn muốn ôm bé!!

"Ba ơi, con nâng lên cao ——" Tiểu Hoàng Đậu lẽn bẽn chờ mong đưa ra yêu cầu.

Bùi Chiêu Chu nhìn Tiểu Hoàng Đậu đang mong đợi, trong lòng mềm nhũn, ôm Tiểu Hoàng Đậu lên cao, đôi mắt màu hổ phách ánh lên ánh sáng ôn hòa của tình thương của cha, cười nói: "Đương nhiên có thể, bao nhiêu đều được!"

"Oa oa —— Cao quá ——" Tiếng cười vui vẻ của Tiểu Hoàng Đậu vang khắp hành lang hoàng cung.

Tư Hoài Tây đang xử lý sự vụ ở văn phòng quốc vương tạm dừng bút, ánh mắt khẽ nhúc nhích, bất giác bật ra tiếng cười.

Y Lâm vừa giải quyết xong mấy chuyến công nhỏ liền, vội vàng trở về liền phát hiện, quốc vương bệ hạ dĩ vãng lạnh mặt càng huống chi đến cười, vậy mà lại làm trò trước mặt cô, giống như nhớ tới một chuyện buồn cười nào đó, còn cười ra tiếng.

Y Lâm tò mò hỏi ngay tại chỗ: "Quốc vương bệ hạ, hôm nay anh gặp chuyện gì vui à?"

Tư Hoài Tây chợt nhận ra mình đang cười, cứng nhắc nói: "Không có."

Vốn đang cảm thấy không có gì, nhưng nhìn quốc vương bệ hạ lập tức thay đổi, khẳng định là có chuyện gì đó.

Y Lâm bỗng nhiên nhớ đến hôm nay quốc vương bệ hạ đi cô nhi viện, nghe nói không chỉ mang một bé gái về hoàng cung, còn tình cờ tìm được người nhà cô bé, hẳn là có liên quan.

"Quốc vương bệ hạ, nghe nói anh đem một bé gái về, còn đem cô bé đến hoàng cung, xem ra đứa nhỏ này rất dễ thương ha!" Y Lâm cong mắt, cười khanh khách nhìn quốc vương bệ hạ, như thể trêu chọc.

Tư Hoài Tây nhấp chặt môi, nhớ tới dáng vẻ hoạt bát đáng yêu của Tiểu Hoàng Đậu, mày nhẹ dãn ra, lại nhíu chặt, lạnh nhạt đáp: "… Cũng được."

Khóe miệng Y Lâm co giật, nhìn bộ dạng quốc vương bệ hạ mạnh miệng cũng không tranh cãi với hắn, hiếm khi hắn chịu nhường một bước, trẻ con ngây thơ luôn làm người ta thả lỏng ưu sầu.

Y Lâm vui vẻ nói: "Hoàng cung cuối cùng cũng nghênh đón một đứa bé, em muốn chuẩn bị thêm váy, còn có nhiều đồ chơi… À đúng rồi! Quốc vương bệ hạ, hai ngày nữa anh phải đi chương trình tạp kỹ 《Cùng đi du lịch với ba》, tốt nhất anh nên tìm hiểu cách chăm sóc bé gái ba tuổi đi, nếu không chọc khóc con cái nhà người ta, đến lúc đó ba mẹ bé lại tìm đến cửa tính sổ."

Tư Hoài Tây nhíu mày lại, nhớ tới phụ huynh của Tiểu Hoàng Đậu, cái tên Alpha vừa thấy mặt đã trơ trẽn tỏ tình với hắn, nếu không phải nể mặt Tiểu Hoàng Đậu, hắn sẽ lập tức tống cổ anh ta ra khỏi hoàng cung.

"Được, tôi sẽ xem." Tư Hoài Tây nói.

Y Lâm khó thấy ngạc nhiên, cô còn tưởng quốc vương bệ hạ không để tâm chuyện vặt vãnh này, không ngờ địa vị bé gái kia trong cảm nhận của hắn lại cao đến không ngờ.

Sau khi xử lý xong công vụ, quả thực Tư Hoài Tây ở lại văn phòng đến tận khuya, lo lắng nhăn mày, nhìn trang web nuôi dạy con nhỏ trên mạng như xem xét chuyện quốc gia đại sự.

【Gia đình đơn thân, làm thế nào để chăm sóc một đứa trẻ hai tuổi?】

【Với tâm lý của một đứa trẻ từ 2 đến 7 tuổi, làm sao để trở thành một người cha đủ tư cách?】

【Trẻ biếng ăn không chịu ăn cơm thì phải làm sao bây giờ? Khuyên dùng thuốc dinh dưỡng cho con trẻ mới nhất của thương hiệu XXX, thành phần gồm cà rốt, bông cả xanh, cà chua, các loại thịt và cá biển, các loại chất dinh dưỡng phù hợp cho trẻ nhỏ. (Thông tin phía trên là quảng cáo, nhắc nhở các bậc phụ huynh nên cân nhắc kỹ trước khi mua.)】

Tư Hoài Tây vốn định lưu lại xem đột nhiên dừng ngón ray, đôi mắt xanh biển nhìn thật sâu, sau đó tìm đọc sách nấu ăn cổ, có một số cuốn hắn lấy từ Viện bảo tàng Lịch sử Cổ đại.

Khi lấy, người quản lý già của Viện bảo tàng Lịch sử rất cẩn thận bảo hắn nâng khẽ đặt nhẹ.

Tư Hoài Tây nhìn người quản lý đã hơn trăm tuổi nhìn sách nấu ăn cổ mà xót xa ứa nước mắt, Tư Hoài Tây khó xử lật xem mục lục, nhìn thấy không có công thức nấu ăn cho trẻ con liền trả lại cho người phụ trách viện bảo tàng già kinh hãi gan nhảy dựng.

Cuối cùng tìm thấy được trong một cuốn sách khác.

Tư Hoài Tây nhanh chóng nhớ kỹ công thức thực đơn cho trẻ nhỏ.

Mỗi sáng ắt không thể thiếu sữa bò, cơm trưa thường là thịt băm canh trứng, canh cà chua trứng gà, súp lơ xanh luộc, bí đỏ hấp tỏi băm, các loại cá tươi và canh xương hầm bổ sung canxi, sau khi ăn tráng miệng thì ăn nhiều hoa quả có nhiều vitamin, như vậy sẽ giúp mắt trẻ thêm sáng, cũng sẽ thông minh lanh lợi hơn.

Nói đến sữa bò, hình như trong cung không có chuẩn bị.

Tư Hoài Tây sai đầu bếp chuẩn bị trước, mẻ sữa tươi đầu tiên sản xuất từ nông trại vào buổi sáng sẽ được hâm nóng đặt trên bàn, chờ Tiểu Hoàng Đậu dậy dùng bữa sáng sẽ uống.

Bùi Chiêu Chu cứ chơi với bé một đường như vậy, rồi đến phòng quốc vương bệ hạ sai người dọn cho hai người họ.

Bởi vì chưa từng chăm sóc cho Tiểu Hoàng Đậu, Bùi Chiêu Chu mới làm cha có chút luống cuống tay chân.

Xả đầy nước trong bồn tắm, lại sợ nước quá sâu, Bùi Chiêu Chu lại nơi lỏng nắp bồn đổ một ít nước đi, một lúc sau nước trở hơi lạnh, lại bỏ thêm chút nước nóng, qua vài lần cuối cùng chỉnh được nước ấm.

Lại đến phần đồ dùng vệ sinh, nhìn các loại dầu gội sữa tắm được pha chế đặc biệt cho trẻ em trong hoàng cung, trong lúc nhất thời không biết nên dùng chai nào trước.

Bùi Chiêu Chu quay đầu nhìn Tiểu Hoàng Đậu đã mang mũ tắm vịt vàng chờ đợi đến mếu máo, giơ mấy chai lên hỏi: "Tiểu Hoàng Đậu, con thích sữa tắm mùi sữa hay sữa tắm hương nho, hoặc là dầu gội hương cam, còn có dầu gội hương hoa quế…"

Tiểu Hoàng Đậu nhìn ba còn muốn hỏi tiếp, nước lại nhanh lạnh, đẩy Bùi Chiêu Chu ra khỏi cửa phòng tắm, nói: "Tiểu Hoàng Đậu muốn tự mình tắm!"

Bùi Chiêu Chu có chút không yên tâm, đôi mắt màu hổ phách lập lòe vẻ quan tâm lo lắng, hỏi: "Con thật sự có thể chứ?"

Tiểu Hoàng Đậu điên cuồng gật đầu: "Ba ơi, ba yên tâm đi, Tiểu Hoàng Đậu luôn tự làm việc của mình, con có thể tự lo được!"

Bùi Chiêu Chu vẫn lo lắng sốt ruột, không yên tâm để Tiểu Hoàng Đậu tự tắm trong bồn, sau đó đổi nước bồn tắm vào chậu nhỏ, đặt khăn tắm linh tinh ở nơi Tiểu Hoàng Đậu có thể chạm tới.

"Vậy ba sẽ không cùng con tắm nữa, có chuyện gì thì gọi ba một tiếng, ba ở trong phòng."

Tiểu Hoàng Đậu cảm nhận được tình yêu thương quan tâm quá mức của cha, nhất thời cảm động muốn ôm chặt Bùi Chiêu Chu, nhưng cũng có lúc bé cảm thấy ba có hơi đại kinh tiểu quái.

Mới sinh được vài tháng bé đã biết dùng tinh thần lực thay quần áo tắm rửa cho mình, có đôi khi còn phải hâm nóng thuốc dinh dưỡng cho hắc y thức đêm quá độ, rót thuốc dinh dưỡng cho gã khi gã hôn mê bất tỉnh, sợ rằng gã đói chết không ai giúp Tiểu Hoàng Đậu cứu ba.

Hết thảy đều chuẩn bị ổn thỏa.

Tiểu Hoàng Đậu nằm trên giường mềm mại, phủ một lớp chăn bông nhỏ, nghe Bùi Chiêu Chu dịu giọng kể chuyện cho bé, mắt xanh biển chớp sáng có thần nhìn chằm chằm Bùi Chiêu Chu.

Thẳng đến khi cuốn truyện trên tay kể hết truyện này đến truyện khác.

Bùi Chiêu Chu nhìn màn trời đã muộn, đôi mắt màu hổ phách dưới ánh đèn như phủ một tầng mật ong, nhẹ giọng dỗ Tiểu Hoàng Đậu không chịu ngủ.

"Muộn lắm rồi, đến giờ trẻ con đi ngủ, ngày mai ba lại kể chuyện tiếp cho con, được chứ?"

Tiểu Hoàng Đậu mở to mắt gật gật đầu.

Đương lúc Bùi Chiêu Chu tính tắt đèn đi ngủ phòng khác, Tiểu Hoàng Đậu đột nhiên kéo ống tay áo anh, đôi mắt xanh biển nhạt to tròn chờ mong nhìn Bùi Chiêu Chu, nói: "Con muốn ở với ba lâu hơn một chút."

Bùi Chiêu Chu không nỡ từ chối yêu cầu của con nhỏ, tắt đèn phòng, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ nho nhỏ.

Nằm ngủ trên nửa bên giường, nhìn sườn mặt mềm mại của Tiểu Hoàng Đậu, Bùi Chiêu Chu dịu dàng dỗ dành: "Nhanh ngủ đi, muộn lắm rồi, ngày mai sẽ bị thâm quầng mắt đấy."

Tiểu Hoàng Đậu dường như rất sung sức, vẫn mở to mắt to nhìn Bùi Chiêu Chu trong căn phòng thiếu sáng, bỗng nhiên cười lộ răng sữa nói: "Ba, ba có thể tỉnh lại thật sự quá tốt!"

Bùi Chiêu Chu cảm thấy vừa có lỗi lại mềm lòng, nhẹ nhàng ôm Tiểu Hoàng Đậu vào trong lòng, hôn lên xoáy tóc trên đỉnh đầu mềm mại của bé, đôi mắt màu hổ phách hàm chứa thủy quang, nức nở nói: "Ừm, có thể tỉnh lại gặp con, thật sự… Quá tốt."

—— Tiếc là hắn còn chưa thể gặp Tiểu Hoàng Đậu, bằng không hắn nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc.

Trong trí nhớ mờ mịt của mình, Bùi Chiêu Chu mơ hồ nhìn rõ người đàn ông có đôi mắt xanh biển kia, chờ mong ôm lấy anh, dán vào bụng bầu của anh, muốn nghe âm thanh thai động của Tiểu Hoàng Đậu, cùng anh mong chờ Tiểu Hoàng Đậu chào đời.

"Ba ơi, con nghe thấy hết rồi." Tiểu Hoàng Đậu mím môi, khuôn mặt nhỏ trắng nõn có chút không thoải mái, chôn đầu ôm ba buồn bực, thì thào: "Con cũng chờ mong ông ấy đến gặp Tiểu Hoàng Đậu."

Bùi Chiêu Chu bỗng sững người, nhận ra tiếng lòng mình đều có thể bị Tiểu Hoàng Đậu nghe được, kể cả chuyện về cha ruột Tiểu Hoàng Đậu khi nãy, bé con cũng biết.

Bùi Chiêu Chu đau lòng nhẹ nhàng chậm chạp vỗ lưng Tiểu Hoàng Đậu, ấm áp nói: "Chắc chắn hắn sẽ đến gặp Tiểu Hoàng Đậu, giống như ba tỉnh lại để gặp Tiểu Hoàng Đậu."

Tiểu Hoàng Đậu ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe nói: "Lỡ như ông ấy không tìm thấy chúng ta thì phải làm sao?"

Bùi Chiêu Chu kiên định trả lời: "Vậy thì chúng ta sẽ chủ động đi tìm hắn."

Tiểu Hoàng Đậu tin tưởng những gì ba nói, lại nói ra một nghi ngờ của bé: "Ba ơi, ba có cảm thấy quốc vương bệ hạ có chỗ giống bố khác không? Lần đầu gặp quốc vương bệ hạ, Tiểu Hoàng Đậu luôn có cảm giác quen thuộc thân thiết."

Bùi Chiêu Chu hơi sững sờ, sau đó cười nhạt nói: "Có thể là vì bố khác của con cũng có đôi mắt xanh biển rất giống quốc vương bệ hạ, giống như của Tiểu Hoàng Đậu, ba cũng có chút lẫn lộn."

Tiểu Hoàng Đậu ngượng ngùng căng thẳng nói: "Vậy ba thích quốc vương bệ hạ sao?"

Ánh mắt Bùi Chiêu Chu hiện lên vẻ hối lỗi, vuốt ve mái tóc đen mềm mại của Tiểu Hoàng Đậu, nói: "Xin lỗi, có khi ba nghĩ sai rồi. Ba không thích quốc vương bệ hạ, để Tiểu Hoàng Đậu lo lắng rồi, ba vẫn rất thích Tiểu Hoàng Đậu và bố khác của con… Quốc vương bệ hạ, chẳng qua là khi ba ý thức không thanh tỉnh nhận lầm người."

Hai mắt Tiểu Hoàng Đậu sáng rực lên, lại lắc đầu.

Ý của bé không phải là như vậy, không quan trọng ba có thích quốc vương bệ hạ không, chỉ là ba vừa mới gặp quốc vương bệ hạ đã tỏ tình, còn chưa nói qua với Tiểu Hoàng Đậu, bé có ăn chút xíu xìu xiu giấm với quốc vương bệ hạ.

Tiểu Hoàng Đậu ngượng ngùng thẹn thùng hỏi: "Vậy ba có thích Tiểu Hoàng Đậu không?"

Ánh mắt Bùi Chiêu Chu hơi dại ra, ngay sau đó không chút do dự nói: "Thích, ba thích Tiểu Hoàng Đậu nhất!"

Tiểu Hoàng Đậu vui vẻ che miệng cười, đôi mắt xanh biển nhạt to sáng ngời, dáng vẻ đắc ý dạt dào đáng yêu khiến người ta phải mỉm cười.

"Tiểu Hoàng Đậu cũng thích ba nhất!"

"Ừ ừ, mau đi ngủ đi, nếu không ngày mai ba lại có một bé con gấu trúc."

"Ba à, con con chưa muốn ngủ ——"

Giọng nói như sữa, có vẻ còn muốn cò kè mặc cả.

Đáp lại Tiểu Hoàng Đậu chính là âm thanh Bùi Chiêu Chu ngủ say, Tiểu Hoàng Đậu hầm hừ đành phải kéo chăn bông, dựa vào lồng ngực ba ngủ.

Chờ đến khi Tiểu Hoàng Đậu ngủ say rồi, Bùi Chiêu Chu mới mở mắt, nhìn khuôn mặt Tiểu Hoàng Đậu ngủ say, lộ ra nụ cười ấm áp.

—— Tuy nhiên, sáng mai anh còn một việc nữa phải giải quyết, muốn hoàn thành trước khi Tiểu Hoàng Đậu rời giường.

Trong mắt Bùi Chiêu Chu lóe lên một hàm ý phức tạp, sau đó nhắm hai mắt lại hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau.

Trong lúc Tư Hoài Tây trong bếp, thuần thục đập trứng gà, chiên trên chảo thành trứng lòng đào.

Thì đầu bếp trong cung đứng một bên xem đến nước mắt lưng tròng, tài nấu ăn của quốc vương bệ hạ còn muốn tốt hơn ông, làm ông cảm thấy hổ thẹn không thôi.

Tư Hoài Tây định dựa theo thực đơn nấu ăn cổ hôm qua học được làm một phần bữa sáng thích hợp cho bé gái ba thổi, ngay cả sữa bò cũng được giữ ấm đặt trên bàn.

Chỉ chốc lát sau.

Người hầu trong cung cung kính dâng lên một phong thư cho hắn.

Tư Hoài Tây nhìn người gửi trong thư, theo bản năng nâng mày, lại mở phong thư ra.

Người viết thư là ba của Tiểu Hoàng Đậu.

Không biết anh ta lại muốn dùng thủ đoạn gì câu dẫn hắn.

Tư Hoài Tây tính toán xem xong bức thư này sẽ thiêu hủy, nếu ba Tiểu Hoàng Đậu nói ra gì đó không phù hợp, vậy hắn phải dùng một số biện pháp không phù hợp để thuyết phục anh ta rời đi.

Đáng ngạc nhiên là trong thư cũng không có cái gì không thể nói, ngược lại khách khí xa cách như đối xử với người lạ, không hề có nửa điểm ái muội, hoàn toàn nói việc công.

"Quốc vương bệ hạ tôn kính, tôi muốn xin lỗi vì hành động lỗ mãng hôm qua. Lời nói hôm qua ngài không cần xem là thật, tôi hôn mê bất tỉnh ba năm, được bác sĩ phán định bị chứng rối loạn ký ức, xem ngài và một người cha ruột khác của Tiểu Hoàng Đậu là một, cũng ý thức không rõ nói ra những lời phi lý… Tiểu Hoàng Đậu có vẻ hơi lo lắng chuyện này, nhưng tôi đã giải thích rõ với con bé, bản thân không có liên quan gì với quốc vương bệ hạ, lại một lần nữa tôi xin lỗi ngài và mong sự việc này có thể qua đi."

Tư Hoài Tây tức đến cười.

Ý trong đây chính là xem Tư Hoài Tây hắn thành một người đàn ông khác. Không hiểu sao trong lòng Tư Hoài Tây trào ra một cổ bực bội, nắm chặt lá thư, gắt gao nhìn chằm chằm mặt chữ.

—— Phải xem xem anh ta đang nói thật hay là lại muốn giở trò gì!

======
Nhấn Mở Bình Luận